-Bà chị tôi hôm nay nấu ăn không biết tý trời mưa to không nhỉ -Tôi chọc bà.
-Chỉ sợ có chưa ăn đã mãi mãi không thấy trời mưa nữa đâu -Chị Thúy cũng chẳng kém phần long trọng đáp lại ngay.
-Thôi, em đùa, mà anh T đâu chị. -Tôi phải lái sang chủ đề khác ngay, bà này nguy hiểm lắm, không cẩn thận là ăn tát như chơi.
-Trên phòng ông ý. Hôm qua anh em uống kinh vậy.
-Lâu rồi anh em không ngồi với nhau mà chị.
-Tao chịu anh em nhà mày, mà lên gọi ông T dậy ăn sáng rồi đèo tao vào trường mày chơi tý.
-Chơi gì chị, có gì đâu mà chơi.
-Đm, tao bảo đèo thì cứ đèo đi, hỏi lắm thế nhỉ.
-Ều, hỏi vài câu mà kêu hỏi lắm.
-Lên gọi anh T xuống đây mau.
-Vâng.
Tôi đành phải lên gọi ông T dậy. Mà ông T này có cái tật rất hay đó là ngủ mà vẫn chảy nước dãi (Trong miền Nam gọi là chảy ke thì phải).
Tôi đạp cửa vào phòng như một vị thần…. Kiểu này là kiểu sắp có biến…..Nhưng rồi lại nói dọng yếu ớt như trẻ con thiếu cơm.
-Dậy ăn sáng anh ơi… -Vừa nói tôi vừa lay người ông T.
-Mày cút để yên tao ngủ.
Ông T nói thế là hết đường gọi dậy rồi, xuống dưới bếp trong khuôn mặt ỉu xìu.
-Ông ý không dậy chị ơi. -Tôi nói với bà Thúy.
-Mày đầu to mà óc heo thế? Không gọi được dậy thì mày nghỉ ăn nhé.
Thôi xong rồi. Tôi biết là bà Thúy này không nói đùa rồi. Lại phải lên phòng ông T gọi ông ý dậy, lần này phải sử dụng chất xám trong đầu.
-Anh T ơi! Chị Vân (ny ông T) tìm anh kìa.
-Đâu….đâu -Ông T bật dậy nhanh như máy.
-Chị ấy đang chờ phía dưới.
-Mày xuống trước đi, tao đánh răng.
-Vâng…
Tôi đi xuống mà trong lòng chỉ muốn bật cười thật to. Nếu là tôi của ngày hôm qua trong hoàn cảnh đấy thì chẳng khác gì ông T trong hoàn cảnh vừa rồi. Nhưng tôi của ngày hôm nay khác rồi
-Ông T đâu -Vừa thấy tôi bà Thúy hỏi ngay.
-Đang xuống…..
-Thế đợi ông T xuống rồi ăn luôn.
-Vâng, mà em sợ ông ý xuống em chẳng ăn được nữa ý.
-Sao?
-Em bảo ông ý là chị Vân kiếm… Không thì sao mà gọi ông ý dậy được.
-HAHA.. Mày nhìn thế mà thông minh phết nhỉ. -Vừa nói chị Thúy vừa cười.
-Thôi.. Đừng cười nữa….