Truyện: Ranh Giới
Tác giả: RG.Rain8x
Trạng thái: đang viết
Đây là một câu truyện nói về cuộc sống, gia đình, tình yêu, tâm sinh lý con người dưới góc nhìn của một thanh niên thuộc thế hệ nửa đầu 8x . Với những đấu tranh nội tâm gay gắt khi đứng trước ngưỡng cửa của cuộc đời, bước vào mối tình đầu. Giữa tốt đẹp và xấu xa, giữa thiên thần và ác quỷ, giữa tình yêu học trò trong sáng và những bản năng giới tính, đôi khi chỉ cách nhau bằng một “Ranh Giới” thật mong manh. Đó là quy luật buộc lý trí chúng ta phải lựa chọn …Hãy cùng đọc để suy ngẫm …
Chapter 1
– Hiếu! Dậy, nhanh lên, gần 7 giờ rồi còn ngủ chết trương… Mày có định đi học không đấy?
– …
– Dậy! Dậy mau. – Mẹ vơ cái gối đập liên tục vào mặt tôi.
– Đây, đây, con dậy đây… Từ đây ra trường mất có 10 phút thôi mà mẹ! – Tôi lồm cồm bò dậy làu bàu!
– Thế mày định không đánh răng, rửa mặt, ăn sáng à? Thanh niên rồi, tác phong phải nhanh nhẹn lên chứ. – Mẹ vừa gấp chăn màn vừa xa xả nói.
Tôi uể oải đứng dậy, bước vào phòng vệ sinh làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, thu dọn bài vở, quần áo chỉnh tề. Tôi đến bên mẹ chìa tay.
– Gì đây? Còn không mau đi học đi ông tướng. – Mẹ gườm nhìn tôi
– Mẹ… Tiền ăn sáng!? – Tôi nũng nịu.
– Cái gì? Hôm qua vừa đưa cho mày hai mươi nghìn xong mà mày đã tiêu hết rồi! Mày tưởng tao cướp ra tiền à? – Mẹ trợn mắt.
– Hôm qua bọn con phải góp tiền đi thăm cô giáo ốm, con thiếu tiền còn phải đi vay thêm nè, con có tiêu gì đâu mà mẹ nói vậy. – Tôi làm ra vẻ tội nghiệp.
– Đây! ầm lấy rồi đi đi cho khuất mắt tôi! – Mẹ dúi vào tay tôi đồng 10 nghìn.
– À, hôm nay bọn con phải đóng quỹ lớp rồi, mẹ cho con thêm hai mươi nghìn nữa đi!
– Cái gì nữa đây! Sao mày lúc nào cũng có lý do để moi tiền tao thế?
– Lý do chính đáng mà mẹ. – Tôi nháy mắt.
– Thôi đây, cầm lấy! Hôm nào đi họp phụ huynh tao hỏi mà không phải thì chết với tao!
– Vâng con thank you mẹ ! – Tôi thơm mẹ cái rồi chạy tót ra cửa, vẫn còn nghe tiếng mẹ nói vọng đằng sau: “Con với chả cái…”
***
Tháng 9, tiết trời đang chuyển sang thu. Hít thở bầu không khí trong lành, man mát của buổi sáng sớm, tôi thở dài khoan khoái, rảo chân đạp xe đến trường… Thị trấn yên bình nằm giữa một vùng đồng bằng trung du Bắc bộ bao quanh là núi, buổi sáng nào cũng vậy không khí tấp nập và hối hả. Từ những anh cán bộ viên chức ăn mặc chỉnh tề, đạo mạo đến những người nông dân khắc khổ đem sản vật nông nghiệp lên chợ bán, những bác xe ôm chia nhau điếu thuốc hút dở kèm nụ cười rạng rỡ. Đâu đó một vài tốp học sinh ríu rít đến trường… Không khí của những ngày đầu năm học mới thật rộn ràng làm sao.
– Ê cu, chờ tao với!!!
Tôi ngoảnh lại phía sau. Thằng Sơn lúi húi đạp xe lên.
– Đang ngắm em nào mà cứ đờ người ra thế? – Nó nhe răng cười
– Ngắm cái con khỉ. Hôm qua thắng hay thua vậy?
– Thua 3 – 1, chán lắm! Thiếu mày với thằng Tiến thì thắng thế quái nào được. Chiều nay còn tiền không, cốp tiếp đi, đá sân Thành Đỏ. Mỗi đội cốp năm mươi nghìn, thắng ăn cả, phải phục thù chứ!
– Để xem nào đã, dạo này mẹ tao quản lý chi tiêu ác lắm. – Tôi trầm ngâm.
– Ui giời, mỗi thằng góp có mười nghìn mà không xoay được à? – Nó bĩu môi.
– Thì tao đã bảo là để xem nào đã! – Tôi gắt.
– Ờ, có gì để tao còn hẹn với… Úi… Nhìn kìa! – Mắt nó sáng lên, tôi nhìn theo hướng nó chỉ, một vài tà áo trắng tinh khôi đang lướt trên đường, gió thổi thốc lên để lộ những mảnh da thịt trắng ngần. Hai thằng ngẩn ngơ nhìn theo…
***
Tôi 17 tuổi, ở cái độ tuổi mà các cụ hay nói là bẻ gãy sừng trâu, tôi với mẹ chuyển đến sống ở cái thị trấn nhỏ này từ lúc tôi rất nhỏ, còn chưa vào lớp 1. Tôi không thể nói là đẹp trai lắm nhưng ưa nhìn và khá đô con, có lẽ do tôi chăm chơi thể thao mà cơ thể đã sớm nảy nở hơn so với các bạn cùng trang lứa. Tôi sống khá nội tâm và có thể nói là đa cảm, hay suy nghĩ về cuộc sống. Có lẽ do từ bé cho đến giờ chỉ sống bên mẹ nên về mặt tình cảm tôi rất yếu đuối, mỗi một diễn biến trong cuộc sống thường nhật hằng ngày đều dễ khiến tôi suy nghĩ. Và cả những trăn trở khi cảm thấy bản thân đang ngày một lớn dần lên cả về ngoại hình lẫn tư duy.
Ở cái độ đang tuổi ăn tuổi lớn và cả tuổi… tò mò nữa, những thằng con trai như chúng tôi luôn cảm thấy hiếu kỳ với những vấn đề về giới tính. Lên cấp ba, các bạn nữ đã bắt đầu lớn phổng phao, những đường cong thiếu nữ, những lằn dây áo, quần con ẩn hiện dưới những lớp áo dài trắng trong luôn thu hút những ánh nhìn và cả sự bàn tán từ phía chúng tôi. Trong những cái đầu ngờ nghệch đã manh nha những suy nghĩ về chuyện tình cảm và quan hệ nam nữ… Liệu có thể gọi đó là xấu xa không?
Như những đứa bạn cùng trang lứa, tôi cũng đã biết tự kích thích để dập bớt những ham muốn, những bức bối đang bắt đầu khơi gợi lên trong tâm trí mỗi khi bắt gặp một hình ảnh hở hang, yêu thương nào đó trên tạp chí, phim ảnh mặc dù sau mỗi lần như vậy tôi cảm thấy thật xấu hổ và tội lỗi, mặc cảm với chính bản thân mình. Ban đầu tôi cứ tưởng chỉ mình tôi có thói quen này, sau này đem ra tâm sự với mấy thằng cùng lớp thì hoá ra thằng nào cũng vậy, từ những thằng hiền lành học giỏi đến những thằng cá biệt nghịch ngợm. Dần dần tôi cũng hiểu đấy là một phản ứng sinh lý bình thường và cũng không còn mặc cảm nữa, nhưng từ trong tiềm thức tôi vẫn nghĩ đấy là một hành động xấu. Nhưng nghĩ là một chuyện, thi thoảng tôi vẫn… và rồi lại xấu hổ, lại ân hận.
Có một ngày khi ngủ dậy vào buổi sáng, tôi bỗng thấy quần mình ướt ướt, ngỡ là mình “dấm đài”. Tôi chạy vội vào phòng vệ sinh thay ra, tôi đã tròn mắt ngạc nhiên khi thấy cái thứ đọng trên quần chíp của tôi, nó không phải là nước tiểu mà là một thứ nước gì đấy đặc quánh và hơi sền sệt. Tôi không hiểu nó là thứ gì? Rồi lại có một ngày khi tôi đang lặp lại “hành động xấu” thì nó lại phụt ra, rõ ràng là từ “chỗ ấy”!? Điều đấy khiến cho tôi sợ hãi, hoang mang tột cùng, tôi nghĩ là tôi bị một căn bệnh gì đó thật đáng sợ, có lẽ do tại tôi đã lạm dụng hành vi tự kích thích đó nhiều quá chăng? Không thể nào nói là nhiều được, vì ít nhất hai tuần, có khi cả tháng tôi cũng chỉ… một lần, tuỳ theo cảm xúc. Thế thì vì lý do gì mà tôi lại mang căn bệnh có vẻ như rất đáng sợ này? Tôi không biết hỏi ai cả vì… không có ai để hỏi, hỏi mẹ thì thật xấu hổ, mà cứ giữ trong lòng thì thật khổ tâm, không tập trung được vào việc gì. Cuối cùng đánh liều hỏi thằng Quân – một thằng anh cả của hội con trai trong lớp và rất chững chạc, thì nó lăn ra ôm bụng cười sằng sặc.
Thế rồi nó đập đập đầu tôi nói:
– Cái chất đấy là để cấy vào người phụ nữ, nó làm cho phụ nữ bụng to và sau chín tháng sẽ sinh ra em bé, lớn lên giống như tao với mày. Nói ngắn gọn là chất đấy dùng để sản xuất làm ra con người, hiểu chưa???
– Thế làm sao mà cấy vào được? – Tôi ngỡ ngàng.
– Thì… mày đưa cái của mày vào người bọn con gái, có thế thôi mà cũng hỏi! – Nó cũng bối rối.
– Vậy là giống như người ta tiêm đúng không? – Tôi gật gật ra vẻ hiểu.
– Mày về mà hỏi bố mẹ mày sinh ra mày như thế nào, tao chẳng dỗi hơi mà đi giải thích nữa, đúng là đần hết chỗ nói! – Nó đỏ bừng mặt khoát tay.
– …
Từ đấy tôi yên tâm và bằng lòng với những khái niệm mới lạ này, vậy là tôi đã trở thành một thằng đàn ông, là người lớn rồi, có thể sản xuất con người, sinh ra em bé được rồi. Ngộ thật đấy!
***
– Mày lôi tao ra đây làm gì vậy? – Tôi quay sang thằng Sơn hỏi ngây ngô.
– Suỵt yên nào! – Nó đưa tay ra hiệu cho tôi im lặng, rồi gỡ cái mẩu giấy trên bức tường ngăn cách giữa nhà vệ sinh nữ và nam, hiện ra một cái lỗ thông sang được đục rất khéo. Tôi há hốc mồm.
– Sao lại có cái lỗ này ở đây?
– Đã bảo mày im cơ mà! – Nó gắt nhẹ, đưa tay bịt miệng tôi rồi nhe răng cười bí hiểm.
– Tao đã tốn biết bao tâm huyết đấy!
Nói rồi nó lúi húi nhòm vào cái lỗ, bỗng nhiên nó há hốc mồm… Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì nó đã dúi đầu tôi xuống, giọng nó run run thì thào:
– Xem đi…
Tò mò tôi ngõ vào, bỗng nhiên tôi run bắn cả người, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hình ảnh các bạn nữ đang giải quyết nhu cầu vệ sinh đập thẳng vào mắt tôi… từng đường cong… những chỗ nhạy cảm lồ lộ ra… Tôi nín thở đứng lên nhìn nó thảng thốt, bàng hoàng, nó liếc tôi nhe răng cười nham nhở. Cảm giác xấu hổ như vừa làm một điều gì đó thật tội lỗi trào dâng trong lòng, tôi co giò chạy thẳng ra khỏi nơi đó như một thằng ăn trộm vừa bị bắt quả tang.
Bắt đầu kể từ ngày hôm ấy trong đầu tôi luôn hiện ra những hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy trong đời. Cảm giác ngại ngùng xấu hổ, xen lẫn một chút cảm xúc gì đó mơ hồ cứ trào dâng trong lòng tôi. Vừa tò mò vừa kích thích, tôi bắt đầu quan tâm kỹ hơn đến các bạn nữ bằng cặp mắt soi mói và cái đầu đang nảy nở những suy nghĩ thật đen tối. Chao ôi! Thật là mâu thuẫn, tôi chẳng hiểu nổi chính bản thân mình nữa???
Giờ ra chơi, cả lớp ồn ào như cái chợ vỡ, những trò đuổi bắt đùa nghịch, trao đổi bài vở, trò truyện phiếm diễn ra sôi nổi. Khẽ thở dài, tôi cố căng mắt ra trước quyển sách lịch sử, cố gắng nhồi nhét mớ kiến thức đó vào trong đầu, nhưng những dòng chữ cứ đang nhảy múa trước mắt như muốn trêu tức tôi. Ôi, tôi điên mất, cố gạt bỏ những ý nghĩ đó ra khỏi đầu mà không thể, từng hình ảnh cứ hiện rõ mồn một… Tệ thật!
– Ối chao!
Một giọng con gái hét toáng lên, khiến tôi giật mình quay sang. Cái Linh vừa bị té, nó đang lồm cồm bò dậy. Một, hai cái cúc áo bị bung ra, nó nhanh tay đóng lại, nhưng làm sao kịp. Khuôn ngực nhỏ nhắn đang phát triển với chiếc áo con hồng hồng đã lọt vào mắt tôi, tai tôi nóng bừng, người tôi như muốn nổ tung ra. Gấp vội quyển sách lịch sử, tôi chạy ào ra khỏi lớp…
– Nào! Đứa tiếp theo, một nghìn, không mặc cả. Nào nào, té đi mày, quá một phút rồi đấy! – Giọng nói thì thào của thằng Sơn khiến tôi sững lại trước cửa nhà vệ sinh nam.
Tôi ngó vào, thấy khoảng sáu, bảy thằng đang đứng lố nhố xếp hàng, thằng Sơn đứng chắn giữa bọn kia với bức tường có cái lỗ thông sang nhà vệ sinh nữ, có một thằng đang lúi húi ngó ngó.
– Nào thôi mày, hết giờ, đứa tiếp theo. – Thằng Sơn thì thào xướng tiếp.
Thằng kia đứng dậy đi ra, mặt chưa hết bần thần, tôi nhìn kỹ, té ra là bác Huy lớp trưởng đức cao vọng trọng lớp 11A3. Nhìn thấy tôi hắn cười gượng gạo, gãi gãi đầu rồi đi ra.
– Ê cu, lại đây. – Nhìn thấy tôi thằng Sơn nở điệu cười nhăn nhở quen thuộc, tôi bước lại. Thằng Sơn quay vào trong nói:
– Nào thôi mày, ngó thế đủ rồi, đi ra để tao đón khách Vip!
– Chưa thấy đứa nào ra nữa cả, đã xem được gì đâu! Trả lại tao tiền đây, chả xem được cái quái gì! – Thằng Quý vừa đến lượt đang ngó càu nhàu
– Này, cầm lấy rồi té lẹ đi, nói bé thôi. – Thằng Sơn dúi vào tay nó tờ 500 đồng
– Tao đưa một nghìn cơ mà. – Thằng Quý bực tức.
– Mày được ngó rồi nên phải chiết khấu 50%, thôi té đi, lằng nhằng nữa thì tao trả lại bằng cái này đấy. – Thằng Sơn đưa nắm đấm lên. Thằng Quý mặt tiu nghỉu đi ra.
– Hehe, thấy bạn làm ăn được không? – Thằng Sơn quay sang tôi lúc ấy đang đứng đần thối mặt, rồi nó kéo tôi xuống:
– Ngó đi, lần trước mày mở hàng tao miễn phí, lần này bạn khuyến mãi, chỉ năm trăm thôi!
– Tao không thèm! – Tôi bực bội đi ra.
Nhưng ra đến cửa tự nhiên như có một cái gì đấy níu chân tôi lại… như có một ma lực nào đó sai khiến tâm hồn tôi, hình ảnh cái Linh với chiếc áo lót nhỏ xinh cứ hiện ra ám ảnh, máu trong người nóng lên phừng phừng. Bất giác tôi quay lại.
– Năm trăm đây, cầm lấy! Chết tiệt…!
Tôi cúi xuống trừng mắt ngó vào, bỗng nhiên tôi há hốc mồm và cứng họng không ngậm lại được.
– Gì thế? Gì thế? – Cả thằng Sơn và bọn đằng sau nhao nhao hỏi.
– Chị Giang bí thư… – Tôi buột miệng.
Chị ấy học lớp 12 A1, là bí thư đoàn trường, đã từng đạt danh hiệu nữ sinh thanh lịch cấp huyện năm ngoái.
– Để tao, để tao, tao trả hai nghìn! – Bỗng đằng sau cả lũ đang đứng xếp hàng chen nhau lao lên:
– Không để tao, tao trả năm nghìn!
– Mười nghìn đây, cầm lấy đi, tao ngó trước!
– Chúng mày lượn hết!!! – Thằng Sơn nạt lớn, rồi nó kéo tôi dậy.
– Trả lại mày tiền nè, thêm ba nghìn nữa, cho tao ngó với! – Nó hồi hộp nói, rồi nó nhòm vào. Bỗng nó tái mặt, đứng phắt dậy chạy ra ngoài nói vọng lại:
– Chị đang ngó sang đấy, chạy đi, chết cả lũ bây giờ!
Cả bọn chúng tôi hồn phi phách tán, mạnh thằng nào thằng đấy chạy bạt mạng. Chẳng còn tâm trí đâu mà ngó với chả nghiêng nữa… Cũng may là chị ấy chưa kịp nhận ra thằng nào với thằng nào, nhưng hôm sau cái lỗ đó đã được đắp xi măng lại. Mất mối làm ăn, thằng Sơn buồn suốt mấy hôm. Tôi cũng chẳng quan tâm, hơn nữa tôi lại thầm cảm ơn vì nhờ vậy, tôi sẽ không còn cơ hội phát triển thêm những ý nghĩ tồi tệ đang ngày một lớn dần trong cái đầu non nớt của tôi nữa. Nếu mà cứ kéo dài tâm trạng khủng hoảng như thế thì làm sao tôi có thể học hành được.