– anh… – tiếng Nhung nhỏ nhẹ truyền vào tôi
– ưm…em…em…tỉnh rồi à…em có sao không…có đau ở đâu không…anh…anh – tôi cuống cuồng ngồi dậy, đôi bàn chân tê buốt, tay tôi khẽ chạm lên gò má nhợt nhạt của N
– em không sao…anh ngồi lên đây – N kéo tôi, tay đập nhẹ lên mặt giường yếu ớt
– anh… – tôi nhăn nhó
– anh…anh sao thế – mặt em biến sắc
– à…tại anh ngồi lâu quá nên…tê chân ấy mà…hì
– thật là…- N bụm miệng cười
– em không giận a chứ ?
– giận ? em không giận a…anh biết mà…
– bởi vì anh…
– em biết mà…tình cảm không thể gượng ép, nhưng em tin rồi anh sẽ quay về bên em
– ….
Một khoảng lặng giữa hai đứa, lời em nói khiến tôi như chết lặng…tôi nhìn em từ mái tóc, đôi mắt, đôi môi…tất cả những gì tôi có thể nhớ. Mọi thứ vẫn vậy, vẫn như ngày đầu tôi gặp em, chỉ có tôi là thay đổi…Tôi khiến đôi mắt em thêm mệt mỏi, khiến đôi môi em thêm nhợt nhạt và ít cười, khiến mái tóc em không còn tự do như trước. Cầm bàn tay yếu ớt của em, tôi đặt chúng lên má, đặt chúng lên dòng nước mắt của tôi đang chảy dài.
– Anh còn yêu em không ? – Nhung cũng khóc
– …
– Có mà đúng không ?
– …
– Nói với em là có đi…
– …
– Anh nói đi…
– Nói làm sao hả em…anh làm sao để hàn gắn lại trái tim em đây…anh làm sao có thể làm mờ đi những giọt nước mắt trên má em đây…anh làm sao có thể lấp đi những nỗi đau, nỗi cô đơn mà em từng phải chịu. Anh tồi lắm, anh sợ…sợ lại có ngày rời xa em lần nữa…lại khiến em đau khổ. Em chịu đựng quá đủ rồi…
– Anh ác lắm
Nhung ngồi bật dậy, giật mạnh tay em khỏi má tôi, quay lưng đi làm vài giọt nước mắt chạm nhẹ lên tóc tôi vỡ vụn.
– Chị Nhung !
– Chị đi đâu vậy, trời ơi, chị Nhung
– Anh Đức…anh làm cái gì vậy, chạy theo chị ấy đi. Chị ấy đang ốm anh có biết không hả ?
– Anh Đức !!!!
Những mảnh vụn kí ức, những mảng trời đêm đen kịt hình như chúng giống nhau thì phải…đều mang cho mình một màu đen huyền bí. Càng cố nhìn, càng cố tìm ta lại càng vô vọng. Vào mùa đông chúng lại càng khó hơn, bởi mùa đông chẳng bao giờ có sao – những tia hi vọng lé loi. Nhưng giờ đang là mùa hè mà, trời đêm sao sáng lắm…ánh sáng tuy nhỏ nhoi nhưng rất đẹp…đẹp như đôi mắt của em vậy…
Tôi chạy đi tìm em, tìm ngôi sao của đời mình. Mặc kệ những tiếng còi xe, mặc kệ những lời chửi bới tôi vẫn tìm…
….
– Anh…anh có biết giữa hàng vạn ngôi sao kia, sao nào sáng nhất không ? – em nằm trên tay tôi, đôi mắt ánh lên vẻ rực rỡ
– Uhm…mặt trăng – tôi chỉ lên ngôi sao to, rõ nhất
– Không phải…anh ăn gian…em hỏi ngôi sao cơ mà
– Mặt trăng cũng là ngôi sao còn gì – tôi cười đùa
– Thật là…a không biết đúng không ?
– ừ thì…
– đấy là sao Sirus, còn gọi là sao Thiên Lang – em bắt đầu nhìn lên trời, tay chỉ hướng ngôi sao sáng rõ nhất
– ừ, sáng thật…nhưng sao em biết ?
– bởi vì em thích nó, vì nó sáng nhất còn gì hihi
– ai bảo em nó sáng nhất – tôi chau mày
– ơ, em đọc sách thấy người ta bảo thế mà
– sai rồi, ngôi sao sáng nhất ý, nó là… – tôi ngập ngừng
– là…
– là em…
…..
Lách tách…”ầm”…ào ào…trời tự nhiên đổ cơn mưa…mưa dày hạt, phủ trắng xóa cả góc trời, phủ kín cả hai hàng nước mắt hối hận của tôi. Chạy…tôi vẫn chạy, nước mưa bắn đầy lên quần áo, lên chiếc kính tôi đeo…Chả nhìn thấy đường, tôi gập kính cho vào túi rồi tiếp tục đi, cứ thế cho đến khi gục bên gốc cây nào đó. Dưới tán lá, nước không còn hất vào tôi như trước nữa, chỉ chốc chốc lại đổ xuống vài hạt nước..giống như cơn mưa nhỏ. Mắt tôi vì thế mà nhìn khá hơn nhờ đèn đường, đèn xe cộ. Mặc dù chập chờn chỗ được chỗ không, tôi vẫn cố nheo lại, cố kiếm tìm bóng dáng N trong hi vọng. Quờ quạng xung quanh, bất ngờ tay tôi chạm phải thứ gì đó mềm mềm, lành lạnh.
– Anh – giọng một người con gái yếu ớt, pha lẫn tiếng mưa rơi
Và cô gái đó, ngồi xuống bên tôi, ôm tôi thật chặt.
– Nhung…sao em lại ở đây…sao em lại chạy đi hả ? em biết trời tối rất nguy hiểm không…trời đang mưa to nữa, em lại đang…
Môi cô ấy khóa lấy môi tôi ướt át…một nụ hôn nồng cháy, mãnh liệt làm tôi tê dại. Bỏ mặc lại tất cả, tôi vòng tay ôm lấy Nhung, ôm lấy ngôi sao sáng nhất. Còn chờ đợi gì nữa, mong mỏi điều gì nữa, khi người con gái tôi yêu đang ở ngay trước mắt kia rồi. Từ sâu trong tim, tiếng “anh yêu em” vọng theo từng hơi thở gấp gáp.
– Ướt hết rồi kìa – quay sang em trách móc
– Kệ – N dựa vào vai tôi, từng ngón ngón tay đan vào nhau không rời
– Đang ốm nữa
– Kệ
– Ơ
– Có anh ở đây, e mặc kệ hết
– Nhỡ anh lây ốm của em thì sao
– Thì em chăm anh
– Thế ai chăm em
– Anh hi
– Thật là…
Dưới mái hiên phía xa xa, có bóng dáng hai người, một trai một gái đang dựa vào nhau hạnh phúc…
….
Mưa đầu hè thường bất chợt, chợt đến rồi chợt đi…như nỗi nhớ của tôi dành cho em vậy. Chúng đến rồi để lại những mảnh vụn, hết lần này đến lần khác, những mảnh vụn mấy gắn vào nhau tạo thành một mảng hoàn chỉnh. Từ đó, nó khiến con tim tôi tan chảy, nhẹ nhàng và ấm áp. Gần đêm, mưa bắt đầu ngớt. Hai đứa tôi sánh bước bên nhau trên con đường dài đầy ánh đèn và lá.
– Anh cõng em nhé – N nũng nịu
– Anh sợ ốm lắm – tôi ỉu xìu
Em giận dỗi bỏ lên đi trước, làm dáng người đổ dài che lấp cả tôi dưới ánh sáng của đèn cao áp.
– Anh đùa mà, đừng bỏ anh lại chứ – tôi chạy lên kéo tay em
– ….
– Thôi được rồi, đây lưng đây, mời cô nương trèo lên để tôi cõng
– Hi…phải thế chứ – N vòng tay qua cổ tôi âu yếm
– Thật là…lớn rồi còn dỗi như con nít
– Kệ em…ốm phải được dỗi chứ
– Thế lần sau a ốm, anh cũng dỗi để em cõng nhá
– Còn lâu, a nặng như lợn cõng để em sụn lưng à
– Bất công – tôi lắc đầu
– Chụt – một nụ hôn lên má
– Haizz…
– Ơ…sao nữa
– Má bên này thấy cô đơn quá – tôi chỉ chỉ
– Chụt…đây, khổ lắm
– Có thế chứ…ha ha
– Như trẻ con…
– Kệ anh…
……
Sau tối hôm đó, hai đứa tôi đều ốm cả. Em nằm một bên, tôi nằm một bên xoay người vào nhau cười hạnh phúc.
– Lại còn cười nữa, hai người được mùa gớm nhỉ – con e vừa nấu cháo vừa trách móc
– Xin lỗi em nhé, tự nhiên bắt em phải trông cả hai anh chị thế này… – N hối lỗi
– Kệ nó em, anh nó ốm, chị dâu nó ốm, nó phải chăm chứ – tôi cười đùa
– Chị dâu cái gì mà chị dâu – em nhéo tôi, nhăn nhó
– Em nghe thấy hết rồi đấy, nhưng mà lần sau anh mà để chị ý như thế nữa thì cho a ra đường ngủ. hứ
– Ơ, thế thì tao sang phòng chị Nhung ngủ lo gì, e nhờ
– Còn lâu – hai chị em đồng thanh
Thật là, bà cô bên chồng gì mà toàn kết bè kết cánh với chị dâu thế không biết…cười.
Bữa trưa, tôi với em ăn cháo, con em, hai con bé đầu phòng tụ tập nấu ăn chung. Có điều nấu phòng tôi nhưng bê hết sang phòng Nhung ăn, trong khi hai chúng tôi ngồi chềnh hễnh trên giường như hai người vô hình.
– Ô hay, nấu xong rồi thì ăn luôn bên đấy đi, sang đây làm gì – tôi khó chịu, tự nhiên bị chiếm mất chỗ riêng tư
– Kệ đi anh, có sao đâu, ăn chung cho vui – N nhìn mấy đứa cười tươi
– Đúng, xóm có mỗi mấy người với nhau, ăn thì phải ăn chung chứ, đúng không Phương, Trâm Anh – bé Duyên hả hê
– Thôi xơi đi cho tôi nhờ, ốm mà khổ quá đi mất
– Ha..ha
Sau hơn một ngày uống thuốc dền dã, cơ thể tôi dần lấy lại sức lực. Tuy vẫn còn sổ mũi đôi chút nhưng những cơn đau đầu không còn hành hạ cơ thể tôi nữa. Nhung vẫn mệt, hai cơn sốt đè nên em chỉ vỏn vẹn một ngày, nó gần như tước đi mọi sinh khí vốn có trong em. Khuôn mặt em vẫn nhợt nhạt, mái tóc bết lại thành từng khúm nhỏ vì mấy ngày chưa được gội, đôi môi mất đi hết vẻ hồng hào vốn có.
– Em gầy lắm phải không ? – N nhỏ nhẹ, đôi mắt nhìn tôi đầy mệt mỏi
– Uhm…
– Xấu lắm hả anh ?
– Uhm…- nét mặt em co lại, lo lắng
– Nhưng với anh, em vẫn là ngôi sao sáng nhất
– Anh…anh vẫn nhớ…
– Nhớ…không. Mà nó in sâu trong trái tim anh rồi, không thể gỡ ra được. Như khuôn mặt em, hình dáng em lúc này vậy. Tồn tại ngay trước mắt anh…
– Anh đừng bỏ em nữa nhé – N dưng dung…
– Anh…giờ thiếu em…anh không thể sống được nữa…anh cần em…
….
– Hãy để anh yêu em thêm lần nữa…em nhé. !!!
***********
Kí ức vụn vỡ !
Những ngày cận đông, tôi lang thang một mình nơi những con đường vốn đã quen thuộc. Từng hàng cây, từng biển hiệu hay từng ánh đèn cao áp chứa đầy gió. Tôi thuộc chúng đến nỗi chỉ cần đặt chân đến là có thể nhớ được từng đặc điểm hay những kỉ niệm xưa cũ. Nơi có hình bóng em còn hiện hữu. Giờ chỉ còn mình tôi lẻ bóng, đang ớn lạnh vì nước mưa ngấm vào người. Giá buốt. Mùa đông năm nay lạ lắm, nó đến muộn hơn mọi năm, mưa nhiều hơn mọi năm và cô đơn hơn…Đôi tay tôi nắm chặt lấy nhau, bấu víu vào nhau khiến vài chỗ trở nên tím tái. Nhưng có sao…khi con gió kia còn làm tôi đau hơn hết thảy. Xe cộ lúc này vắng lắm, chỉ có chiếc xe rác cao lêu nghêu đên độ tưởng như sắp nuốt chửng cô nhân công đang gồng mình đấy nó lên từng đoạn ngắn. Với bộ quần áo xám màu, chiếc mũ cối nhỏ che đi mất đôi mắt chứa đựng đầy vẻ mệt mỏi. Bóng dáng cô vẫn đứng vững chống chọi cái lạnh, cái nặng nề của đồng tiền.
– để cháu giúp một tay – tôi chạy lên, nắm chắc hai tay vào thanh ngang nhìn cô
– bẩn với hôi lắm cậu, mình tôi đẩy được rồi. Còn quãng ngắn nữa thôi – giọng cô đứt quãng, mấy lọn tóc mái dính bết vào nhau cam chịu
– không sao đâu cô, cứ để cháu giúp một tay
– cám ơn cậu, vậy cậu giúp tôi đẩy nó lên chỗ kia nhé
Cô chỉ tay lên phía trước, dưới ánh sáng lắt léo của đèn cao áp. Một đống hổ lốn cao ngang đầu người với những hình thù kì dị bốc mùi hôi thối. Cảm tưởng chúng đã nằm ở đó rất lâu, lâu đến nỗi tôi ở khoảng cách khá xa mà thi thoảng vẫn phải phẩy tay vì mùi của nó.
– không có ai dọn đống rác đấy à cô, mùi quá – vừa đẩy tôi vừa nhăn mặt khó chịu
– à có, tầm 5h 5 rưỡi sáng là có xe người ta qua chở đi, chỉ tại đây là chỗ tập kết của cả mấy khu nên nó mới to tướng thế.
– à… tôi gật gù
– mà cậu đi đâu mà ra đường giờ này, bố mẹ không quản à ?
– dạ cháu sinh viên mới ra trường cô, bố mẹ ở quê hết, nay ở nhà bí bức quá cháu ra đây đi dạo cho thoải mái…
Cô nhìn tôi chẳng nói gì, có lẽ với cô những thằng như tôi chỉ là những thằng đang cặm cụi ăn bòn ăn rút sức lực của bố mẹ. Giờ sắp đến lúc hết thời hạn nên chán nản bỏ ra ngoài đường trút muộn phiền vào đâu đó.
– ngày nào cô cũng làm đến giờ này à cô – tôi hỏi khi bánh xe lăn những bước cuối cùng vào bãi
– công việc mà cậu, cám ơn cậu đã giúp
– dạ, không có gì đâu cô. Cháu đi trước, chào cô – tôi cười
– chào cậu
Lại từng bước chậm chạm, tôi lững thững đi tiếp bỏ lại phía sau tiếng hỏi han, lo lắng của một cô con gái bé nhỏ nào đó dành cho người mẹ già. Tự nhiên trái tim tôi chợt nhói lên vài giây, đủ để vài hình ảnh mẹ tôi già cỗi, mái tóc điểm bạc chạy qua trong tâm thức. Khá lâu rồi tôi chưa về quê, chẳng biết mẹ tôi ở nhà có bệnh tật hay gầy đi tí nào không. Gọi điện về mẹ cũng ậm ừ vài ba câu “ mẹ vẫn khoẻ, hai đứa yên tâm” cho chúng tôi bớt lo. Nhưng tôi biết qua vài lần cúp máy vội, đâu đó vẫn văng vẳng bên tai tiếng ho nhỏ của mẹ. Mười rưỡi đêm, quán ăn vặt, quán nhậu vẫn sáng đèn dù không đông lắm. Lạnh mà, chả ai muốn ra đường giờ này cả, có chăng là vài cô cậu sinh viên hay mấy cặp đôi thích được hít hà cái mùi của ngô nướng, mùi lửa đầu mùa. Trước, tôi cũng hay vãng lai vào lắm vì em thích ngồi ở đấy ăn, vừa đơn giản lại vừa gần gũi. Còn tôi, tôi thích vì đơn giản ở đó có em. Qua vài quán, tôi chọn cho mình một chỗ ngồi vắng vẻ nhất. Gọi ít mực khô, lon bia với đĩa lạc rang tôi thả mình vào khung cảnh bên ngoài. Lá cây, ánh đèn đường, màu đêm, chúng quyện vào nhau hoản hảo. Giống như một bức tranh sơn dầu, ít màu sắc nhưng đẹp lạ lùng của vị họa sĩ tài ba nào đó. Ở đó có màu bí ẩn của màn đêm, có chút buồn buồn của màu vàng nhat, có chút sức sống mãnh liệt của màu lá.
– Anh Đức
Giật mình khí thấy ai đó gọi tên, tôi nhíu mày dời mắt bức tranh mơ hồ, cố gắng kiếm tìm người con gái kia. Dù đeo kính nhưng hơi nóng của bếp than nó làm tôi mờ đi đôi chút.
Nhi nhìn tôi lạ lẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn của em ẩn hiện mập mờ sau chiếc mũ áo khoác. Hai bờ má ánh lên vẻ hồng hào của thiếu nữ mới đôi mươi. Đôi môi em cắn nhẹ vào nhau, nhìn tôi đầy khó hiểu.
– Sao anh ở đây ? – Nhi tiến về phía tôi, thật chậm
– Đói, nên anh ra đây ăn vặt thôi hì – tôi cười gượng
– Ăn vặt ? với bia, với đồ nhậu – trán em co lại vẻ khó hiểu
– À…ừm…còn em. Giờ này mà còn ở đây à. Muộn rồi
– Em mới đi làm thêm về, cũng đói giống anh nên tạt qua đây ăn vặt hi – Nhi ngồi bên cạnh tôi, nhẹ nhàng xé từng miếng mực khô còn nóng hổi
– Không sợ cái Uyên lo à – một ngụm bia mát lạnh chảy xuống cổ
– Chỉ là ăn đêm thôi mà anh, anh ăn đi – em chìa tôi miếng mực mới xé
– Anh xin…
– Anh có chuyện buồn à… – chẳng nhìn tôi lấy một cái
– Sao em lại hỏi thế – lại một ngum nữa
– Em hỏi thế thôi…bởi vì buồn người ta mới tìm đến bia, rượu giải sầu chứ
– Cũng biết…
– Bởi vì em cũng thế…
– À… – ngụm thứ ba
– Em uống với – Nhi giật lon còn lại, cụng tôi
– Lạnh đấy
– Sao đâu, áo em dày mà…hì
– Cũng buồn
– Không hẳn ạ
– Uhm…
– Bởi vì…người đó buồn…uống nào anh
Nhìn em uống từng hơi, tự nhiên thấy em có gì đó giống mình quá. Dẫu chẳng rõ nó là gì, nó ra sao nhưng nhìn ánh mắt buồn rười rượi, cách em bất cần với những thứ độc hại này. Tôi lại muốn tâm sự với em.
– Anh chia tay rồi – bóp nhẹ lon bia, tôi thả tâm hồn ra xa đôi chút
– Sao anh lại nói với em ?
– Anh cũng không rõ, chỉ tự nhiên muốn nói cho em vậy thôi
– Lâu chưa ạ ?
– Vài tháng rồi – tôi thở dài
– ….
– Giờ chắc anh cũng hiểu được đôi phần cảm giác của em lúc đó : đau đớn, mệt mỏi và chán trường…
– …. – em nhìn tôi, đôi mắt bỡ ngỡ, long lanh đầy cảm xúc
– Gieo nhân nào, gặp quả nấy thôi. Cũng chẳng sao, rồi dần dần cũng sẽ qua… – nụ cười gượng gạo của gã con trai thất tinh hiện rõ trên môi tôi
– Anh đừng nói thế, tinh yêu vốn không có lỗi
– Có đấy…uống nào em…
Một cảm giác chếnh choáng ôm chặt lấy đỉnh đầu. Hình như bia đang ngấm dần thì phải. Mọi lần tôi uống tốt lắm, sao hôm nay mới qua hai ba lon cơ thể tôi đã bắt đầu phản kháng. Giống như tâm hồn tôi lúc này vậy, đầy mệt mỏi và yếu đuối.
– Em…vẫn còn tinh cảm với anh chứ ? – tôi quay sang nhìn sâu vào mắt em
– Em… – Nhi khẽ cúi đầu, trốn tránh câu hỏi của tôi
– Anh biết mà…em là một cô gái rất lạ…lạ lùng nhất mà anh từng gặp…
– ….
– Nhưng anh tồi tệ lắm…chẳng đẹp đẽ, hào nhoáng như hình ảnh của anh trong trái tim em đâu…một gã khó hiểu, bất chấp, vô tâm…chẳng ra gì – thêm một hơi bia đầy cay đắng đổ vào cuống họng
– Kiếp này, anh làm quá nhiều người con gái tốt khổ vì anh rồi, họ rơi lệ, họ cô đơn, họ oán hận anh…nên giờ anh phải chịu đựng những cảm giác ấy đây
– Anh đừng nói nữa…anh say rồi – em giật lon bia trên tay tôi
– Đừng…những lúc như này mới là lúc người ta thật với lòng mình nhất em ạ.
– Anh đang tự trách lòng mình chỉ vì em vẫn yêu anh sao ?
– Anh…
– Anh tự hành hạ mình làm khổ mình chỉ vì tinh cảm mà em dành cho anh sao ?
– ….
– Có lẽ tình cảm của em là sai lầm. Em xin lỗi vì đã làm anh giày vò bản thân mình như vậy ? Chào anh.
Nhi đứng dậy trước sợ ngỡ ngàng của tôi. Em quay lưng đi vô cảm lạnh lùng như chính cách tôi đẩy em xa khỏi đời mình. Đôi vai nhỏ bé kia khẽ rung lên từng đợt, chẳng biết do lạnh hay do em đang khóc. Có lẽ em khóc…khóc vì tình cảm sai trái, khóc vì sự cô đơn kéo dài hàng đêm mà em vẫn chịu đựng, khóc vì…trái tim em vẫn cứ rỉ máu từng hồi. Tôi muốn chạy theo em, giữ em lại, lau đi những giọt nước mắt muộn màng của em. Nhưng liệu tôi có đủ tư cách…tôi có đủ can đảm đối mặt với tình yêu của em…Em ngay phía trước tôi thôi, đủ gần để tôi có thể dõi theo em trong đêm đông lạnh giá. Em vẫn vậy, vẫn bước đi từng bước nặng nề, và bóng em trải dài tới mãi dưới chân tôi.
************
Chương 52
Những ngày hè dần trôi qua, cái nắng nóng cháy da cháy thịt cũng phần nào chán nản đi đôi chút. Chán chứ, khi mà một tuần có bảy ngày thì tận sáu ngày mặt trời lúc nào cũng tươi tắn, chiếu từng cơn “ấm áp” xuống mặt đường, bỏng rát. Nếu mà ở quê, chí ít còn thấp thoáng những cơn gió nhẹ đuổi nhau từ cánh đồng xa xôi, nhưng Hà Nội thì không. Cây cối đứng im lìm không chút động đậy, tưởng như bức tượng sáp được ai đó dựng lên đứng sừng sững cả góc đường. Cũng may, mùa hè thi thoảng ông trời thương xót mà trút xuống nhân gian vài trận mưa rào, vì thế mà các tán cây thi nhau tỏa lá, từ xanh non đến vàng úa. Làm con đường thêm râm mát, rợp bóng cây. Và với tôi, từ đó đến lúc già sẽ chẳng còn kì nghỉ hè nào nữa. Tuổi trẻ của tôi đang từ từ khép lại, chẳng còn những buổi chiều rủ nhau đi thả diều, chẳng còn những bữa cùng bạn cùng bè đội nắng mưa câu cá, chẳng còn nữa những ngày nghỉ dài liên miên bên bố mẹ, bên làng quê thân thương.
Năm nay tôi không về nhà, cũng muốn về để thưởng thức tí không khí gia đình cho đỡ nhớ nhưng bố mẹ lại cản. Bảo “mày về làm gì, nắng lắm, ở trên đấy mà tìm việc làm, ra trường rồi, chơi bời ít thôi” . Thế là tôi lóc cóc phóng xe đến chỗ làm cũ xin việc. Nghỉ ở đây cũng mấy tháng rồi, từ đợt mới bắt đầu làm luận án tốt nghiệp. Lúc đó anh chị cũng muốn giữ lại làm, vì dù gì quen nhau, làm với nhau cũng lâu, giờ nghỉ cái văn phòng lại bớt đi mấy trò trêu trọc, bớt đi một thằng ngây ngô hay cười. Tôi tiếc lắm chứ, đâu dễ gì tìm được công việc đúng sở thích, anh chị em coi nhau như người nhà. Giờ quay lại chẳng biết sẽ thế nào, vẫn như trước hay ở đó đã có người mới hơn tôi.
– Dạ, cháu chào bác – vẫn bác bảo vệ già, tay cầm tờ báo mùi mực mới, bên cạnh là khay trà đang bốc khói nghi ngút
Hình như bác vẫn chưa nhận ra tôi, mắt bác nheo lại, vài nếp nhăn trên trán che lấp đi mái tóc đang ngả dần sang màu trắng
– Cháu Đức đây ạ, bác vẫn đọc báo ạ – tôi dắt xe vào hầm, hơi nóng bốc lên phả vào tôi rờn rợn
– À, cu Đức…lâu lắm rồi mới thấy cái mặt mày. Ra trường rồi hả ?
– Dạ, nay đông xe thế bác
– Của khách đấy, chả biết sao nắng nóng thế này mà người ta vào đông thế, vào đây làm chén trà nào cu – bác mở cửa phòng, vẫy tôi
– Điều hòa free mà bác, tội gì không vào…thôi cháu lên gặp anh Q đã ạ, tí cháu xuống với bác
– Thế à, thế lên đi, cứ để xe đấy, khỏi vé
– Dạ, cháu cảm ơn bác
– Khỏi, lên đi
– Vâng
Đi ra đi vào ở đây nhiều lần rồi, chẳng biết sao nay tự nhiên tôi hồi hộp đến thế. Bước chân nửa muốn vào nửa muốn dừng lại. Loay hoay, tự trấn an một hồi, tôi đẩy cửa bước vào.
– Em…em…
– A…thằng đụt, thằng đụt nó đến kìa chúng mày ơi
– Nó để quên quần đùi ở đây à anh em…
– Đứa nào nợ tiền nó thế, trả đê…
– Hay chị nào ở đây hớp mất hồn nó rồi…ha ha ha…
Hàng loạt tiếng trêu đùa của mọi người hướng vào tôi, từ cử chỉ, ánh mắt, tình cảm…vẫn vậy, tựa như mới hôm qua.
– Em chào anh chị – tôi gãi đầu ngượng ngùng
– Ra trường rồi à cu ?
– Khiếp, nó lẩn như cá trạch, lâu lắm mới thấy mặt
– Tối nay nhậu cái cu nhể, anh em là nhớ cái chén của chú lắm đấy…hê…hê
Tiếp, lại cả đống câu hỏi dồn lên tôi, dù quen, làm việc với nhau đã nhiều tháng. Nhưng nay gặp lại, nó vẫn khiến tôi hơi bối rối xen lẫn ngại ngùng.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, anh quản lí cũ chào đón tôi khá nhiệt tình. Mời nước, bắt tay kiểu như bạn bè lâu ngày gặp lại. Có lẽ, bản tính hiền hiền, làm việc ít vấp váp nên chỉ nói vài ba câu anh đã gật đầu cái rụp.
– May cho chú là anh vẫn giữ vị trí của chú đấy, tốt rồi, ra trường rồi giờ cứ thế mà tập trung làm việc thôi. Mọi người vẫn nhớ chú lắm đấy – anh vỗ vai tôi, khích lệ
– Cám ơn anh – tôi cười trừ
– Thế bao giờ chú đi làm được, để a còn sắp xếp
– Dạ, ngay ngày mai luôn cũng được anh
– Tốt, để anh báo sếp. Thế bao giờ lấy bằng ?
– Em phải một hai tháng nữa anh, sao vậy anh ?
– À, thì có bằng rồi, lại có năng lực nữa chả mấy chốc lên anh lên chị ầm ầm. Tương lai rộng mở trước mắt.
– Hì…em chưa dám mơ đến điều đấy. Làm thì cứ làm thôi ạ.
– Anh đùa thôi, cứ đúng sở thích, đam mê của mình mà phấn đấu. Thế mới có hứng thú với công việc. Như anh này…bám đam mê từ lúc ra trường đến giờ đấy.
– Vâng, đây cũng là sở thích của em mà
– Tốt, thôi ra nói chuyện với anh chị đi, lâu lắm mới gặp…có gì nhậu thì alo a – anh đứng dậy, bắt tay tôi
– Vâng, em cám ơn
– ừ, thôi ra đi
“Phù…” vậy là xong – tôi thở phào khi vừa dắt xe ra đến hiên.
Vậy là hè năm nay tôi chính thức đi làm, tự lập trên chính bàn tay của mình. Kể ra cũng hơi buồn đôi chút vì phải chia tay trường lớp, chia tay giảng đường, thầy cô…nhưng bù lại tôi được làm người lớn đúng nghĩa. Chưa vội về ngay, tôi phóng xe kiếm quán café vẫn hay ngồi, tự thưởng cho mình một chút nhấm nháp vị đắng của ly coffe.
Đến nơi, tôi cho vội con xe vào trong vì bỏng rát, toàn thân tôi hừng hực hừng hực cái nóng bao phủ khắp cơ thể. Giá như có trận mưa thật to thật lâu thì tốt biết mấy. Bước nhanh vào quán, chọn cho mình chỗ ngồi quen thuộc, tôi ngả người ra sau tận hưởng từng cơn gió mát lạnh của điều hòa phả vào da thịt.
– anh dùng gì ạ ? – cô bé nhân viên bụm miệng cười
– ừ, cho a một bạc sỉu
– dạ, anh chờ em chút ạ
Chỉnh lại tư thế, tôi chống cằm hướng ánh mắt ra cửa sổ – nơi có khoảng không gian rộng lớn. Tôi thích quán này cũng vì nó, một khoảng lặng yên bình giữa lòng Hà Nội. Ở đó bầu trời được thu nhỏ sau khung cửa gỗ, ngay giữa là mặt hồ phẳng lặng trong vắt như chiếc gương lớn, bên góc trên tô thêm vài màu xanh của tán lá, và góc bên dưới là màu đỏ của hoa phượng Một bức tranh đơn giản nhưng thu hút tôi kì lạ, mỗi lần đến là mỗi lần tâm hồn tôi lại vởn vơ không lối thoát.
– Làm gì ở đây đấy cu – tiếng cái Uyên kéo mạnh tôi về với thực tại
– Hở…ờ, đến bao giờ đấy
– Mới, nhìn gì ngoài đấy mà ghê thế – Uyên kéo ghế, ngồi đối diện tôi, mắt không quên ngó ra khung cửa sổ
– À…nhìn vậy, mà vào đây làm gì, không đi làm à ? – vừa nói tôi vừa lắc lắc ly café trên tay
– Biết mấy giờ rồi không ? vừa về qua đây thấy biển số xe quen quen nên tạt vào chơi – cho chị một sữa chua lắc nhé…
– Thôi chết, đã gần 5h rồi cơ à.
– Chứ mấy, sao dạo này thế nào rồi ? – Uyên chống cằm, nheo mắt nhìn tôi
– Vừa đi xin việc về, mai đi làm luôn
– Nhanh thế, chỗ nào đấy ?
– Chỗ cũ, may ông bà ở đấy vẫn tốt, phù
– À…
– Nhi…dạo này thế nào rồi ? – tôi ngập ngừng, tay vân vê bông hoa cúc trên bàn
– Nó mới về hôm qua, sao thế ?
– Hỏi thế…
– Nhớ nó à – Uyên cười ranh mãnh
– Điên, chẳng qua là…
– Yên tâm, nó nhìn thế thôi chứ mạnh mẽ lắm. Bé giờ có mấy khi thấy nó khóc đâu.
– Thật ! – tôi giật mình nhớ lại những giọt nước mắt hôm trước, giọt nước mắt cô đơn…
– ừ…đến tôi còn phải sợ cái tính của nó, hừm – Uyên quấy cốc sữa chua, đôi mắt có chút gì đó đượm buồn
– thật ra thì…tôi thấy hơi áy náy với bà, nhẽ ra nên nói từ trước, để đến tận hôm vừa rồi mới…
– haizz…tôi có để ý gì đâu, chơi với nhau bao nhiêu năm rồi, ông như nào tôi còn lạ gì. Chẳng qua là thấy hồi trước ông ế dài mồm ra, giờ tự nhiên lắm e theo, nên thấy là lạ thôi
– vớ vẩn, thế hôm đấy về Nhi có nói gì không ?
– không, chả nói gì, vẫn như thường – Uyên tỉnh bơ
– mà thôi, kệ đi, mấy thứ tình cảm trẻ con chẳng mấy mà nó quên đâu, nghĩ làm gì, mệt mỏi.
– ơ, nó là e gái bà đấy, chị em gì mà…
– rách việc, ông rảnh thì ông đi mà quan tâm nó, việc tôi tôi còn chưa xong…
– hôm đấy, Nhi khóc trước mặt tôi
– ….. – Cô bạn tôi sững sờ
– Mà thôi, ăn đi rồi về, muộn rồi – nguấy cốc café đã vơi đi một nửa, đôi tay tôi run run nhớ lại khoảnh khắc ngày hôm ấy – khoảng khắc không thể nào quên
– ừ…ừ – thái độ khác lạ của Uyên làm tôi tò mò, nhưng
“Reng…reng…reng” – con e gọi
– giề đấy
– anh đi đâu đấy ? – nó cằn nhằn
– phơi nắng, sao ?
– điên, về thì nhớ mua em chai mắm với gói bột nêm, nhà hết rồi
– mày ở nhà từ chiều đến giờ làm gì mà không mua, giờ hạch sách tao
– nắng, em không đi, tí về a mua đi
– ơ – nó tắt máy luôn
“con điên” – tôi lầm bầm
– về thôi bà – hất hàm sang phía con bạn
– ừ, chờ tí
– ra lấy xe đi, tôi thanh toán cho, nhanh không tắc đường
– ok
Lê lết, chật vật với dòng người đông đúc, khói bụi, tôi mất gần một tiếng đồng hồ mới về đến phòng trọ. Mặc dù bình thường chỉ mất chưa đến nửa tiếng. Mặt đường ngột ngạt, khí nóng bốc lên làm ai cũng nhăn mặt, khó chịu, ai cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi cảnh ùn tắc vốn có mà về với ngôi nhà thân thương. Mùa hè Hà Nội thật kinh khủng.
– đây, của mày tất – vứt đống hổ lốn lên kệ bếp, tôi lò dò tìm công tắc quạt trần
– lâu thế, biết thế em đi luôn cho nhanh
– con điên, lần sau ở nhà thì xuống tạp hóa mà mua, làm tao chen lấn , nóng chết mẹ
– thì nắng quá, em ngại ra ngoài – nó lúi húi trong bếp, chẳng biết nấu món gì, tôi thì mệt mỏi nằm vật ra giường hứng chút gió từ cánh quạt đã sờn cũ.
– Cầm ô đi, nắng có tí, con gái con lứa
– Kệ em
Tôi chán nản, chẳng muốn đôi co với nó làm gì. Hai anh em thân nhau nhưng nhiều lúc nói chỉ được vài ba câu là mặt nặng mày nhẹ. Hình như cái tuổi con chuột của nó áp vía tuổi gà của tôi thì phải. Hầu như chẳng bao giờ tôi thắng thế nó cả, có chăng chỉ là hồi hai đứa còn nhỏ.
– Nghỉ hè rồi, mày không về đi ở đây làm gì ?
– Em tính kiếm việc làm thêm, chứ về cũng làm gì đâu – tay vẫn đảo thức ăn trong bếp
– Mày thì làm cái gì, lười như hủi, ma nó thuê mày
– Chưa biết ai nhé, ngồi đấy mà xỉa xói nhau, hừ – nó lườm nguýt
– Tao là anh mày 18 19 năm nay, tao lạ gì – chạy vào bếp bốc trộm miếng thịt rang
– Ra kia, đã không làm gì rồi, đi ra kia tắm đê, hôi kinh – nó nhăn mặt, cầm cái đũa huơ huơ
– Hôi tao chứ hôi mày à
– Ơ…
– Mai tao đi làm rồi, ở nhà chịu khó lau dọn nhà cửa giặt quần áo đi
– Xì, toàn tôi làm chứ ai làm, rách việc
Nguyên mùa hè, tôi đi làm, nó ở nhà ăn với chơi. Hỏi nó xin được ở đâu chưa, lần nào cũng ăn cái lắc đầu nguầy nguậy. Cũng hỏi han mấy anh chị chỗ công ti tôi nhưng rốt cuộc vẫn chằng đâu vào đâu. Nhiều lúc chán, chỉ muốn tống cổ nó về quê với bố mẹ mà nhìn cái mặt nài nỉ, đôi mắt long lanh không chớp của nó, tôi lại mủi lòng. Đi làm cả ngày, sáng đi, chiều tối về, ăn cơm xong rửa qua loa vài cái bát là tôi tíu tít gọi điện hay nhắn tin với NA. Chẳng để ý gì đến tâm trạng hay, thái độ lạ lùng của nó cả. Mãi tận cuối tuần được nghỉ, tôi nằm nhà xem phim cả sáng, chờ tối râm mát rủ NA đi chơi. Tự nhiên thấy tiếng khóc rấm rức của nó trên gác xép. Con e tôi vốn từ bé đến giờ luôn là đứa tinh ranh, hay cười, chả mấy khi thấy nó buồn bao giờ. Có chăng là lúc thi điểm kém hay xem vài bộ phim Hàn Quốc với tình yêu sướt mướt.
– Mày làm sao đấy ? – tôi ngẩng cổ, nói to
– Em…em… – vẫn tiếng nấc nghẹn, tiếng sụt sịt vọng xuống
– Làm sao, xuống đây xem nào
– ….
Không thấy nó nói gì, tôi bật dậy, leo nhanh lên cầu thang. Nỗi lo vết thương lần trước làm tôi hơi sợ. Đập vào mắt là bóng con em ngồi thu lu một góc, tóc tai rối tung che hết cả khuôn mặt nó.
– Làm sao, có chuyện gì…đau ở đâu à ?
– Không…hức…
– Thế làm sao, lại tao xem nào, vừa sáng ngày ra – tôi đẩy người lại sát chỗ nó, vén mái tóc sang một bên để lộ ra đôi mắt ướt sũng, thất thần.
– Anh…anh
– Hả, anh nào…
– Anh Huy…lấy vợ rồi – nó ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở.
Hóa ra là nó đang yêu, tôi cười mỉm nhưng không dám để nó biết. Lại một người con gái nữa đau khổ vì tình cảm, và lần này là em gái tôi. Tôi ngồi im, một tay vuốt tóc nó an ủi, một tay cầm điện thoại xem ảnh, tin nhắn của nó. Một thằng con trai đang cười tươi trao nhẫn cho cô gái trong bộ váy cô dâu, xung quanh là những tờ giấy nhỏ lấp lánh ánh đèn. Chẳng biết làm sao, tôi cứ ngồi cho nó ôm, nó khóc đến khi tiếng nấc nhỏ dần rồi tắt hẳn.
– Hai đứa mày yêu nhau lâu chưa ? – tôi kéo vai con em ra lắc nhẹ
– …. – nó lắc đầu
– Ơ, thế là sao
– Em yêu nó, nhưng nó không biết – mặt cúi gằm, hai bàn tay quệt nước mắt. Nhìn đến tội.
– Ôi giời, mày yêu thì mày phải nói chứ, nó không biết thì nó chả đi lấy vợ
– Em ngại…
– Ngại…dở hơi, yêu thì có gì mà ngại – tôi lắc đầu, chán nản
– Thì em là con gái…
– Rõ hâm, thời buổi này rồi…mày thì xinh xắn, trắng trẻo thế, tán nó vài câu nó chả gật đầu răm rắp ấy chứ
– Anh nghĩ ai cũng như anh ấy – nó quắc mắt
– Ơ…thế đống quà, hoa mấy hôm 8/3, 20/10 rồi sinh nhật mày từ trên trời rơi xuống à
– Thì…
– Thôi, dẹp cái thằng dở hơi cám lợn ấy đi, xuống nấu cơm
– Xì
Làm anh trai thật khó, có em gái lại càng khó hơn. Suy nghĩ, tâm tư của người mình thương, mình yêu thì thật dễ an ủi còn với đứa em…sao cảm thấy nó khó khăn đến vậy. Khô khan, cứng nhắc, vô tâm là tất cả những thứ của một ông anh trai dành cho em mình. Thấy nó khóc, nó buồn cũng chỉ biết vỗ vai hay vuốt tóc nó an ủi, rồi nói vài câu đơn giản, qua loa miễn sao làm nó nín. Nhưng tôi biết, trong lòng nó là cả một khoảng tối âm u, chứa đầy nỗi cô đơn trống trải, buồn bực. Mà có lẽ chỉ người mà em tôi yêu mới có thể xua tan muộn phiền trong nó.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hiện tại.