“Không sao, con đưa hai người về rồi quay lại.”
“Thôi khỏi, để dành lần sau. Ta còn muốn hỏi han về hàng xóm cũ.”
“Nhưng ông vừa bảo có người tới đón?” – Vũ không chịu, nhìn cậu ta trẻ con ghê gớm.
“Ờ, sau ta nhớ ra hẹn bố con bé lúc chín giờ, mắt ông sắp díp chặt rồi Chun, không mau thì cháu không cõng nổi cái thân già về đâu.”
“Dạ dạ!”
Tôi luống cuống chạy theo ông, Phong đi theo sau một đoạn. Chắc vì giải thích với Lệ Quyên. Phong và Lệ Quyên, Lệ Quyên và Vũ, Vũ và Hải Yến, thế là thế nào, còn tôi nữa, tôi và… ông nội.
Phong gọi một chiếc taxi màu xanh, mở cửa sau để ông vào nhưng ông lại muốn ngắm phố phường nên ngồi ghế trên. Ông nội vốn dễ tính mà bữa nay xoay như chong chóng.
Phong đợi tôi vào trong rồi đóng cửa. Vòng ra sau mở cửa ngồi ghế bên. Thế mà tôi tưởng cậu ấy ở lại bữa tiệc. (^_^)
Tôi tiếp tục im re, di di chân váy, ngay cả địa chỉ nhà cũng để ông nội chỉ.
Còn nhớ hai đứa từng ngồi chung hàng ghế sau, hôm đó tôi và Phong bị ép chặt bởi hai mẹ, hàng ghế trên là bà nội đi cùng cổ vũ. Đó là cuộc thi Bé khỏe Bé ngoan ở trường mẫu giáo, mẹ tôi trát đầy phấn má hồng lên mặt hai đứa, trông cứ như hai chú hề bị tống đến trường. Phong ngồi sát sạt, dù ghét cái thứ màu mè trên mặt nhưng không dám kêu ca, trong khi tôi xớn xác nghêu ngao bài “chiếc đèn ông sao”.Sau đó cô Khánh xuống xe rẽ vào cơ quan, nhờ mẹ tôi trông chừng Phong giúp, thế mà hai đứa vẫn ngồi sít sịt, không hở ra bọng khí nào.
Còn giờ mỗi đứa một góc, áp sát cửa xe, không hở ra bọng khí nào.
“Bố mẹ con giờ công tác ở đâu?”
Nếu không có ông thì chúng tôi như người vô hình.
“Mẹ con làm ở viện nghiên cứu khoa học, còn bố con bên dầu khí.”
“Tốt quá. Bữa nào bảo bố mẹ con tới nhà con Chun ăn một bữa.”
“…”
Phong không trả lời ông. Chúng tôi tiếp tục im lặng,
Cho tới đường rẽ vào, xe ô tô không thể đi vào nữa, thì có tiếng mở cửa xe, còn không vẫn im lặng.
“Con Chun mời bạn vào nhà chứ!”
“Dạ… à… Ph… bạn vào nhà tớ chơi!”
Chỉ cơ miệng hoạt động, còn lại mặt tôi vẫn đơ ra khiến chú tài xế đang trả tiền thừa phán:
“Căng thẳng như đi ra mắt bố mẹ vợ thế thì làm ăn được gì?”