Thư viện ngày thường không đông, nhưng những ngày gần đây. Ý thức được việc quan trọng của thi cử. Nhiều sinh viên kéo xuống tìm tài liệu tham khảo, mượn về để học. Trường sắp cho nghỉ một đợt để tự ôn. Nó vẫn say đắm nhìn nhỏ Nhi đọc sách và coi đây là bước đầu của cái kèo cá cược tình cảm với Khánh. Mặc kệ mọi người có để ý, miễn sao nhỏ Nhi hiểu nó thích nhỏ là được rồi. Nhưng điều này đối với nhỏ hình như vô dụng, đơn giản, ngoài nó ra thì cũng có một số kẻ trồng cây si trước nhỏ bí thư dễ thương học giỏi này.
Hành lang kéo dài với những cửa kính đóng kín, nó lẽo đẽo đi theo nhỏ về lớp vì dù sao hai lớp cũng gần và nó cứ muốn đi theo nhỏ thôi. Đơn giản là vậy. Chưa bao giờ cưa cẩm nên người ta hay có những hành động ngớ ngẩn lắm.
_Nè! Sao em cứ đi theo chị hoài thế?
Nhỏ đang đi từ từ bỗng nhiên quay phắt lại ở góc cầu thang, nó chẳng có cái gì bấu víu để tỏ ra chùng hợp gặp nhỏ. Nên khá ngại.
_À ờ, đang đi lên lớp thôi!
_Vậy thì đi đi, việc gì cứ phải đi sau rồi nhìn chằm chằm vô người ta!
_Đâu có! Thì tại gần lớp…
Nó nói cái ý nghĩ nhanh chóng xuất hiện trong đầu để qua sức ép này. Ánh mắt của nhỏ Nhi là ánh mắt không thể qua mặt. Người của trí tuệ và kiến thức. Lũ mọt sách rất thông minh.
_Thôi đi em! Nãy giờ nhìn vô cửa kính cứ thấy em ngước mắt nhìn chị! Nói đi, có chuyện gì? Không thì cái danh nghệ sĩ của em chẳng cứu vẫn nổi cái danh biến thái đâu!
Nhỏ hừ mặt, chắc giận thật vì bị làm phiền. Nó trong lúc đấy chẳng nghĩ được gì, liền nói bừa.
_Vì…vì tôi thích Nhi!
Đã vào giờ, hàng lang vắng chỉ còn hai đứa nó. Tiếng nói của nó vang lên rồi chìm vô yên tĩnh. Thiếu điều mặt nó có thể nướng một thứ gì đó chín luôn. Nó đơ cả người vì câu nói không suy nghĩ, không uốn lưỡi và rất ư thẳng thắn của mình.
_Hahahaha!!
Nhỏ cười to giòn rã, nhưng cũng nhạt toẹt. Rồi đanh mặt lại buông một câu.
_Đồ thần kinh! Tôi đi đây, đừng bao giờ làm phiền tôi nữa!
Nó nghệt mặt, ngọn đuôi sam vẫn đung đưa như trêu tức nó. Cô nàng tri thức này thật biết cách làm người khác tổn thương. Nhưng với bản tính chai lì của nó thì điều này có hề gì. Ngược lại còn vui nữa, nó đút tay vô túi huýt sáo và vào lớp. Ít ra khuôn mặt không sắc thái của nhỏ Nhi có hồng lên chút sau khi nghe câu bày tỏ của nó. Cảm giác như đã thành công một nửa vậy.
Tiếng giảng đều đều của lão giảng viên khiến nó ngủ gà gật câu được câu mất, chúng nó có một tuần để ôn, nghĩa là… Nghỉ. Cuối năm rồi, mà nghỉ nhiều dữ. Thôi để tự học, còn hơn thi mà nợ môn nào. Chiều sang quán làm, nhỏ Hoài chạy tới chạy lui kể nể về công việc, nghe mà muốn mệt thay giùm nhỏ. Than gì mà khéo ghê.
_Quên… Lùn ơi cho anh này!
Nhỏ chìa trong túi một chiếc vòng cổ tự sâu, theo nó biết thì là công sức lượm vỏ sò của nhỏ. Thành thử nhìn không đẹp nhưng khá ý nghĩa, một mặt ngoài con sò có khắc chữ M méo mó. Cộng thêm hai bên là hai con sò nhỏ cùng kích cỡ.
_Đẹp hông anh?
_Đẹp… Rất đẹp. Cảm ơn Thanh Hoài nhé!
_Hihi, anh thích là em vui rồi! Để em đeo cho.
Nhỏ cao hơn nó lên dễ dàng luồn ra đằng sau mà cột hai đầu giây lại.
_Lựa mãi mới được vỏ bằng nhau đấy. Anh phải giữ nghe chưa!
_Rồi nghe rồi!
Nó vui vì được quà, chẳng phải vì giá trị nhưng nó ít khi được quà nên điều này đôi với nó rất ý nghĩa. Đang sờ tay ngắm nghía, thì khách hàng vô. Nó cười cười chạy ngay đến bàn mà không để ý vị khách này. Là con nhỏ P.A – tảng băng đi động, vẫn đẹp, vẫn lạnh lùng pha chút bất cần. Vẫn mái tóc đỏ mới nhuộm xõa dài. Đôi mắt thì không cảm xúc, phe phẩy chút kiêu kì. Sao nhỏ biết nó ở đây mà đến. Hay cũng có thể một sự trùng hợp của nào đó của nhỏ.
_Chị uống gì?
Nhỏ lắc đầu cười gượng khoe khóe miệng duyên quen thuộc và hàm răng trắng. Đẹp quá, nó ngẩn ngơ.
_Anh có quen em không?
_C…ó!
_Em là gì của anh?
_À…ưm bạn! Còn giờ thì khách hàng!
_Ừ, anh đang làm việc nhỉ?
Nó im lặng nhìn cái nhếch môi đểu mà đầy quyến rũ. Có gì đó bí ẩn. Nó không nghĩ mình đáng nhận hành động này.
_Một caphe đen!
Nhỏ P.Anh cao giọng như đang ra lệnh. Đắng ngắt, nó lầm rầm rồi đi vô trong. Càng đỡ công nhỏ Hoài. Tự dưng thấy ghét con nhỏ lạnh lùng gì đâu. Bí ẩn, lúc nào cũng bí ẩn. Xuất hiện rồi lại biến mất và để lại trong nó nhiều suy nghĩ.
_Thanh Hoài. Một đen không đường nhé!
_Ủa, ai mà uống cái nước cống đó vậy anh?
_Kia kìa!
Nó chỉ tay, nhỏ P.Anh đeo tai nghe, tay che miệng ngáp dài. Điệu bộ đáng yêu mà mất đi vẻ lạnh lùng này, nó chưa bao giờ gặp. Dù sao nhỏ cũng là con người, chứ đâu phải thần thánh gì đâu. Nhưng phải nói, sắc đẹp của nhỏ còn hơn ối cô hoa hậu.
_Người đâu đẹp dữ vậy nè, nhìn còn lạnh lùng còn uống caphe đen. Hâm mộ chị ấy quá đi. Hihi.
_Kém tuổi em đó! Chị gì?
_Nhưng anh phải công nhận nhìn chị đó già dặn hơn em đúng không?
Nó quan sát, thì đúng. Nếu nhỏ P.Anh là một công nương quyến rũ thì nhỏ Hoài chỉ là một cô bé đáng yêu thôi. Tuy nhỏ Hoài hơn nhỏ P.Anh nhiều tuổi. Nhưng hai gương mặt luôn đối nghịch nhau. Hoài luôn cười, P.Anh thì lạnh. Lạnh như tuyết mùa hè.
_Mà anh quen chị đó hả, biết kém tuổi em luôn. Ghê à nha! Hihi.
_Thì…có quen sơ sơ! Thôi đưa nước đây để đưa người ta mang ra!
_Anh cũng ghê lắm, cứ giấu đi!
Nhỏ Hoài bĩu, nó lật đật mang nước ra mà không biết nói câu nào phù hợp, chẳng nhẽ cứ chúc ngon miệng như mọi hôm. Liệu có quá nhí nhảnh với cô nàng này không? Nó chọn cách lặng im. Nhỏ P.Anh gỡ tai nghe ra.
_Nghe gì thế?
Nó tài lanh bắt chuyện cho không khí bớt trầm, ít ra cũng không nên bày tỏ thái độ ghét nhỏ ra mặt.
_Bản nhạc buồn nhất mà anh biết! Nghe không?
_Không…không! Thôi mời dùng!
Nó quay bước lúng túng chạy lấp sau quầy thở dài lẩm nhẩm. “Lại là con đường của gió.”