“lại 1 ngày vội trôi qua
1 lần nữa anh nghĩ về đôi ta
khi em đến và mang đi tất cả cùng niềm tin đã vất vả để tìm kiếm và giờ thì ..?
em đi ko có 1 lý do gì
đốt cháy hết yêu thương thành tàn tro em vẫn còn đắn đo rằng nên lựa chọn anh hay 1 cuộc sống mới để em bớt âu lo
**************
Đôi khi nỗi nhớ em là vô hạn
dù từng dòng cảm xúc trong anh vẫn chưa từng khô cạn
em , đã từng đến rồi đi , đã muốn quên dù nhiều khi , vẫn phải nếm thêm nhiều vị ngọt đắng
lỗi lầm anh trót mang , kỉ niệm đẹp về nhau bỗng dưng biến tan
làm sao anh biết được điều gì là cần thiết
giữa cuộc sống nhiều phân biệt tình yêu và nhiều hơn thế nữa
em tìm về đâu về đâu
khi đôi mắt ko nhìn về nhau
vì có lẽ trong anh tình yêu này đã trôi qua nhanh giới hạn đó quá mong manh để anh nhìn lại , sao em vẫn mãi chìm mãi vào 1 ký ức buồn đâu đây ko tồn tại , em sẽ ra sao vào ngày mai”
Tôi bước đi, cứ bước đi mà không biết mình đang đi về đâu! Tôi không biết tại sao tôi lại đến đây! Tôi đang đứng trước cổng trường THCS Ngọc Lâm, tôi nhớ lớp 6 và cấp 1 tôi học ở đây, tôi có mấy thằng bạn thân ở đây! Lớp 6 bọn nó rủ tôi chơi bóng rổ và tôi biết chơi từ đó! Tôi tiến vào sân bóng rổ ở trong trường! Tôi từ từ bước vào, nhìn từ xa thấy có mấy bóng hình quen thuộc đang chơi! Vẫn là mấy thằng bạn của tôi đang chơi ở đó! Bọn nó vẫn chơi hăng hái mà không hề biết tôi đang đứng ở xa nhìn bọn nó! 1 lúc sau thì có đứa đưa mắt nhìn về phía tôi và mặt nó hớn hở khi thấy tôi, nó hét lên:
– Thiên Thắng!
Mấy đứa khác nghe thấy thế cũng quay ra và mừng rỡ khi thấy tôi! Tôi thì cũng mỉm cười rồi tiến lại gần sân bóng!
– Thằng này sao mày dạo này mất tích đâu đấy chẳng thấy chơi bóng rổ nữa?
– Hề Hề Dạo này tao học hành vất vả quá nên quên mất chúng mày luôn
– Thằng khốn này! Dám quên bọn tao à? Anh em đâu xử thằng này đê!
Có mấy đứa khác cũng hùa theo.
– Chuẩn đấy mày! Xử nó đê, cái tội quên anh em mình!
– Ê ê các đồng chí! Làm gì mà căng vậy? Tao bận thật mà? Quên thì đã không đến đây với bọn mày
– Tạm ghi nhận! Okey! Vào làm ván cho giãn gân cốt nào lâu lắm tao chưa đánh với mày!
– Tao có mang giày đâu mày?
– Thằng khốn này, mày bảo ra đây với bọn tao mà không mang giày hóa ra mày chém gió à?
– Tao đâu dám chứ? Nói thật là lần này tao đi ngang qua đây thôi
– Á! Thằng chó mày nói dối à? Xử nó anh em
– Ê Ê! Dừng tay, đánh tao là tao không chơi đc bóng đâu đấy!
– Hề hề! đùa đấy chú Ra đây bọn anh cho mượn giày này!
Tôi cười rồi vào phòng thay đồ lấy giày, lấy quần áo của bọn nó lắp vào người rồi ra sân khởi động vài vòng và vào chia đội đánh với bọn nó! Dạo này không chơi nên chơi kém quá! Chẳng ghi điểm được quả nào, toàn đi kiến tạo với yểm trợ, nhưng may là tôi cao nên Rebound cũng khá khủng lên team tôi không thua được, và kết quả sau 5p đấu là chiến thằng với tỉ số sát nút 26-24 cũng không tệ cho một người vừa chơi lại.
– Ê! Mày chơi cũng tốt đấy, lâu không chơi mà phong độ vẫn không xuống
– Xời! Tao mà lại phong độ là nhất thời nhưng đẳng cấp là mãi mãi mà lại
– Cái đậu! ==” sao dạo này mày tự sướng ghê vậy?
– Sướng cái cmm à? Tinh thần đang tệ nên tự sướng cho cho cuộc đời thêm vui thôi
– Mà dạo này mày có yêu con nào nữa không?
Lại là vấn đề nhạy cảm, cái vấn đề tình cảm này tôi không muốn nhắc đến nữa đâu mà thằng bạn lại nhắc đến nó nên thôi cũng đành phải trả lời thành thực cho nó biến vậy:
– Haiz.. cái vấn đề này nó khốn nạn lắm mày ạ 🙁
– Kể tao nghe xem tao giúp được không?
Tôi kể hết mọi sự việc từ đầu đến cuối cho nó nghe nhưng chỉ là tóm tắt lại thôi vì nó quá dài dòng. Xong thằng bạn của tôi nó ngồi nghĩ 1 lúc rồi phán ngày câu:
– Thôi! Mày ạ! Yêu làm éo gì cho khổ? Cứ chán thì chơi game rồi chơi bóng rổ như bọn tao này có phải sướng không
– Sướng cái cmm ý @@! Nói chuyện với mày tao thà tự nói chuyện 1 mình còn hơn
– Á à? Cái đm cái thằng khốn nạn này! Lâu ngày không gặp mà mày cũng hỗn ra phết đấy đấy! Để tao dạy lại mày!
Xong rồi nó lao vào cưỡi cổ tôi mà đấm túi bụi vào người! Nhưng may mà tôi có khinh công nên đã kịp thời đẩy nó ra và nhảy 1 phát lên người nó tóm cổ nó mà đấm lại
– Ế Ế! Thôi thôi nhé! Éo đùa đâu!
– Xin lỗi bố đi con
– Tao xin lỗi mày! – nó vừa giãy giụa vừa nói.
Tôi buông nó ra và bắt đầu trở lại nói chuyện như bình thường.
– Ê này mày!
– Cái giề?
– Lần sau tao ra sân chơi cùng bọn mày nhé! Dạo này chán quá!
– Ừm! cứ ra đi, mày với bọn tao cùng 1 đội mà
– Okey! Thế nhé! Cảm ơn bọn mày vì hôm nay! Thôi tao về đây, bye nhé!
– Ừm bye mày, lần sau nhớ đến tiếp nhé!
Tôi chở về nhà trong một tâm trạng vui vẻ hơn lúc nãy khi vừa được gặp bọn bạn cũ, tôi thấy bọn nó rất tốt với tôi. Đúng là anh em hoạn nạn có nhau
Về nhà tôi tắm và ăn cơm! Tôi lại nghĩ đến em! Giờ này em đang làm gì vậy? Em đang đi chơi cùng thằng Miu hay đang ở nhà? Em có nhớ đến tôi không? Em có quan tâm đến cảm xúc của tôi không? Em có nhớ mọi thứ tôi đã làm cho em không? Em quên hết rồi à? Tôi đang ở đây nhớ em nhiều lắm! Em không cảm nhận được nỗi nhớ của tôi nhưng tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của em, tôi biết lúc này em đang rất vui, em đang vui vẻ bên người đó mà quên tôi. Nhưng tôi thề là em sẽ là của tôi thôi! Tôi sẽ nghĩ kế chiếm lại em! Tôi sẽ làm thế đấy em ạ! Làm mọi điều để có được em!
*******
Chap 14
Nghĩ là làm luôn, cả tối hôm đó tôi đã nghĩ âm mưu để chiếm đoạt được em. Tôi sẽ làm tất cả.
Hôm sau đến lớp! Tôi gặp ngay An và thằng Miu bạn tôi đang ngồi cạnh nhau. Tôi ngứa mắt lắm nên tôi tiến lại gần nói chuyện với 2 người nhưng mục đích là phá đám. Tôi ngồi ngay bàn trên rồi quay xuống bắt chuyện với 2 người.
– Ê này! Tình hình là chiều nay có tập tiếp không đây bạn?
– Có chứ sao? – An đáp
– Chiều nay ra duyệt lần cuối ông ạ!
Thằng Miu đáp lại nhưng tôi không trả lời lại nó mà chỉ trả lời mỗi mình An.
– Ừm! Vậy thì chiều nay 3h vẫn ở Vườn Hoa nhé!
– Ừm! – An trả lời!
– Okey ông! – Thằng Miu trả lời.
Tôi cứ nói chuyện như kiểu không có thằng Miu ở đây vậy, nó cứ nói một mình tôi không thèm trả lời chỉ có tôi và em là còn vẫn đang đối thoại với nhau.
– An ăn gì chưa?
– Chưa! Tý nữa ra chơi tớ mới ăn sáng!
Nghe thấy vậy tôi liền quay người bước đi trước sự ngỡ ngàng của em và thằng Miu, tôi chạy xuống căn tin mua cho em một hộp sữa Fami! Tôi cầm nó lên lớp. Em và nó lại nói chuyện với nhau nhưng khi thấy tôi tiến đến thì 2 người lại thôi nói chuyện, An ngước mắt lên hỏi tôi:
– Thắng đi đâu vậy?
Tôi mỉm cười móc trong túi ra hộp sữa đặt lên bàn An:
– Cậu nói là cậu chưa ăn sáng mà! Uống hộp sữa này đi cho đỡ đói rồi tý nữa xuống ăn cũng được!
Mặt em nhăn lại rồi quay sang nhìn thằng Miu và lại quay sang tôi:
– Thôi khỏi cần đâu Thắng ạ! Tý nữa tớ ăn cũng được mà!
– Không! Cậu uống đi! Đói sao học được?
– Thôi mà! Tý nữa tớ ăn cũng được mà! 🙁
Không nói nhiều nữa, lần này tôi dùng hành động luôn! Tôi tỏ vẻ giận mà lạnh lùng bước đi về chỗ! Em thì cứ ngồi đấy mà nhìn theo tôi.
Tôi về bàn học của mình, rút điện thoại ra nhắn tin cho em.
“Cậu có uống không đây? Cậu nói chúng ta là bạn thân mà cậu chẳng bao giờ chịu nghe lời tôi cả, Cậu toàn tìm cách né tránh mọi thứ tôi làm cho cậu là sao?”
Tôi gửi xong tin nhắn đó thì nằm gục đầu xuống bàn luôn! Tôi không hề biết rằng lúc đó đang có 1 ánh mắt nhìn tôi với đầy nỗi lo lắng và buồn rầu! Lúc sau tôi thấy có điện thoại rung thì lôi ra và nhận được tin nhắn của em.
”Mình xin lỗi nhé! Mình không có ý gì xấu đâu! Sữa cậu đưa tớ uống hết rồi này! Đừng giận tớ nữa, chúng ta mãi là bạn thân mà!”
Tôi cười nhạt trước dòng tin nhắn của em! Tôi là bạn thân mà em đối xử với tôi thế sao? Tôi nhanh tay rep lại tin nhắn của em và lại gục đầu xuống bàn.
“Ừm! bạn thân, vậy mà cậu đối xử với tôi – bạn thân của cậu như 1 người lạ? Bạn thân ở đâu chứ?”
Lúc sau lại có tin nhắn tiếp từ em.
“Tớ xin lỗi, tớ biết là dạo này tớ hơi lạnh lùng với cậu nhưng tớ có lý do riếng mà! Cậu thông cảm cho tớ đi nhé!”
Lý do riêng á? Lý do là em đang thích thằng Miu à? Buồn cười thật đấy! Thông cảm á? Cứ thông cảm tiếp để cho em bị nó cướp mất à? Tôi đâu có ngu chứ em?
Tôi không rep lại em nữa! Tôi muốn để cho em tưởng tôi giận em mà sẽ nghĩ đến tôi nhiều hơn mà thôi! Rồi một lúc nào đó tôi sẽ chủ động làm hòa với em! Nhưng sự thật là tôi với em làm hòa nhanh hơn tôi tưởng!
Giờ ra chơi! Em chủ động sang chỗ tôi ngồi bắt chuyện với tôi!
Lúc đó tôi đang gục đầu xuống bàn ngủ! Em chạy tới cốc đầu tôi! Như một thói quen tôi bất dậy tóm tay đứa đang cốc đầu tôi mà chửi:
– ĐM đứa nào dám trêu tao đấy!
Em thì chắc chưa quen với hành động này của tôi nên giật mình mà phân bua:
– Thiên Thắng… Là mình đây! An đây mà!
Tôi cũng như lỡ lời nên cũng ngượng ngùng buông tay em ra mà nói:
– An à? Cho tôi xin lỗi nhé! Tôi tưởng cậu là….
– Mà cậu gặp tôi có việc gì không vậy?
– À! Đi ăn với mình đi! Mình uống mỗi hộp sữa của cậu vẫn chưa no
Như là vớ được vàng nên tôi cũng mau chóng mà vui vẻ gật đầu mà đồng ý luôn, tôi cũng quên luôn là tôi đang giận em, vậy là tôi với em lại trở thành những người bình thường với nhau.
Em và tôi xuống căn tin, chúng tôi chọn 1 cái bàn ở góc tường mà gọi 2 hộp mì và 2 chai nước! Em vẫn vậy, ăn rất khỏe, vừa ăn xong hộp mì em đã gọi thêm 1 gói khoai tây rồi ngồi nhấm nháp nó! Tôi cứ từ tốn mà nhìn em ăn! Như là một thói quen của tôi mỗi khi đi ăn nên em cũng chẳng thèm bắt bẻ tôi nữa mà cứ để vậy cho tôi nhìn em.
Trống ra chơi kết thúc, chúng tôi lại cùng nhau lên lớp! Hôm nay tôi cảm thấy vui lắm! sau bao nhiêu quãng thời gian em lạnh nhạt với tôi thì giờ tôi với em lại vui vẻ trò chuyện với nhau như những ngày trước! Đó chính là điều khiến tôi càng muốn giữ được chặt em bên mình hơn.
Đến tiết 5, tôi lấy điện thoại ra và nhắn tin cho thằng Miu, tôi muốn hẹn gặp nó để nói chuyện về em.
“Ê! Hết tiết 5 xuống căn tin nhé! Tôi có chuyện muốn nói”
Sau khi nhận được tin nhắn của tôi thì thằng Miu quay ra nhìn tôi rồi nhăn mặt như không hiểu chuyện gì rồi lại quay lên học tiếp.
Tôi ngồi cả giờ chỉ chờ cho đến hết giờ để nói rõ chuyện với nó!
Tùng Tùng Tùng!!!! Vậy là tiếng trống ra về đã được phát đúng 12h. Tôi soạn sách vở và xuống căn tin trước! Tôi lấy 2 chai c2 và chờ săn nó ở cái bàn trong cùng! Lúc sau nó xuống, tôi vẫy tay gọi nó lại?
– Có chuyện gì vậy?
Tôi tỏ vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện với nó:
– Ngồi xuống đây đi, hôm nay chúng ta phải làm rõ cái này!
Thằng Miu ngồi xuống, tôi đưa cho nó chai c2 và cả 2 cùng uống.
– Ừ! Có gì nói đi mau.
– Chuyện là thế này! Ông chắc cũng biết là tôi với An quen nhau từ hồi đầu năm rồi đúng không?
– Ừm!
– Vậy ông có biết là chúng tôi đang hẹn hò không?
– Không!
– Sao lại không chứ? Ông không thấy thái độ của An với tôi khác hẳn với những người khác à?
– Không! Tôi thấy cũng bình thường thôi mà!
– Được rồi! Ông thích An đúng không?
– Ừm! Tôi thích An đấy! Thì sao?
Thằng Miu đáp lại tôi cũng bằng cái giọng nghiêm túc chẳng khác gì tôi!
– Ông cũng biết là tôi thích An và tôi là người đến trước, vậy tại sao ông còn định tranh giành An với tôi?
– Xin lỗi ông nhé! Nói thật lại mất lòng anh em, An chưa có người yêu nên tôi được quyền theo đuổi, được chứ?
– Ừm được rồi! cứ cho là thế đi!
– Nhưng tôi sẽ không để ông cướp được An đâu! Đừng mơ nhé!
– Okey! Thích thì chúng ta cạnh tranh công bằng với nhau.
– Cạnh tranh á? Được thôi! Nhưng ông sẽ thua thôi haha!!!!
Nói xong tôi cười to lên như điều đó là điều không thể xảy ra được ý! Tôi tin là tôi có được em vì thời gian chúng tôi bên nhau làm tôi hiểu được em rất nhiều điều nên tôi sẽ thắng thôi! Tôi tên là Thắng mà! Đỗ Hoàng Thiên Thắng này không chịu khuất phục dưới bất cứ ai đâu.
– Thua á? Cứ chờ xem hừ!
Thằng Miu đứng dậy và nói và cười nhạt với tôi rồi nó bước đi ra ngoài cửa!
Tôi ngồi lại đây suy nghĩ vài điều vớ vẩn, uống hết chai c2 rồi tôi cũng đứng lên đeo cặp ra về!
Tôi sẽ phải giữ chặt em, phải kiểm soát em càng nhiều thời gian càng tốt, tôi phải giữ mối liên lạc với em liên tục nếu không muốn bị thằng Miu giành mất!
Chiều hôm đó! Tôi dành nguyên cả buổi để ngồi buôn chuyện với e! Tôi lấy điện thoại gọi cho em!
Đầu dây bên kia vang lên 1 giọng nữ ngái ngủ, tôi đoán là em đang ngủ hay sao ý!
– Alooo…. Ngoáp!!!!!!! Ai đấyyy….
– Ây xầy! Tôi đây mà! Cậu đang ngủ à?
– Thiên Thắng à? Có… Chuyện gì không vậy.. ngoáp…
– Không có gì đâu? Cậu đang ngủ à? Xin lỗi vì làm phiền nhé!
– Cậu rảnh quá đấy!!! Không có gì thì tớ ngủ tiếp đây, buồn ngủ quá! Ngoáp!!!!!!!!
– Ừm! Ngủ đi đồ lợn
Vậy là ổn rồi! Chiều nay em ở nhà ngủ chứ không đi đâu cả, vậy mà tôi sẽ nghĩ là em đi chơi cùng thằng Miu cơ! Nhưng mà thế này là ổn rồi! Nhưng tôi lại lo tới những ngày hôm sau! Không biết là tôi sẽ phải gặp những khó khăn gì từ thằng Miu đây! Hôm nay nó chưa áp sát em không có nghĩa là nó sẽ từ bỏ em mà nó sẽ theo đuổi em vào 1 ngày khác. Tôi lo lắm vì tôi không thể kiểm soát được nó cũng như em ngoài việc gọi điện cho em mỗi ngày để biết em đang ở đâu thôi còn tôi chẳng thể làm gì được nữa vì tôi không thể đi chơi cùng em! Em đã nói rõ là tôi không thể rủ em đi chơi được nữa, còn thằng Miu thì có thể.
Chẳng biết làm thế nào để có thể giữ em nữa, có quá nhiều rào cản giữa tôi và em! Tôi không chắc mình sẽ vượt qua hết để có được em, tôi không dám chắc nữa!
*******
Chap 15
Hôm sau đến lớp! Em và thằng Miu vẫn luôn đến trước tôi, đó là một điều đương nhiên rồi vì tôi đi bộ còn An và Miu đi xe mà! Vào đến lớp tôi lại bắt gặp cái cảnh tượng mà tôi không hề muốn thấy. Thằng Miu đang ngồi cùng em, hai người đang nói chuyện to nhỏ gì đó với nhau nhưng mà xem như em vui lắm! Cái tôi không muốn nó đến thì nó đã đến rồi, thằng Miu đã ra tay thật rồi, vậy là cơ hội của tôi với em giờ đã giảm xuống quá nửa.
Không thể để nó và em cứ tiếp tục như vậy được, tâm trạng của em vui như vậy chắc là em quên mất tôi rồi ý! Tôi không để thằng Miu có được em đâu! Nghĩ rồi tôi chạy ra chỗ em phá đám thằng Miu.
– Ê! An, kế hoạch thi nhảy chiều nay thế nào đây?
– Ừm! Cái này thì… xem nào! Để tớ hỏi lớp trưởng đã.
Nói xong thì em bước ra ngoài chạy ra chỗ lớp trưởng nói chuyện bla bla…
Ở đây chỉ còn có tôi và thằng Miu, tôi và nó nhìn nhau với ánh mắt nảy lửa, tôi mở lời với nó trước.
– Ông! Không cần phải cố đâu, An không thuộc về ông đâu.
Tôi nói xong thì thằng Miu cười nhạt và nói với tôi bằng giọng lạnh lùng:
– Ừm! Không thử thì làm sao biết được? Tự tin quá đấy!
– Tôi tin là tôi sẽ có được An mà! Ông cứ làm mọi cách đi cũng sẽ không có được em ý đâu.. haha !!
– Ừm! Nếu không làm thì làm sao biết được kết quả chứ? Cứ chờ xem đi!
Tôi định trả lời tiếp thằng Miu nhưng An vừa kịp hỏi xong liền về chỗ ngồi nên tôi cũng chẳng dám ho he nửa lời!
– Kế hoạch là chiều nay 2h có mặt ở nhà thể chất trường nhé!
– Ừm! okey! Thế còn quần áo thì sao hả An?
– Chiều mình sẽ mang cho các bạn rồi thay.
Ngồi từ nãy đến giờ mà chỉ có tôi và An đối thoại với nhau, còn thằng Miu thì như người vô hình vậy. Ở ngoài thì tôi tỏ vẻ mặt bình thường nhưng trong lòng thì vui lắm ý
Nhưng rồi thì nó cũng lên tiếng xen vào cuộc nói chuyện của chúng tôi:
– An này! Nhiều quần áo như vậy để mình sang phụ cậu mang đi nhé!
– Ừm! cũng được! ^^!
An vừa đồng ý xong thì nó quay sang tôi mà nhếc mép cười. Mà An cười với nó mà, tôi thì như thằng vô dụng vậy, chỉ nói mà không làm gì cả, nó sang nhà em giúp em mang quần áo mà tôi lại thấy ghen tức. Nếu em không nói là tôi không thể đi chơi hay đến nhà rủ em thì có lẽ tôi cũng sẽ giúp em mang đồ đến trường.
– Vậy Thắng và các bạn cứ đến trường đi nhé! Chiều mình và Miu đến sau
Tôi mặc dù không muốn chút nào nhưng mà cũng phải gật đầu đồng ý!
– Ừm!
Ra chơi, tôi tỏ vẻ ga lăng với em. Tôi chạy đến chỗ em, thằng Miu nó cũng vậy.
– An ơi! Đi ăn sáng cùng tôi nhé!
– An đi ăn sáng cùng mình nhé!
Cả 2 giọng của 2 đứa con trai cùng đồng loạt vang lên, còn An thì ngơ ngác nhìn như không hiểu chuyện gì xảy ra hoặc không biết là tại sao hôm nay bọn tôi lại có hứng rủ An đi ăn! Em nhìn hai người phân vân một lúc rồi nói:
– Ừm! Cả hai cùng mình xuống căn tin nhé!
Tôi và thằng Miu nhìn nhau với cái ánh mắt nảy lửa, em có lẽ không nhìn thấy được điều đó, tôi và Miu đang chiến tranh lạnh với nhau và chiến thắng của cuộc chiến này chính là em đấy em biết không? Vì đó là em nên tôi không thể để lỡ một cơ hội nào dù chỉ là nhỏ nhất, nếu tôi đánh mất những cơ hội nhỏ nhặt đó thì thằng Miu có lẽ nó sẽ chiếm được thế áp đảo tôi và dành mất em.
Tôi và em cùng thằng Miu rảo bước xuống căn tin, em đi giữa, tôi và thằng Miu đi bên cạnh em, em thì vui vẻ vừa đi vừa hát còn tôi và thằng Miu thỳ vừa bước đi lạnh lùng vừa trao nhau cái ánh nhìn tóe lửa.
Đến căn tin, tôi nhanh miệng hỏi em trước:
– An ăn gì vậy? Mì, bánh bao, bánh mì, bla bla bla…..
Em nghĩ một lúc rồi trả lời:
– Ừm thì… Bánh bao đi!
Sau đó em quay sang hỏi thằng Miu.
– Miu, cậu ăn gì vậy?
– Mình ăn bánh mì là được rồi!
Trả lời xong thì em quay sang tôi và dùng cái mặt hình cún con mê hoặc tôi:
– Thắng à! Cậu vào mua dùng tớ bánh bao và bánh mì cho Miu luôn nhé ^^!
Tôi thì không còn cách nào khác để chối từ cái đề nghị này nên cũng gật đầu miễn cưỡng bước đi. Em thật là tệ, tôi dành rất nhiều sự quan tâm cho em mà em lại dành sự quan tâm của mình cho thằng Miu, rõ ràng là em không quan tâm đến tôi mà! Chẳng biết là nó đã làm những gì mà em lại quan tâm đến nó như vậy chứ? Em làm vậy tôi tức lắm đấy!
Tôi vào lấy 3 khẩu phần ăn ra và vui vẻ đưa cho thằng Miu và An, chúng tôi ngồi ăn với nhau và nói chuyện vui vẻ, nhưng mà tôi và Miu ít đối thoại với nhau, chủ yếu là 2 chúng tôi toàn đối thoại với An là chính!
Sau khi ăn xong, thằng Miu tự động đứng dậy đi đâu đó thì tôi không biết. Lúc sau thấy nó quay lại và kèm theo chai nước c2 trên tay và nó đưa cho em.
– An uống nước đi này!
– Ừm cảm ơn cậu nhé!
Em vui vẻ nhận chai nước từ nó mà gật đầu cảm ơn, nhìn thấy thế tôi ức lắm, nó chỉ mua có 2 chai trong khi có 3 người mà. Tôi quay sang nhìn thằng Miu bằng ánh mắt nảy lửa, nó thì nhìn tôi nhếch mép cười.
– An! Cậu lên lớp trước đi! Mình có việc chút!
– Ừm! Mình và Miu lên nhé!
Tôi mỉm cười gật đầu. Lúc em bước đi rồi thì mặt tôi trở về vẻ mặt tức tối, bước đến tự mua 1 chai nước lọc mà tu hùng hục như thằng chết khát! Thằng Miu làm vậy rõ ràng là 1 hành động khinh thường tôi mà!
Lên lớp, tôi bước vào lớp không thèm nhìn em và nó mà bước thằng vào chỗ ngồi! Nó lại lân la đến nói chuyện với em tiếp!
Tôi về chỗ lấy điện thoại nhắn tin cho thằng Miu:
“Hành động vừa rồi được đấy! Nhưng mà tôi không dễ bỏ cuộc đâu”
Nó quay sang nhìn tôi rồi cười nhạt, tôi thì cũng chẳng thèm buồn nhìn lại nó mà gục đầu xuống bàn ngủ nhưng thực chất là suy nghĩ.
Tôi nghĩ cách tiếp cận em càng nhiều càng tốt, nghĩ cách đẩy xa thằng Miu khỏi em nhưng nghĩ khó quá! Làm cách nào bây giờ? Bao nhiêu sự khôn khéo của tôi giờ biết mất hết rồi hay sao ý mà chẳng nghĩ ra được cái gì! Cái đầu khốn nạn này!
Chiều hôm đó! Như đã hẹn lịch sẵn rồi! Chúng tôi đến trường sớm và mấy đứa chúng tôi ra sân sau tập lại bài nhảy và chờ thằng Miu và An đến luôn. 2h30p, thằng Miu và An đến, hai người họ cứ đi với nhau cười nói vui vẻ mà làm tôi phát điên lên. Tôi cố gắng kiềm chế lại, chạy lại chỗ của em và Miu.
– Hai người đi gì lâu vậy! Sắp thi rồi kìa!
– Xin lỗi nhé! Có chút chuyện nên đến trễ mà!
– Thôi không sao đâu An, uống nước đi cho đỡ mệt này, đưa túi đồ đây tôi cầm hộ cho.
Nói rồi tôi đưa nước cho em và nhanh tay cầm lấy túi đồ của em. Em cũng vui vẻ nhận chai nước từ tôi mà uống và đưa túi đồ cho tôi. Nhưng mà khốn nạn là em vừa uống xong cái thì em quay sang hỏi thằng Miu.
– Miu cũng mệt rồi, uống nước này!
Em nói vậy rồi đưa chai nước của tôi cho thằng Miu và thằng Miu thì vui vẻ nhận chai nước mà đáp:
– Ừm cảm ơn nhé!
Tôi giận lắm, lại lần nữa sự quan tâm của tôi dành cho em mà em lại đem nó cho thằng Miu. Tôi lạnh lùng nhìn thằng Miu bằng đôi mắt sắc lạnh rồi quay sang em lạnh lùng nói.
– Thôi! Tôi cùng các bạn đi thay quần áo đây!
Tôi nói vậy để mong em có thể nhận ra được cái thái độ của tôi không hề bằng lòng với hành động vừa rồi của em, nhưng em không hiểu được ý của tôi, em vẫn hồn nhiên vui vẻ cười rồi gật đầu với tôi.
– Ừm! cậu đi nhé! Nhanh còn ra thi!
Tôi không đáp lại mà quay mặt đi luôn. Em thì lại quay sang cười nói vui vẻ với thằng Miu. Tôi gọi bọn bạn vào phòng thay đồ. Thay đồ xong, tôi bảo bạn tôi ra ngoài trước. Tôi vào nhà vs mở vòi nước dùng tay hứng nước tạt vào mặt để tôi có thể tỉnh táo hơn cho cuộc thi này, tôi nghĩ đến em và thằng Miu, em luôn quan tâm nó hơn tôi là sao chứ? Em chẳng bao giờ để ý đến cảm xúc của tôi 1 chút nào cả. Tôi cũng là con người biết khóc biết cười mà em lại đối xử với tôi như thế sao?
– Này! Sắp đến giờ thi rồi đấy!
Tôi lấy tay vuốt nước khỏi mặt và quay ra thì thấy thằng Miu, người nó đã thay đồ từ lúc nào rồi! Tôi cũng căm ghét nó lắm chứ, đã thế cái thái độ vừa rồi của nó làm cho tôi thấy tôi như bị sỉ nhục vậy!
– Ừm!
Tôi đáp một từ ngắn gọn và lại lần nữa nhìn nó bằng ánh mắt lạnh như băng đầy sự căm phẫn.
Bọn tôi ra sau cánh gà chờ chuẩn bị đến lượt thi. Tôi nhìn xuống dưới chỗ khán giả thì thấy em đang ngồi đấy cầm máy quay và nhìn theo bọn tôi! Ánh mắt của tôi và em đụng nhau, em mỉm cười với tôi và dùng 2 tay nắm vào nhau đưa ra phía trước ý em muốn nói là “fighting” tức động viên tôi! Tôi gật đầu nhưng không biết là đằng sau là thằng Miu và 1 điều không biết nữa là em đang cổ vũ ai, tôi hay nó?
Vậy là tiết mục bọn tôi đã đến, theo đúng như kịch bạn bọn tôi đã tập mà làm y như vậy không 1 chút sai sót, khán giả ở dưới vô tay kịch liệt, còn em thì ngồi dưới quay phim thỉnh thoảng lại mỉm cười 1 nụ cười tỏa sáng làm tôi cũng mất tập trung vài giây nhưng mà tôi không lỡ nhịp được vì những điệu nhảy đó đã vô thức ăn vào máu của tôi qua những buổi tập rồi!
Tiết mục của chúng tôi kết thúc, bọn tôi chạy xuống phía chỗ em ngồi hay là chỗ của lớp tôi. Bọn tôi lấy máy của em và xúm vào nhau mà xem lại clip, nhưng mà bọn nó chen nhau kinh quá nên tôi không xem được nên đành phải ra ngoài, thấy em cũng đang ngồi ở ngoài nên tôi lại chỗ em nói chuyện!
– Bọn mình hôm nay nhảy được không vậy?
Em giơ dấu tay hình like ra mà gật đầu bảo:
– Tuyệt vời chứ sao nữa! Các cậu nhảy đẹp lắm, cứ như là dancer chuyên nghiệp ý!
Tôi cười phổng mũi mà đáp lại:
– Hì! Tất cả là do người quản lý tốt nên bọn mình mới nhảy tốt thôi
Em cười cười rồi cũng gật đầu không đáp lại tôi.
Tôi và em lại rơi vào khoảng lặng, khoảng lặng giữa chúng tôi chẳng biết bao giờ mới chấm dứt nữa, không hiểu tại sao khi ngồi nói chuyện riêng với em thì tôi và em có rất ít chuyện để nói, có phải là do một phần em là người tôi thích nên tôi mới vậy không? Hay do em không dám đối mặt với tôi, em sợ mối quan hệ chúng tôi sẽ phát triển trên tình bạn nên em mới vậy?
*******
Chap 16
Sau khi ngồi nán lại xem nốt các tiết mục của lớp khác đến khi kết thúc cuộc thi nhảy thì chúng tôi rủ nhau đi ăn nhưng mà vẫn là do An và Miu đưa ra ý kiến, chúng tôi thì cũng gật đầu nghe theo vì An là người quản lý của chúng tôi còn thằng Miu là đứa dạy nhảy mà
Chúng tôi quyết định chọn một nơi cũng tương đối là quen thuộc mà đến ăn, đó là quán lem chua rán gần trường cấp 2 của tôi. Ở đây khá là đông khách vì quán này ngon và giá cả vừa phải nên học sinh đến ăn đông lắm, nhiều lúc hết chỗ ngồi thì phải đứng mà ăn ý Nhưng mà may là chiều nay chưa đến giờ cao điểm nên học sinh chưa ra chiếm chỗ mà chỉ có bọn tôi và mấy đứa cấp 2. Vào đó chúng tôi chiếm hẳn 2 bàn luôn :”> Chúng tôi gọi 4 đĩa nem chua 4 đĩa khoai tây 10 coca và ngồi chờ họ chế biến! Trong lúc ngồi chờ, chúng tôi chém gió vớ vẩn từ chuyện thi nhảy đến mấy chuyện trên trời dưới đất. Em cũng vui vẻ nhiệt tình ngồi nói chuyện cùng chúng tôi, em cười tươi lắm, em để lộ hẳn rõ cả sự vui vẻ ra ngoài mặt. Em đang ngồi ở bàn tôi và cùng mấy thằng khác, còn thằng Miu thì ngồi bàn kia, chẳng hiểu sao hôm nay nó lại không bám lấy em nữa nhỉ? Chẳng biết nó đang âm mưu làm chuyện gì mờ ám nữa đây, nhìn nó thế thôi chứ thông minh lắm đấy, có lẽ sự mưu mô sảo quyệt của tôi cũng chẳng bằng nó đâu mặc dù từ trước đến giờ tôi làm gì cũng đều có toan tính cả nhưng mà giờ thì tôi như 1 thằng đần vậy, cái đầu đầy âm mưu kế hoạch ngày trước của tôi giờ như đã bị đánh mất đi vậy.
Đồ ăn bưng lên, chúng tôi vừa ăn vừa cười nói vui vẻ với nhau, ăn no lê chán chê xong thì đến công đoạn trả tiền, và nếu như những buổi khác thì chúng tôi sẽ góp tiền vào trả thì lần này thì không như vậy. Thằng Miu tỏ vẻ con nhà giàu móc ví ra trả hết tiền như thể để lấy le với An vậy, bọn kia thì chắc là sướng lắm vì có người trả hộ, còn riêng tôi thì rất tức giận, nó cứ làm như là mỗi mình nó có tiền chắc? Tôi cũng có, nó làm vậy khiến tôi nghĩ là nó đang sỉ nhục mình.
– Thôi! Mình ông trả chắc không đủ đâu!
Tôi ngăn nó lại và mở cặp ra lấy tiền.
– Thôi! Lần này tôi trả hết cho! Ít mà!
– Công bằng tí đi, mình ông trả như vậy không công bằng đâu! Để tôi góp 1 nửa cho!
– Thôi khỏi phiền ông đâu, nói thật là chỗ này không đáng đâu mà!
– Ừ thì không đáng nhưng mà như vậy không công bằng được chứ? Ông nghĩ bọn tôi không có tiền trả à?
Cuộc nói chuyện giữa chúng tôi về vấn đề tiền nong đang đến đoạn cao trào và sắp diễn ra chiến tranh thì bị An ngăn lại.
– Thôi, các cậu phiền quá đấy, để mình trả cho là được rồi ==”
An mặt mày cau có nói với chúng tôi
– Không! để tôi trả
– Để mình trả cho.
Tôi và thằng Miu cùng nhau đồng thanh lên tiếng, em thì lại đưa tay lến trán vuốt trán.
– Trời ơi! Thôi! Tất cả gộp tiền lại với nhau đi, như thế này thì bao giờ mới trả được chứ? ==”
Tôi thì giữ cái vẻ mặt như bình thương.
– Ừm! Cũng được
Mấy đứa kia thì nhăn mặt mà rút tiền ra góp vào, còn thằng Miu thì mặt nó tỏ vẻ khó chịu khi không lấy le được trước mặt em, tôi thấy vậy vui lắm “Định lấy le á? Mơ đi cu.. kakaka” – Tôi nghĩ thầm rồi cười gian.
Trả tiền xong thì chúng tôi cũng mỗi người 1 ngả mà đi về nhà của mình!
Về nhà, tôi lao ngay vào nhà tắm, quần áo sạch sẽ thơm tho xong rồi thì tôi cũng chạy tót lên phòng mà ngồi mở máy onl fb và nghe nhạc, Mãi hơn 30p sau tôi ngồi chơi game chán chê thì mới thấy acc của An sáng lên.
– Ê gái!
– Đang mệt đừng đùa nhé! ==”
– Có đùa đâu? Gọi cậu thôi mà :”>
– Ờ! @@ có gì không vậy?
– Không có gì Chán nên gọi chơi thôi!
– Rảnh quá nhờ chẳng bù cho mình, rõ mệt!!!!!!
– Mệt á? Đi ngủ đi!
– Hix hix T.T không ngủ được, đã ăn cơm đâu chứ 🙁
– Thế ăn cơm trước đi rồi ngủ :v
– Cậu đùa à? Nhà tớ chứ có phải nhà cậu đâu mà làm thế được?
Quên mất là nhà em bố mẹ đều ở nhà đầy đủ nên em không thể có cái kiểu bê bát ăn cơm 1 mình được, bố mẹ mắng chết :]] Chẳng như tôi cứ đói là bê bát lên phòng ăn!
– Ừa! Quên mất!
– Dờ hơi ==”
Tôi và em ngồi nói chuyện một lúc rồi em cũng chào tôi mà đi ăn cơm rồi ngủ luôn.
Em thật khác lạ, lúc thì cười nói vui vẻ với tôi, hồn nhiên vô tư như những ngày đầu gặp tôi, lúc thì lạnh lùng vô cảm như khi em nói không thể chơi cùng tôi khiến tôi rất khó lắm bắt được em. Con gái là vậy sao? Sáng nắng chiều mưa buổi trưa thì khô ráo?
Tôi suy nghĩ về em một lúc rồi cũng tắt máy mà chuẩn bị đi ngủ! trước khi đi ngủ tôi còn phải hoàn thành nhiệm vụ mà em giao phó cho tôi nữa, tôi lấy đt ra và nhắn tin cho mấy đứa bạn sáng mai mang áo đến trả để chiều còn mang đi trả người ta. Vậy là xong, 1 ngày mệt mỏi kết thúc, tôi lên giường nằm ngủ và mơ về em.
Sáng hôm sau, như bao hôm khác, tôi vẫn đến lớp sau An và Miu nhưng mà chẳng biết là hôm nay trời có bão cấp 13 không nữa mà tôi chẳng thấy thằng Miu nó chạy sang bàn em ngồi tán tỉnh nói chuyện nữa @@, dự là sắp có biến rồi Nhưng mà tôi nghĩ là nó vẫn đang cáu cái vụ hôm qua không được ra oai trả tiền trước mặt em nên mới như thế này! :]] Trẻ con quá Miu ạ
Thôi thì nó không sang bắt chuyện với em để em một mình như thế tôi thấy cũng tội nên tôi bước từ từ chậm rãi và rất thong thả ra bàn của em ngồi, đơn giản là tôi làm vậy để cho thằng Miu chú ý mà ghen tức thôi!
– Hi! An, ngày mới tốt lành!
Em ngước mắt lên nhìn tôi, cái mặt của em lúc ngạc nhiên nhìn đáng yêu lắm ý ^^! Đáng yêu hông thể tả được luôn ý! Nếu không phải là ở lớp chắc tôi đã đưa tay lên mà nhéo vào cái má phũng phĩnh của em rồi! Nhưng thôi! Bạn bè vẫn ở trong lớp không nên làm liều!
– Hở! Gì vậy?
– Cứ có gì tôi mới được sang chỗ cậu à? ==”
– ^^! Hì! Không phải đâu! Ngồi nói chuyện đi
– Hì
Tôi cười cười rồi lấy tay gãi đầu ra vẻ ngượng ngùng, nhưng mà tôi giả vờ để cho nó đẹp trai đấy
– Khi nào cậu đi trả quần áo vậy?
– Ừm! chắc là tầm chiều này, mà cậu bảo mấy đứa kia mang quần áo đi chưa?
– Dĩ nhiên là rồi chứ sao Thiên Thắng này là người nói lời giữ lời mà
– Hì vậy cảm ơn cậu nhé!
– Không có gì! Mà chiều nay cậu đi với ai vậy? Lại thằng Miu à?
– Ừm! Chiều nay tớ đi cũng Miu!
Tôi biết mà! Thế nào mà em chả đi với nó, nó có xe ga xịn mà, em nghĩ là tôi không biết chắc? Nhưng mà lần này tôi không để nó đưa em đi dễ dàng như vậy đâu :]]
– Thế chiều nay tôi đi với nhé!
– Cái này… Thì…
Em ngập ngừng không nói được câu nào.
– Sao? Sao cậu ấp úng vậy? Chỉ là đi thôi mà?
– Ừm thì… Cũng được vậy! Nhưng mà…
– Nhưng mà tôi đi xe của tôi chứ gì?
Mặt em sững lại tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn tôi. Nhưng tôi ngắt lời em lại mà nói tiếp!
– Thôi được rồi, chiều nay mấy giờ vậy?
Em đã bình tĩnh lại và từ từ nói:
– 2h ở VHGL nhé!
– Ừm! được rồi!
Vậy là cuộc trò chuyện của tôi và em chấm dứt tại đây, tôi không biết rằng ở phía bàn ngoài xa xa kia thằng Miu đang nhìn tôi với 1 ánh mắt sắc lạnh và đầy ghen tức! Tôi biết mà, nó đang giận tôi và em, nhưng mà nó vẫn đang chăm chú theo dõi em và tôi. Bời vì một lẽ dĩ nhiên là nó vẫn đang theo đuổi em nên nó không dễ dàng buông tha cho tôi và em như vậy đây. À nhầm! Buông tha cho tôi chứ ==”
Cả ngày hôm nay, tôi và thằng Miu không còn cảnh tranh giành nhau ngồi nói chuyện với em hay là tranh nhau rủ em xuống căn tin hay mua đồ cho em nữa! Không gian yên bình hẳn đi!
Chiều hôm đó, đúng gần 2h tôi đã có mặt ở VHGL và tôi lại vào quán café quen thuộc ở gần đó mà chờ em và thằng Miu đến! Và hôm nay tôi không còn phải chờ em đến muộn nữa, em đến rất đúng giờ, 2h tôi đã thấy em có mặt ở bên đường rồi. Ở dưới xe còn 1 túi quần áo nữa, trông em vất vả không thể tả được, còn thằng Miu thì vẫn chưa đến. Tôi lấy điện thoại gọi cho em! Em từ từ lấy điện thoại ra và nhấc máy nghe!
– Alo, Thiên Thắng à? Cậu đến chưa vậy?
– Ừm! Tôi đến lâu rồi!
– Sao tớ không thấy cậu? Cậu ở đâu đấy?
– Hì hì Nhìn sang đường đi bạn trẻ!
Nói rồi em đưa mắt nhìn sang đường, thấy ánh mắt em, tôi giơ tay vẫy vẫy ra hiệu cho em! Lúc em nhìn thấy tôi, ánh mắt em như sáng lên đầy vui mừng! Chẳng hiểu tại sao hay tôi ảo tưởng!
Em từ từ dắt xe sang đường chỗ tôi đang để xe! Em bước vào bàn tôi, tôi gọi thêm 1 ly café sữa cho em.
– Thôi! Không cần đâu, đi luôn bây giờ mà!
– Không chờ thằng Miu à?
– Haiz… ==” Miu bảo bận việc gì ý!
– Nó bảo bận mà để cậu đi một mình á?
Tôi tức giận mà gắt lên trước sự vô tâm của thằng Miu, nó dám để em đi trả đồ một mình à! Thằng khốn!
– Không! Thực ra là nó biết tớ đi với cậu rồi mà!
– Ây xầy! nhưng mà vẫn không chấp nhận được!
– Lại cái gì? Mà cậu có đi không đây?
– Đi làm gì mà sớm vậy chứ? Ngồi đây uống chút đi, tôi còn chưa uống xong mà :[[ Tý nữa đi xe tôi cho nhanh được chứ =.=
– Haiz… Mệt với hai người quá!!!
Em và tôi ngồi nhâm nhi ly cafe kèm với những câu nói chuyện vui vẻ xung quanh nhiều vấn đề của cuộc sống!
Và rồi 15p sau chúng tôi cũng đứng lên thanh toán và lên đường đi trả đồ! Tôi bảo em gửi xe ở quán này tý quay lại lấy rồi tôi và em cũng nhau lên chiếc xe của tôi mà lên đường đến Trúc Bạch trả đồ!
Trả đồ xong, chúng tôi đi lượn lờ chán đến tận 3h30 mới về được đến Long Biên, và khi đến Ngọc Lâm rồi thì tôi còn tranh thủ tạt vào một quán chè mà ăn, em ăn khỏe lắm, vẫn như mọi khi đi ăn uống với em, tôi ăn một thì em phải ăn tới hai luôn. Em gọi hẳn 1 thập cẩm 1 sữa chua mít mà @@!
– Cậu vẫn như trước! Ăn khỏe như heo ý :]]
– Thì sao chứ? Ăn thì mới sống được chứ =.=
– Nói thế cũng nói được à? Cậu sống để ăn mới đúng ý :V
– Cái giề =.=! nhưng mà mặc kệ cậu, không thèm chấp, tớ ăn đây kaka :]]
Em hồn nhiên vô tư ăn mà chẳng thèm đoái hoài đến những câu châm chọc của tôi! Nhưng mà tôi thích em như vậy, em cứ như vậy mãi đi có phải tốt hơn là tỏ vẻ không quan tâm tôi không?
Tôi đưa em ra quán café cũ rồi đi cùng em nói chuyện vui vẻ đến tận chân cầu Chương Dương tiễn em về.
Hôm nay tôi vui lắm! Lâu lâu rồi tôi mới lại được có dịp đi chơi cùng em như vậy! Nhưng lúc bên em tôi thấy vui vẻ và hạnh phúc biết bao, nhìn em cười mà lòng tôi cũng rộn ràng theo!
Em vui vẻ, hồn nhiên, vô tư. Em như một đứa trẻ không hiểu chuyện người lớn vậy! Tôi hiểu được là em đang không xác định được tình cảm của em đang hướng về ai. Em muốn tôi và thằng Miu không phải buồn vì em nên em luôn làm những gì khiến tôi vui vẻ và chắc đối với thằng Miu em cũng đối xử vậy. Đơn giản là em không muốn người khác tổn thương vì em, nhưng chính điều đó càng làm cho tôi và ngay cả thằng Miu cũng tổn thương nhiều lắm chứ! Nếu em dứt khoát hơn thì sẽ tốt cho cả hai hơn đó! Em đừng để tôi ảo tưởng nữa chứ? Em hãy quyết định dứt khoát là em chọn thằng Miu hay tôi đi, chỉ cần em dứt khoát thì tôi sẽ chấp nhận tất cả! Dù em có không chọn tôi thì tôi cũng an lòng vì em không dối tôi!
*******
Chap 17
Sáng hôm sau. Như những buổi sáng bình thường khác, như thường lệ tôi đến lớp lúc 6h50p. Nhưng mà hôm nay có một điều rất khác lạ với mọi khi là tôi không thấy An ngồi trong lớp nữa! Như mọi khi thỳ giờ này An đã có mặt trong lớp và đang ôn bài rồi chứ? Tôi cứ nghĩ là em đi cùng thằng Miu đi học cơ nhưng mà thằng Miu vẫn đang ngồi trong lớp mà, vậy em ở đâu chứ? Tôi tiến ra bàn thằng Miu hỏi nó dù biết là nó cũng chẳng biết đâu nhưng mà tôi làm thế để cho nó biết là tôi rất quan tâm đến em. Tôi tiến lại bàn nó và nghiêm túc hỏi:
– Miu! Ông biết An đâu rồi không? Sao chưa đến?
– Cái này phải hỏi ông chứ? Sao lại hỏi tôi? Hôm qua ông đi chơi với An cơ mà :-J
Nó nói mà miệng nó lại cười nhạt tỏ vẻ khinh bỉ tôi, tôi rất bực mình và phát cáu lên:
– Tôi hỏi hẳn hoi đấy! Đừng có nói chuyện với tôi kiểu đấy!
– Tôi nói rồi! Tôi không biết! Okey!
Đúng là tôi thật ngu khi hoit nó, tôi ra ngoài ban công tầng 3 chỗ phòng học của tôi mà đứng nhìn ra phía cổng trường… Tôi chờ em, nhưng em vẫn chưa xuất hiện, sao lại vậy chứ? Tôi đưa tay lên xem đồng hồ.
– Haiz.. Gần 7h rồi mà!
Tôi thở dài một hơi rồi bước vào lớp. Chẳng hiểu sao em lại đến muộn chứ? Sắp truy bài rồi mà em vẫn chưa đến thế này thì muộn học mất thôi :[[
Và rồi “tùng tùng tùng…” Vậy là trống vào lớp đã điểm, giờ truy bài bắt đầu. Tôi buồn rầu đưa mắt nhìn ra cửa rồi lại đưa mặt gục đầu xuống bàn, vậy là em không đi học rồi buồn quá nhèo!!!!
Nhưng mà không phải vậy, 1p sau tôi nghe thấy có tiếng bước chân thật gấp gáp phía cầu thang vọng lên, tôi ngước mắt nhìn ra cửa lớp và phút chốc sau hình ảnh em hiện ra trước mắt tôi, em hớt hải chạy vào lớp, nhìn thấy em đi học tôi vui lắm! Lớp trưởng mở lời:
– Có bị ghi là đi học muộn không vậy An?
– Phù! May quá! Vừa kịp trống đánh nên không bị ghi!
– May nhé!
Em chạy nhanh vào chỗ của mình và lôi sách vở ra để truy bài. Nhưng mà tôi có điểu băn khoăn là tại sao em lại đến muộn chứ? Con người của em có phải như vậy đâu? Em luôn đến sớm mà! Thôi được rồi, tý nữa tôi sẽ hỏi em cho ra nhẽ mới được
Giờ ra chơi đến, tôi tiến ra phía bàn của em mà hỏi chuyện vừa nãy của em, tôi tò mò lắm vì đó là một điều khá là kì lạ.
– Ê An này!
– Hả? gì vậy Thắng?
– Cho tôi hỏi cái này được không?
– Hả? Cậu cứ hỏi đi
Tôi ngập ngừng một lúc mới nói ra được!
– À, ờ… sao hôm nay cậu đến muộn vậy? Tôi cứ tưởng cậu nghỉ học cơ! 🙁
Em nhìn tôi rồi nhăn mặt lại đáp, nhìn đáng yêu íu thể nào chịu được ^^!
– Hix hix.. 🙁 Hôm qua quên không sạc điện thế là xe bị hết điện, đi chậm như rùa ý T.T may mà không bị đến muộn!
– Ây dà! Vậy mà tôi cứ tưởng cậu gặp gì cơ!
– Vậy tý nữa cậu về kiểu gì!?
– Hix hix, tớ cũng đang nghĩ đây, chắc là dắt bộ về mất T.T
Rồi cuộc nói chuyện của bọn tôi cũng chấm dứt tại đây vì tiếng trống vào lớp vang lên. Tôi trở về chỗ của mình, cả tiết đó tôi chẳng học hành gì mà chỉ nghĩ cách giải quyết vấn đề của em thôi!
À đúng rồi! Mắt tôi lóe sáng lên, mặt rạng rỡ hẳn lên, tôi vừa nghĩ ra cách giúp em xong mà còn có lợi cho mình nữa chứ
Chị giúp việc của tôi cũng đi xe điện giống kiểu của em nên gì nhiên là có sạc lại của em rồi ) Tôi sẽ rủ em về nhà sạc hộ em cái xe và mời em bữa trưa nhưng trá hình là tôi làm thế để được sự chú ý của em và được bên em thôi
Giờ nghỉ giải lao:
– An này! Tý cậu sang nhà tôi sạc cho xe rồi về nhé!
– Hả? Sang nhà cậu á? Mà cậu làm gì có xe điện mà có sạc ==”
– Chị giúp việc tôi có ==”
– Nhưng mà sang nhà cậu ngại lắm 🙁
Em tỏ vẻ ngượng ngùng nói chuyện với tôi.
– Ngại gì chứ? Cậu sang nhà tôi mấy lần rồi mà =.=
– Nhưng mà tớ sợ phiền đến gia đình cậu :[[
– Nhà tôi làm gì có ai ở nhà chứ? Hay cậu sợ tôi làm điều xấu với cậu?
– Hix hix, không phải, mà là sợ cậu phiên thôi!
– Ặc, tôi chủ động mời cậu mà phiền gì chứ? Hay tôi mặc kệ cậu cho cậu dắt xe về nhà này!
– Hix, thôi được rồi! Tý nữa tôi sẽ sang nhà cậu!
– Được rồi , nhớ đấy nhé! Gia đình tôi luôn chào đón cậu
– Gì mà luôn chào đón chứ =.=
Và rồi kết thúc giờ nghỉ… Tùng tùng tùng vậy là trống nổi lên báo hiệu giờ về đã đến, tôi cùng An đi xuống sân trường.
– Cậu nhớ đến đấy nhá!
– Ừm!
Tôi ra về trước còn em về sau vì tôi không đi xe nên ra được luôn còn em đi xe nên phải chờ ở trong trường tận 10p mới về được.
Tôi đi trên đường mà cứ ngêu ngao hát như thằng khùng vì vui mừng! Cuối cùng tôi và em lại có dịp ăn cùng nhau, vui lắm chứ!
ÔI cái đệch! Bỏ mẹ rồi! =.= giờ mới nhớ ra là chị giúp việc đi học rồi thì giờ lấy cái gì bỏ vào bụng đây :[[
Nghĩ một lúc rồi cũng ra kế! Thôi tý nữa để tôi tự nấu ăn vậy, dù gì thì thỉnh thoảng tôi cũng tự nấu ăn mà
Tôi về nhà! Rửa mặt mũi chân tay rồi thay quần áo! Lúc sau có tiếng bấm chuông, tôi hớn hở chạy ra mở cửa, chuẩn luôn, em đang đứng dắt xe ở trước cửa.
– Hehe!!! Tưởng không đến cơ
– Haiz.. Không đến sao về được chứ? =.=
– Thôi vào nhà đi, để tôi dắt xe cho.
Tôi dắt xe em vào và khóa cửa cẩn thận rồi dắt xe vào gara lôi cái sạc điện ra mà cắm vào cho em. Tôi lên nhà thì thấy em đang ngồi sẵn ở sa lon ở phòng khách, tôi vào tủ lạnh lấy chai nước lạnh ra rót cho em!
– Uống nước đi này! Nhà tôi chỉ có bấy nhiêu thôi :]]
– Lại còn giả vờ nữa, khiêm tốn vừa thôi!
Nói rồi em nhận cốc nước từ tôi! Tôi ngồi xuống mở TV nên và quay sang em:
– Ê này! Xin pama chưa vậy?
– Hix, xin rồi chứ sao?
– Thế cậu xin như thế nào?
– Xin sang nhà bạn nữ cùng lớp để sạc nhờ xe =.=
– Gì chứ mà bạn nữ @@ Tôi là con trai mà!
– Không xin thế thì sao mà đi được chứ?
Ờ đúng là tôi quên mất, pama em nghiêm lắm, không cho đi chơi linh tinh đâu, nhưng may mà tôi là chính nhân quân tử chứ không em cũng vào đời rồi
– Ờ tôi quên mất! Mà cậu đói chưa?
– Có chứ sao? ==”
– Kaka.. Thế cậu xác định nhé! Hôm nay chị gv không có nhà!
Tôi cười lớn mà đùa cợt em!
– Gì chứ? Cậu rủ tớ sang mà để tớ nhịn đói à?
– Ai bảo cậu là tôi cho cậu nhịn đói? Tôi định nấu ăn cho cậu ăn
– Gì chứ? Cậu có biết nấu không? Nhớ ăn xong chết thì sao?
– Ít ra tôi vẫn toàn tự nấu tự ăn ở nhà, không chết được đâu! Ngồi đây chơi chờ tôi đi nấu nhé!
Nói rồi tôi cũng bước xuống bếp mà bắt tay vào công việc nấu ăn của mình! Xem nào, tôi sẽ nấu mì xào món bá đạo nhất tôi thường nấu! Vào lục tủ lạnh tôi thấy có nào là cà chua này, thịt này, khoai tây nào… Hay quá! Vậy là có thể trổ tài rồi!
An chạy xuống bếp!
– Có gì cần tớ giúp không? Ngồi chờ thế ngại quá ^^!
– Ây da, cậu mà giúp thì hỏng bét mất, nhưng thôi, để tôi xem nào, cậu mang 2 củ khoai tây ra gọt đi!
Tôi đưa em hai củ khoai tây và em cầm nó mang ra bồn rửa mà gọt. Tôi thái 2 quả cà chua ra và xào lên, sau đó lấy củ khoai tây cho vào máy xay nhuyễn thành bột vào đổ vào chảo xào tiếp. Tôi bảo em cho thịt vào máy xay mà xay tiếp xong lại lấy thịt ra đổ vào thịt xào lên, tôi lấy 3 gói mì omachi ra và cho vào chảo rồi đổ thêm ít nước nóng vào và bắt đầu đảo đều tay, nêm ít gia vị vào rồi đảo tiếp… Mùi thơm bay lên nức mũi, em đứng cạnh nhìn tôi với ánh mắt đầy thán phục!
– Oài! Thơm quá!! Không biết có ngon không đây!
– Không ngon thì cậu vẫn phải ăn thôi
Công đoạn cuối cùng đến, tôi đập 2 quả trứng vào chảo và trộn tiếp, đến khi nước sốt cạn hết rồi thì tôi mới tắt bếp và bưng ra đĩa. Vậy là món mì sốt cà chua + khoai tây trứng thịt đã ra lò :]]
Tôi lấy 2 cái dĩa ra 2 cái đĩa cho em và tôi và cùng em bưng lên bàn ăn…
– Thơm quá! Nhìn là muốn thèm rồi!
– Haha… Tôi biết là tôi cái gì cũng giỏi rồi nên mấy trò nấu ăn này là vớ vẩn thôi :]]
– Tự cao vừa vừa thôi ==”
– Hehe.. Thôi ăn đi tôi xem nào!
Tôi và em cùng ăn với nhau, tôi lấy dĩa lên và xoắn từng sợi lại cho vào miệng… Ôi má ơi! Không thể tin là món này do tôi nấu vì quá ngon Tôi phục tôi quá cơ! Tôi nhìn sang em, mắt em sáng lên!
– Thế nào? Ngon không?
– Oài! Tớ không tin là cậu làm đấy!
– kakaka… Cậu nghĩ Đỗ Hoàng Thiên Thắng này là ai chứ? Là 1 người giỏi toàn diện về mọi mặt nên cái này cũng tầm thường thôi
– Lại tự cao rồi! ==”
– Đúng thế mà! Cậu mà lấy được tôi là có phước lắm đấy, ăn ngon suốt ngày luôn :]]
Tôi trêu em mà mặt em cũng đỏ hết cả lên.
– Không thèm!
Nói rồi em cắm đầu vào mà ăn, thấy vậy tôi cũng vậy, cắm đầu vào đớp hết! Ăn xong tôi nhìn miệng em và tôi đều dính đầy nước sốt cà chua nên tôi lấy giấy lau cho tôi trước và rồi tiến lại chỗ em lấy thêm tờ nữa, từ từ lau cho em.
– Gì vậy chứ? Để tôi tự lau được rồi!
Nói rồi em cũng bỏ tay tôi ra mà lau đi.
– Ha ha.. nhìn cậu như con mèo ý :]]
– Có liên quan không? =.= Mồm mèo màu đỏ à?
– à ừ! Tôi quên mất Uống nước này rồi để đấy tôi dọn cho!
Tôi vào tủ lạnh lấy nước rót cho em tiếp rồi thu dọn chén đĩa trên bàn đi.
– Thôi! Cũng gần 2h rồi! Tôi về nhé!
– Ừm!
Tôi không còn cách nào níu kéo em nên cũng chấp nhận cho em ra đi!
– Cảm ơn cậu nhé!
– Ừm! không sao!
Tôi cùng em ra gara và lấy xe em ra cho em! Tôi dắt xe ra và mở cổng!
– Cậu về cẩn thận!
– Ừm! bye cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm!
Tôi gật đầu rồi mỉm cười đáp lại em! Em lên ga và phóng đi, để lại tôi còn đứng sau mà ngóng theo em!
Tôi buồn bã trở vào nhà! Vậy là em đã về rồi! chán quá! Nhưng mà vừa nãy cũng vui vì được ngồi nói chuyện cùng em và còn được nấu ăn cho em ăn nữa chứ! Chắc em sẽ nghĩ tốt về tôi nhiều lắm! Nhưng mà như thế thôi thì vẫn không đủ, cái tôi muốn là tình cảm của em dành cho tôi cơ! Tôi đang chờ em đáp trả lại nó cho tôi nhưng sao tôi chờ mãi mà em vẫn chưa chịu phản hồi vậy? Tôi còn phải theo đuổi em bao lâu nữa chứ? Mọi thứ tôi làm cho em mà em vẫn chưa thấy sao? Cho tôi câu trả lời đi, tôi muốn sự quan tâm của tôi không phải là vô ích với em.
******
Chap 18
Tối hôm đó, tôi gọi điện cho em, lúc đi là 10h, chắc là em chưa ngủ đâu, con gái mà, toàn thức khuya thôi, mà chẳng biết thức khuya làm gì nữa, nhưng mà chắc là lại làm mấy việc vớ vẩn như đọc truyện rồi onl facebook bla bla đủ kiểu:
– Hơ hơ!!! …Alo =.=!
Em nghe máy với cái giọng ngái ngủ, tôi trả lời em!
– Tôi đây!
– Có chuyện gì mà cậu gọi khuya vậy? Tôi đang ngủ mà ==”
– Hì! Không có gì đâu mà
– Không có chuyện thì cậu gọi tôi làm gì? =.= Hâm à?
– Hì Chúc ngủ ngon thôi mà!
– Ặc! @@ Cậu phá giấc ngủ của tôi thì tôi ngủ ngon kiểu gì?
– Hì hì! Xin lỗi! mai tôi đền bù cho cậu một thanh kẹo nhé ^^! Giờ thì chúc cậu ngủ ngon
– Bye!
Nói rồi tôi tắt máy và nhảy bổ lên giường mà ngủ!
Sáng hôm đó, tôi hớn hở dậy từ lúc 6h cơ, tôi mở cửa ra ngoài ban công để cảm nhận tia nắng sớm mai rồi tập vài động tác thể dục tự nhủ hôm nay sẽ là 1 ngày thật tuyệt vời rồi vào nhà vscn rồi thay quần áo ăn sáng chuẩn bị đi học. Hôm nay tôi đến trường thật sớm, chẳng hiểu sao nữa, nhưng mà trong tâm tôi luôn nghĩ đến hình ảnh của em mà thôi thúc tôi đi thật sớm để mau chóng gặp được em nên tôi mới đến sớm như vậy.
– À đúng rồi !!!!!
Tôi sực nhớ ra một việc đó là tôi đã hứa với em sẽ đền bù cho em thanh kẹo rồi mà. Đúng vậy, tôi xuống căn tin và mua một thanh Kitkat rồi hí hửng lên lớp. Tôi muốn được thấy em ngay sau khi tôi vào lớp và rồi tôi sẽ đưa thanh kẹo cho em còn em thì sẽ ngạc nhiên mà vui vẻ nhận nó từ tay tôi. Nhưng mà giấc mộng thì sẽ không bao giờ có thực, đúng vậy. Tôi vừa rời khỏi căn tin ra ngoài sân trường thì tôi nhìn thấy 2 hình bóng thân quen đang đi cạnh nhau và rảo bước lên cầu thang. Tôi sững người lại vì đó là An và Miu, họ đang đi cùng nhau!
Vậy là đây là thứ mà tôi chẳng bao giờ biết được, An và Miu luôn đi học cùng nhau ư? Tôi luôn đến muộn nên chẳng bao giờ biết được, chỉ có hôm nay tôi đi sớm thì mới biết được tất cả! Tôi không phải là người thông minh trong cái cuộc chiến giành tình cảm của em, tôi quá ngu ngốc, khinh địch, tôi luôn kiêu ngạo cho rằng mình luôn ở bên em không để thằng Miu có thời gian tiếp cận em nhưng tôi đã sai! Tôi mong đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi!
Còn em, em không thể xác định được trong mình tình cảm sao mà cứ làm tổn thương tôi vậy? Em cứ vui tươi bên tôi rồi lại cười nói bên nó mà chẳng quan tâm đến cảm nhận của tôi! Em thật là quá trẻ con mà! Nhưng mà chỉ mỗi cái việc này thôi không thể làm tôi bỏ cuộc được đâu!
Tôi lên lớn và vẫn giữ cái bộ mặt lạnh, vào đến lớp, tôi lại gặp cái cảnh cười nói thân mật của em và thằng Miu, tôi tức lắm, bề ngoài thì giữ vẻ mặt lạnh như không có gì nhưng trong tôi thì ruột gan cứ sôi sùng sục hết cả lên. Tôi vào chỗ ngồi, tức giận vứt thanh kẹo vào trong cặp và khóa nó lại!
“Này thì kẹo này! Vứt hết! Bỏ hết, cậu tàn nhẫn lắm! Cậu không quan tâm đến cảm xúc của tôi đâu, cậu chỉ biết nghĩ hạnh phúc cho riêng mình thôi”
Tôi cứ thâm nghĩ như vậy rồi đập tay thật mạnh xuống bàn trong vô thức “RUỲNH” Cả lớp quay sang hướng mắt về phía tôi!
– Cái gì vậy?
– CLGT?
Bây giờ tôi mới biết là vì sự vô ý của tôi mà tôi đang thành tâm điểm chú ý của cả lớp. Nhưng mà tôi vẫn lạnh lùng mà xử lý trường hợp một cách khôn ngoan:
– Nhìn gì? Đập con ruồi có sao không mà nhìn?
Rồi bọn nó cũng quay hết đi mà không thèm để đông đến tôi! Lúc đó tôi cùng thấy ánh mắt của em hướng về chỗ tôi nhưng rồi lại quay đi nhanh để bắt chuyện với thằng Miu!
Cả ngày hôm đó chán không thể nào tả được, tôi chẳng thèm nói chuyện với em cơ và em cũng chẳng nói chuyện với tôi nữa, chẳng biết tại sao nữa nhưng mà chắc chắn là nguyên nhân trực tiếp chính là em khiến tôi như vậy, tôi nghĩ tôi nắm chắc được em rồi cơ nhưng mà em vẫn tự tay rời bỏ tôi – người rất quan tâm đến em! Em là một người con gái lạ lùng, không dứt khoát được trong chuyện tình cảm của mình, đôi khi lại cực kì lạnh nhạt với người khác khiến người khác có cảm giác bị bỏ rơi, mà cảm giác bị bỏ rơi nó khốn nạn và tội nghiệp lắm nhưng em đâu có hiểu chứ!
Tôi hôm đó! Tôi nghĩ thông rồi, mình phải quyết tâm mới được! Tôi lấy điện thoại ra phone cho em. Tôi định rủ em CN này tham gia buổi offline mèo ở quán cafe …. ở Ba Đình, em thích mèo lắm ý, tôi biết điều ý mà, nhưng mà tôi sẽ rủ em thật sớm để cho em thu sếp lịch trước cho tôi, tôi sợ em trùng lịch đi chơi với thằng Miu mà bỏ mất tôi một mình nên phải hẹn lịch thật nhanh trước thằng Miu
– Alo… An à!
– Ừm tớ đây? Có việc gì không?
– Có đấy! ^^! Nhưng mà cậu có muốn nghe không? Cái này cậu thích lắm đấy?
– Hả? Cái gì vậy? Kể đi
– Đứng chắc vào nhé không ngã!
Tôi đùa em như vậy để tạo lên sự vui vẻ trong cuộc nói chuyện vì tâm trạng của tôi đang không vui.
– @@ Thôi nói hẳn đi, còn làm thế nữa ==”
– hì hì, đùa chút thôi mà! Nghe này!
– Ừm đang nghe này!
– Chủ Nhật này bận gì không?
– Không biết nữa! Nhưng chắc là rảnh, có gì vậy nói nhanh ^^!
– Đi offline mèo với tôi không Ở đó có nhiều mèo lắm ^^!
– oài! Mèo á? Có có, đi luôn ^^ nhưng ở đâu cơ?
Em hớn hở lắm khi biết tin mà tôi vừa nói! Tôi cũng vui được phần nào khi thấy em vui như vậy!
– Ừm! Ở Ba Đình ý mà, gần đây thôi
– Oài! T.T Xa vậy
– Xa đâu? Gần mà! Không thì hôm ý cậu chờ tôi ở VHNL đi rồi tôi đi ra đón cậu như lần trước :]]
– Ừm ^^ được đấy! Để tớ sắp xếp lịch nhé!
– Nhưng mà chắc chắc đi đấy nhé! Cậu không đi thì tớ giết :]]
– Hix, T.T chưa gì đã dọa nạt người ta rồi! Nhưng để xem tớ có trùng lịch đột xuất không đã :[[
– Tôi không biết đâu, ==” cậu phải để lịch của tôi lên hàng đầu đấy!
– Biết rồi =.=!
– Ừm! Bye nhé! Chúc cậu ngủ ngon!
– Ừm! cậu cũng ngủ ngon!
Tôi cúp máy và lên giường đi ngủ! Tối này tôi chẳng có hứng thú vời bài vở nữa! Tôi nghĩ nếu tôi quan trọng với em thì em sẽ không thể thất hứa với tôi đâu, nhưng mà tôi cũng chẳng biết trong em tôi ở chỗ nào nữa nên cũng không chắc là em sẽ đến! Tôi cá chắc là em cũng sẽ được thằng Miu rủ đi cho xem vì cái event này tôi biết được qua thằng Miu mà nên chắc chắn nó cũng sẽ rủ em đi dù có muộn hơn tôi đi chăng nữa! Nhưng mà tôi đang chờ đợi kết quả đây! Cũng sắp rồi, 4 ngày nữa thôi tôi sẽ biết được em coi trong ai và vị trí của tôi trong em là gì! Và khi biết được kết quả rồi thì tôi sẽ sẵn sàng cho kết quả của mình dù là xấu hay tốt.
*******
Chap 19
Những ngày sau đó, tôi đã cố gắng thật vui vẻ và thân thiết với em, tôi sợ khi tôi lạnh nhạt thì em sẽ chẳng còn cảm giác với tôi nữa mà quên luôn mất tôi rồi thằng Miu sẽ là người đem lại cảm giác hạnh phúc vui vẻ cho em, lúc đó tôi sẽ chẳng còn là gì nữa và hai chữ bạn thân chắc em cũng sẽ quên luôn thôi!
Nhiều khi… anh muốn đốt cháy tất cả, nhưng lại sợ tàn tro bay mất…
Và anh đã tự hỏi lòng mình… khi em nhìn anh… em đã che giấu những gì… sau đôi mắt ấy?
Những ngày đó là những ngày quyết định của cuộc tình đơn phương của tôi, tôi làm mọi thứ khiến cho em vui vẻ, tôi ngồi tán chuyện với em mỗi khi ra chơi, về nhà tôi cũng gọi điện cho em rồi chúc em “Ngủ ngon” “Ngày mới an lành”. Nhiều lúc tôi mua những thứ em thích mà tặng em như những viên kẹo bạc hà nhân socola mà em thường bắt tôi mua mỗi khi hết tiết, rồi cả những con mèo bông nhỏ nhỏ tôi mua tặng em treo vào chùm chìa khóa và cặp cho thêm đẹp. Tôi đẩy hẳn thằng Miu ra khỏi những ngày này, và em không còn nói chuyện nhiều với nó nữa. Nhưng mà tôi biết là trong 1 khoảng thời gian nào đó em và nó vẫn gặp nhau và nói chuyện với nhau nhưng không đủ để tạo lên cảm xúc về tình cảm, chắc vậy quá :/
Cái buổi tối thứ 7 trước hôm tôi và em sẽ đi off tôi có gọi điện cho em.
– Alo… Thắng à!
– Ừm! Tôi đây
Có vẻ giọng của em không được vui cho mấy, chẳng biết em đang bị sao nữa
– Cậu mai có đi được không đấy hả Hứa với tôi rồi đấy nhé!
Tôi cố gắng giữ một thái độ vui vẻ với em như những ngày qua mặc dù trong thâm tâm tôi rất lo sợ.
– Ừm… Tớ không dám chắc nữa, mai tớ cũng có lịch hẹn rồi mà chẳng biết như thế nào nữa đây
– Ây xầy! Tôi bảo cậu là phải để lịch của tôi lên đầu rồi mà Không làm theo là xong với tôi đấy :]]
– Hix hix T.T Xin lỗi, nhưng tớ không chắc được mà Lần trước tớ đã bảo là tớ sợ trùng lịch rồi mà!
– Nhưng mà tôi hẹn với cậu trước nên phải ưu tiên chứ :]]
– Xin lỗi! Cho tớ thời gian quyết định đã, tớ sẽ thông báo cho cậu lại sau!
Tôi thấy thất vọng lắm, vậy là em đang phân vân giữa tôi và thằng Miu xem không biết đi cùng ai chăng? Nhưng tôi hẹn em trước mà nên em không được bỏ mặc tôi đâu đó! Tôi cố gắng giữ cái giọng vui vẻ mà đáp lại em!
– Ừm, nhớ đấy nhé! Cho cậu 6h thôi đó Cậu mà không đi thì tôi cũng chẳng muốn đi đâu, đi một mình chán chết!
– Ừ! Tớ biết rồi!
– Ừm! Thế nhé! Nhưng tôi mong cậu sẽ đến! Ngủ ngon nhé ^^!
Nói rồi tôi cúp máy. Vậy là ngày mai sẽ đến rồi. Không tin một sớm mai bình yên.
Sáng chủ nhật! Cái ngày định mệnh quyết định tình cảm của tôi đã đến. 6h sáng tôi tỉnh giấc, lấy điện thoại nhắn tin cho em:
“Ngày mới an lành nhé! Đừng quên cho tôi câu trả lời đó ^^!”
Sau khi vscn ăn sáng xong thì cũng đã 7h rồi! Mà buổi off đó diễn ra lúc 9h cơ, tôi lên phòng và thay đồ. Tôi hôm nay chọn một bộ đồ thật đơn gian nhưng không quá sặc sỡ. Áo tank top đen, quần jean đen bó sát, đôi sneaker đen, cặp vans đen, phụ kiên và snapback cũng đen nốt, nói chung là tất tần tật đều là đen gọi tạm là All Black và tôi rất thích cái style phối đồ một màu này… rất khác biệt và nổi bật trong những màu sắc tầm thường. Tôi hớn hở và xuống phòng khách ngồi chờ đến giờ đi.
7h30 em nhắn tin cho tôi, tôi mong chờ tin nhắn của em từ cả sáng nay rồi, tôi mong đó sẽ là tin nhắn đồng ý của em nhưng không hề phải vậy! Em đã bỏ mặc tôi.
“ Xin lỗi cậu nhé! Hôm nay mình có việc bận đột xuất mất rồi nên không đi được đâu :[[ Chúng ta sẽ đi dịp khác nhé! Xin lỗi cậu nhiều!”
Vậy là em quyết định bỏ mặc tôi rồi, làm gì có cái việc gì bận đột xuất cơ chứ? Nhưng tôi vẫn cố gắng muốn tin em là em nói thật, em bận việc đột xuất thật mà bỏ mặc tôi và thằng Miu luôn thì tốt quá! Chỉ cần em bận việc gì mà không liên quan đến thằng Miu là tôi vui lắm rồi ý, kể cả em bỏ mặc tôi cùng được! Nhưng trong tôi vẫn có chút gì đó chán nản và buồn phiền. Tôi muốn một chút chất kích thích. Tôi cần nó làm mình thêm tỉnh táo. Tôi khóa cửa lại và rảo bước trên vỉa hè của con đường Nguyễn Văn Cừ quen thuộc, tôi đi đến trường cấp 2 cũ của tôi mà chẳng biết tại sao cả. Tôi ra đến đoạn Plaschem mới nhớ ra ở đây có quán cafe bar Phoenix, cái nơi này là nơi mà lớp 9 tôi cũng thường xuyên lui tới mà uống những lúc chán với thằng bạn thân! Tôi bước vào quán, chọn một chỗ ở sảnh ngoài cùng mà gọi một ly cafe đen mà ngồi nhấm nháp từng ngụm một rồi nhìn ra ngoài đường ngắm từng dòng xe cộ đi lại. Bất chợt tôi nhớ tới An, người con gái mà tôi vẫn thích bấy lâu nay, tôi mở điện thoại ra vào danh bạ, chọn tên em, tôi soạn 1 đoạn tin nhắn “I MISS YOU” nhưng tôi không đủ can đảm để gửi tin nhắn đó mặc dù tôi nhớ em rất nhiều! Tôi tắt đi và cất nó vào trong túi rồi quay lại với ly cafe của tôi.
Ly cafe vừa hết xong, tôi định gọi thêm ly nữa thì chợt sững người lại khi thấy phía bên đường là hình bóng của em và thằng Miu, tôi không thể nhìn lầm được, thằng Miu ngồi trên chiếc Liberty của nó và em đang ngồi sau xe của nó. Hai người đó phóng xe qua trước mắt tôi mà cứ cười nói vui vẻ không biết rằng tôi đang nhìn họ một cách đầy sững sờ pha chút tức giận. Em có biết là tôi tin em như thế nào không? Tôi tin em nên tôi mới không giận em, tôi tin em nên tôi đã nghĩ mọi thứ tốt đẹp cho em nhưng em lại nói dối tôi, em đi với thằng Miu thì em cứ nói sao em lại phải dối tôi làm gì chứ? Giờ thì tôi làm sao mà có thể nghĩ tốt về em được chứ? Hình tượng của em trong tôi giờ đã sụp đổ rồi em có biết không? Em bỏ mặc tôi lại để đi cùng Miu có nghĩa là em coi trọng nó hơn tôi? Em tệ lắm, em ác lắm, em quên hết những ngày tháng tôi và em vui vẻ bên nhau rồi hay sao mà em lại từ bỏ tôi chứ? Em còn nhớ hôm chúng ta đi Vincom chứ? Hôm ý em vui lắm mà, tôi còn nói là sẽ bảo vệ em đến hết đời mà sao giờ tôi chưa kịp thực hiện nó mà em đã bỏ mặc tôi rồi? Em còn nhớ hôm đi sở thứ chứ? Em hồn nhiên thích thú khi được đến đây sau mấy chục năm, em hỏi tôi rất nhiều câu ngớ ngẩn nhưng tôi cũng trả lời hết cho em, tôi còn nhớ cái hình ảnh dễ thương của một cô gái đang chơi đùa với đứa trẻ con nữa, tôi vẫn nhớ mãi nó! Tôi nhớ như in cái ngày em nói chúng ta không còn có thể đi chơi cùng nhau nữa và tôi cũng đồng ý với em, em nói chúng ta sẽ mãi mãi là bạn than thì tôi cũng chiều lòng em không tiến tới thêm nữa mà chỉ là bạn than của nhau thôi vì tôi hiểu em nhất! Em bỏ mặc người bạn than này mà đến với người bạn kia chắc chắn là người bạn đó phải quan trọng hơn bạn than rồi, vậy có nghĩa là em đã thích nó rồi! Em thích nó mất rồi chứ không phải là tôi, em thích thằng Miu chứ không phải Đỗ Hoàng Thiên Thắng này! Em không dứt khoát làm bấy lâu nay tôi cứ ảo tưởng mãi là sẽ có được em nhưng thực tế là em không hề có chút tình cảm với tôi vì bạn than chỉ là bạn không thể quan trọng bằng người mình yêu được!
Tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho em một tin nhắn cuối mong sẽ cứu vãn được phần nào niềm tin trong tôi:
“ Cậu đang làm gì vậy? Có vui không? ^^!”
Một lúc sau cũng có tin nhắn trả lời tôi:
“Đang có việc bận mà == tý nữa tớ nhắn tin sau nhé!”
Em không nói rõ với tôi nhưng tôi cũng biết thừa rồi! Em không giấu tôi được đâu vì chính mắt tôi thấy em mà! Vậy là em không muốn nói với tôi càng làm cho niềm tin trong tôi sụp đổ. Tôi chán nản thanh toán tiền rồi đứng dậy băng sang đường và bắt chuyến xe bus sang Ba Đình! Tôi ngồi trên xe ngắm nhìn dòng người đi trên đường mà thấy mọi thứ thật vội vã, y như tình cảm của mình, vội vã đến rồi đi thật nhanh.
Đến nơi rồi! Tôi lại đi bộ thêm vài trăm met nữa để đến quán cafe mà tôi sẽ rủ em đến, và tôi chắc là em và Miu đang ở đây nếu tôi không nhầm! Và đúng thật vậy, em và Miu đang ở đây, em cứ cười đùa vui vẻ với thằng Miu rồi vờn những con mèo mà cười tít mắt lại, chắc em đang hạnh phúc lắm, em đang vui vẻ lắm! Em và Miu không biết được là bên đường có một con người đang nhìn 2 người với ánh mắt đẫm buồn thật chăm chú!
Tôi cười nhạt rồi lại rảo bước tiếp mà bắt xe đi về! Vậy là em chọn nó, vậy thì được thôi, tôi chấp nhận từ bỏ em từ đây, tôi đã là kẻ thua cuộc trong trò chơi tình cảm này vời thằng Miu, tôi đã thua nó một cách thảm bại và nhục nhã! Nhưng cũng tốt thôi, em tìm được hạnh phúc cho riêng mình rồi mà, tôi chúc em hạnh phúc bên nó, nhưng tôi không chắc là nó có thể quan tâm em hơn tôi đâu! Tạm biệt em người con gái tôi đã từng yêu!
Giờ thì tôi lại muốn đập phá, cảm xúc của tôi giờ hỗn loạn lắm, vừa buồn về em lại vừa tức giận về chuyện thằng Miu! Tôi muốn đập phá tất cả để hả giận!
Tôi xuống trạm dừng chân rồi lại tìm xe để xuống Vincom mà đập phá, tôi muốn xuống đấy vì đó là nơi mà lần đầu tôi và em đi chơi với nhau, tôi sẽ đập phá hết mọi kỉ niệm của em và tôi! Tôi xuống Vincom, mọi cảm xúc trong tôi lại dâng trào, tôi nhìn cái máy gắp thú mà nhớ lại những hình ảnh em và tôi rồi cả lúc trong ngồi nhà ma nữa, mọi hình ảnh hiện về đều rõ mồn một không sai một chi tiết! hình ảnh của em đã khắc quá sâu trong tôi rồi, tôi không xóa nó đi được! Tôi lấy mấy đồng xèng, đến bên máy đập chuột chũi mà lấy búa đập nó thật mạnh như muốn phá hỏng nó vậy! Tôi đập đến mức cứ con nào thò lên là tôi lại đập mạnh xuống rồi nhiều khi dùng cả chân để đạp nó xuống. Thấy vậy bảo vệ chạy ra mà đuổi tôi ra nhưng tôi vẫn chạy được. Đây rồi! Trò đập tạ à! Hay lắm! Tôi tự nhủ rồi lấy búa tạ dùng hết sức lại, dồn nén hết sự tức giận và buồn bã mà dồn vào cánh tay và đập thật mạnh, nhưng nó không lên max được, tôi lại tức giận thêm dùng búa đập liên tục vào nó mà không quan tâm đến lượt chơi của mình cả mà bị mấy người khác đuổi ra. Tôi như một thằng bất cần chẳng sợ điều gì! Tôi lại đua xe, đua mà không thể tập trung được mà đâm loạn xa vào người khác và rồi lại chửi bới họ loạn xạ lên! Họ nhìn tôi cứ như nhìn một thằng tâm thần với đôi mắt dè chừng! Tôi lại bước vào ngồi nhà mà với bao kỉ niệm của em và tôi ở trong đó! Tôi bước đi mà chẳng để ý tới những con ma ở đây, nhiều lúc tôi còn lên cơn mà đánh cả những người giả ma dám chặn đường hù dọa tôi khiến cho bảo vệ phải chẳn ở cửa ra ngoài mà tóm tôi lôi ra ngoài!
Chán quá! Đang chơi hay mà bị đuổi thế này! Khốn nạn quá! Tôi giơ đồng hồ lên, đã hơn 1h trưa rồi sao? Thời gian nhanh quá! Chắc giờ này em về rồi đấy nhưng mà tôi không còn quan tâm nữa đâu vì tôi là kẻ bất cần! Tôi lại lần nữa bắt xe để ra về, tôi giờ lại muốn ngủ!
Xuống đến bến dừng chân ở con đường Nguyễn Văn Cừ, tôi đã nhìn thấy một người con gái, đang đứng ở bên xe bên đường, em đứng đó một mình ở một nơi! Tôi tò mò sang đường, và giả vờ cũng đứng bắt xe bus giống em còn em đứng đó một mình chờ xe bus hay sao ý, em mặc đồng phục trường CBQ em có một dáng người cao, chắc cũng tầm 1m68, làn da em rất trắng, tôi phải gọi là rất trắng, trắng rất nhiều sao với An trắng như là trứng bóc ý! Em đứng đó mà nhìn xa xăm với đôi mắt đượm buồn, khuân mặt thanh tú không một chút cảm xúc! Hình như em có chuyện buồn! Tôi đứng đó cạnh quan sát em mà em không hề để ý tôi một chút nào cả! Rồi em cũng đi mất! Em bắt chuyến xe xuống ĐH Nông Nghiệp, tôi đoán là em đi học nên mới bắt xe xuống đó!
Chiếc xe ra đi cũng là lúc tôi bỏ đi về nhà của mình! Người con gái tôi mới gặp thật có ấn tượng với tôi! Tôi mong sẽ gặp lại cô gái ấy, vì đó chính là người con gái thay đổi cuộc sống của tôi!
Về đến nhà! Tôi chẳng biết giấu nỗi buồn vào đâu nữa nên tôi bật nhạc thật to lên và la hét om sòm, tiếng nhạc đã át đi những tiếng hét vô nghĩa của tôi! Tôi sẽ quên được em thôi! Tôi thề là tôi sẽ quên em khỏi trái tim này! Và cách duy nhất để quên người con gái mình yêu là yêu người con gái khác! Phải vậy đó, lấy độc trị độc mà! Nghĩ vậy rồi tôi lại nghĩ đến người con gái mà tôi gặp ở bến xe hôm nay, có thể cô gái ấy sẽ thay đổi được tôi và tôi mong muốn gặp lại người con gái ấy!
*******
Chap 20
Những ngày sau đó quả là nhưng ngày kinh khủng đối với tôi, tôi không hề muốn nhìn thấy em nữa, tôi đã muốn quên em đi rồi nhưng mà không thể được vì em luôn hiện diện ở nơi đây, cứ đến lớp là tôi lại thấy em đang ngồi nói chuyện với thằng Miu thì hỏi làm sao mà tôi có thể chịu được chứ? Quên em đi tưởng rằng dễ ư nhưng mà thực chất là nó khó lắm đó, nếu không gặp em thì tôi còn có thể quên được nhưng mà tôi thường xuyên phải gặp em ở trên lớp thì làm sao mà quên đi được? Tôi đã xin cô cho tôi xuống bàn ở góc lớp ngồi chỉ đơn giản là để tôi không thể nhìn thấy em được nữa và chúng ta sẽ ít gặp nhau hơn. Nhưng mà cây muốn ngưng mà gió cũng chẳng ngừng, tôi đã từ bỏ em như 1 người xa lạ rồi mà em vẫn cứ giả vờ quan tâm đến tôi làm gì chứ? Tôi không cần sự thương hại giả tạo đó, em cứ đến với thằng Miu đi, tôi cô đơn quen rồi nên có thể chấp nhận được! Đúng là ác mộng với hình ảnh mỗi sáng thức dậy là lại phải lo sợ đến trường học vì lý do đơn giản là không muốn gặp em rồi những tiết học tôi phải nằm gục đầu xuống bàn hoặc nhìn lơ đãng ra ngoài cửa sổ vì tôi sợ một lúc nào đó tôi ngẩng mặt lên hay quay sang thì sẽ gặp phải cái ánh mắt em hay hình ảnh em và thằng Miu nói chuyện với nhau. Tôi như vậy đấy, như một kẻ bất cần vậy! Chính vì em mà tôi bây giờ lại rất căm ghét những cặp đôi mà tôi gặp trên đường, tôi phá hoại họ bằng cách giả vờ đi đụng vào người họ để rồi quay sang gây sự với tên con trai hoặc giả vờ quen biết mà tán tỉnh người con gái trước mặt người yêu và kết quả là tôi sẽ bị đánh!
Tôi đã trở thành một tên gần như là du côn, thường xuyên gây sự ở những nơi có đám đông, ăn mặc thì theo phong cách gothic, tai thì đeo khuyên, tóc thì dựng đứng lên, cổ chằng chịt những hình vẽ vô nghĩa, viền mắt đánh thật đậm khiến cho mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt đầy sợ sệt và dè chừng! Những quán bar – cafe trá hình quay đây đều có bóng dáng của một kẻ như tôi!
Nhưng mà em có biết là chính vì em mà tôi không còn tôn trọng bất cứ 1 người con gái nào nữa không? Khinh thường là từ ngữ mà tôi dùng đến khi gặp một người con gái đẹp, càng đẹp tôi càng khinh thường họ, vì tôi biết con gái càng xinh tâm địa càng đen tối mà! Tôi coi họ như những món đồ trang trí làm đẹp cho mình thôi! Tuy đắt mà lại đẹp nhưng thực chất là chẳng có lợi ích gì chỉ tiêu tốn tiền bạc và thời gian của ta.
Quên em nó khó lắm đấy! Gần cả tuần nay rồi mà tôi vẫn chưa quên được em đâu! Dù cho có tán tỉnh bao cô gái đi nữa thì hình ảnh của em vẫn đêm đêm hiện về ám ảnh trong tôi. Tôi cố gắng làm cho mình thật bận rộn để quên đi em, đúng vậy, tôi chơi bời tung hoành khắp nơi để quên đi em và tôi sắp quên được em rồi! Rồi thời gian sẽ trả lời tất cả mà, thời gian sẽ làm tôi quên đi em và đúng là như vậy đấy! Cứ chờ đi, lúc tôi quên được em rồi thì em và tôi chắc chẳng còn là gì nữa đâu! Nếu một ngày nào đó em và tôi tình cờ gặp nhau thì tôi cũng lẳng lặng mà bước qua em thôi!
Rồi một ngày bình thường, trống trường kết thúc cũng là lúc tôi lê bước chán nản về nhà! Tôi cứ đi, cứ đi mà nhìn về phía trước và tôi đã đụng trúng một người, tôi lảo đảo nhưng còn chút tỉnh táo để đứng vững!
– Mắt mù à mà không nhìn!
Tôi hét lên trong sự giận giữ, mặc dù là tôi biết là tôi sai vì tôi đang muốn gây sự với mọi người nên chẳng sợ một thứ gì nữa, nhưng tôi đã sững lại vì trước mắt tôi là người con gái ở trạm xe bus lần trước, em vẫn đứng ở đây! Em không nói gì với tôi mà chỉ cúi đầu xuống xin lỗi tôi, em vẫn vậy, vẫn mặc áo đp CBQ chắc em vừa đi học về, đôi mắt của em vẫn đượm buồn như lần đầu tôi gặp em, khuôn mặt em vẫn rất lạnh không có chút cảm xúc gì cả! Em làm tôi rung động lần nữa, nhưng vừa lúc em cui xuống xin lỗi tôi thì cũng là lúc xe bus đến và em bước thật từ từ lên xe để lại mình tôi đứng trơ trọi giữa trạm xe bus mà nhìn theo em! Em đi rồi, tôi cũng về, tôi mong muốn gặp lại em! Không biết vì lý do gì nhưng tôi rất tò mò về em, một người con gái có đôi mắt trong sáng nhưng ẩn chưa trong đó là đầy lỗi buồn mà tôi không thể biết được! Và tôi đã thay đổi ở đây, tôi không còn bất cần như những những ngày trước nữa, tôi muốn tìm hiểu người con gái đó, tôi muốn biết mọi chuyện của em, hình ảnh người con gái lạnh lùng vô cảm đó có lẽ đã chiếm một vị trí nào đó trong tôi.
1 tuần rồi từ cái lúc mà tôi quyết tâm quên em đi, tôi đã không còn có một chút cảm xúc gì nữa với em. Tôi lạnh lùng với tất cả mọi người và đều muốn xa lánh họ chỉ vì lý do đơn giản là em, còn em thì không hề quan tâm đến cảm xúc của tôi mà vẫn vui cười với thằng Miu, vậy đó! Con người thực sự của em bộc lộ rồi đó, tôi vẫn thường là người chủ động quan tâm đến em còn em thì khác, không bao giờ quan tâm đến tôi, dù cả tuần nay tôi tránh mặt em mà em cũng không thèm để ý dù chỉ là một chút!
Thời gian trên lớp tôi còn có thể quên được nhưng khi tôi cô đơn một mình là thời gian rất kinh khủng, hình ảnh của em cứ hiện mãi về thôi làm tôi không thể nào gạt bỏ được…
Và rồi tình cờ tôi biết đến một quán trà sữa mới mở “Momiji Green Tea” ở trên con phố Ngô Gia Tự, tôi xin vào đó làm việc part time chỉ với mục đích là làm cho mình thật bận rộn mà không có thời gian để nghĩ về em. Phải đấy! Tôi đã làm vậy đó, thời gian trống của tôi rất nhiều mà tôi lại không muốn nhớ đến em một cách vô nghĩa nên tôi đã làm vậy đó!
Hôm nay là ngày tôi sẽ đến nhận việc, công việc của tôi cũng đơn giản tôi, làm phục vụ cho quán và thời gian cũng hợp lý đó là từ 13h đến 18h.
Hôm nay tôi mang cho mình một phong cách trang nhã lịch sự chứ không còn gớn giếc trong bộ trang phục gothic nữa. Tôi mặc chiếc quần màu trắng ngà ôm sát xắn gấu, áo sơ mi trắng xắn tay, đôi giày lười màu xanh, balo trắng, snap xanh. Tôi ra khỏi nhà và bắt đầu đi bộ đến bến xe bus, lúc đi tôi còn không quên mang theo quyển sách để đọc ở chỗ làm cho đỡ chán, tôi đứng đó và chờ xe bus đến, rồi tôi bỗng nhớ đến em, người con gái mà tôi tình cờ gặp ở trạm xe này với đôi mắt chất chứa bao lỗi niềm thầm kín cùng khuân mặt lạnh lùng vô cảm! Rồi xe cũng đến – xe 42, tôi chẳng quan tâm nhiều nữa mà lên xe luôn! Soát vé xong tôi bắt đầu đi xuống hàng ghế dưới mà tìm chỗ ngồi!
Rồi tôi đứng chết lặng vì ngạc nhiên, người con gái ở hàng ghế phía cuối kia không ai khác mà chính là em, người con gái vơi tóc buộc đuôi gà để mái lệch đeo cặp kính vuông, đang chăm chú vào một quấn sách. Em vẫn như những lần tôi thấy em, vẫn đồng phục CBQ, vẫn là cái đôi mắt đó, khuân mặt đó. Em ngồi ở ghế trong, ghế ngoài vẫn còn trống, tôi tiến tới ghế của em:
– Xin lỗi bạn! Cho mình ngồi cùng được không?
Em không nói gì mà chỉ chăm chú vào đọc quấn sách đó! Còn tôi thì vẫn cứ hiểu im lặng tức đồng ý nên ngồi xuống bên cạnh em, em vẫn không chút phản ứng gì! Tôi mở quyển sách ra và giả vờ đọc nhưng thực chất là lén ngắm nhìn em
Em đang đọc một quấn tiểu thuyết, hình như nó có tên là “Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh”
– Cậu cũng thích đọc tiểu thuyết à?
Tôi bất chợt hỏi em một câu và rồi em quay sang nhìn tôi kèm theo cử chỉ đưa tay lên chỉnh gọng kính như muốn nhìn rõ người vừa lên tiếng là ai rồi gật đầu một cái sau đó lại dán mắt vào đọc tiếp.
Em quả là người con gái lạnh lung nhưng tôi vẫn bắt chuyện với em:
– Mình cũng thích đọc tiểu thuyết lắm!
Em lại lần nữa quay sang tôi và nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu với tôi rồi quay vào tiếp tục với cuấn tiểu thuyết! Tôi chẳng hiểu gì cả nhưng vẫn cố bắt chuyện tiếp!
– Bạn học CBQ à? Lớp mấy vậy?
Lần này em gập hẳn quấn sách lại rồi quay sang tôi với khuân mặt không chút cảm xúc mà nói:
– Bạn có thể im lặng được không? Mình đang đọc sách không quen bị làm phiền?
– À ừm! Mình xin lỗi!
Nói rồi tôi cũng giả vờ cắm đầu vào quấn sách còn em thì lại cắm mắt vào quấn tiểu thuyết tiếp! T^T đùa chứ sao con gái khó hiểu vậy chứ? Nói chuyện chút cũng không được Cũng sắp tới bến rồi, vậy là tôi không thể tiếp cận em được vì em quá lạnh. Tôi chán nản cất quấn sách vào cặp mà chuẩn bị xuống xe. Rồi bất chợt tôi phát hiện trong cặp của mình có thanh kẹo Kitkat mà lần trước tôi định tặng An nhưng khi thấy An đi cùng Miu mà tôi đã cất nó vào cặp và quên nó luôn, bây giờ lại thấy nó ở đây tôi cũng bất chợt nghĩ về An nhưng rồi lại mỉn cười vì quá khứ chỉ là quá khứ thôi mà! Tôi lấy thanh kẹo ra và có ý định tặng cho người con gái đang ngồi cạnh tôi. Tôi giơ thanh kẹo trước quấn sách của em rồi mỉn cười nói:
– Tặng bạn này!
Em quay sang nhìn tôi với đôi mắt mở to, rồi đáp:
– Sao bạn lại tặng cho mình? Mình không quen nhận đồ của người lạ.
Tôi mỉm cười nói:
– Cứ coi như là quà làm quen của mình với bạn thôi!
Sau đó! Tôi lấy thanh kẹo đó thật nhanh tay nhét vào cặp của em và nhanh chóng đứng lên!
– Nhận đi nhé! Nếu có duyên chúng ta sẽ lại gặp nhau tiếp! Chào bạn!
Nói xong tôi bước thật nhanh ra phía cửa xe và bước xuống con phố Ngô Gia Tự! Tôi cố đứng nán lại để nhìn em! Em thì chẳng có một chút một phản ứng gì cả, vẫn ngồi đó mà chăm chú xem quấn sách! Tệ quá! Tôi chẳng gây được ấn tượng với em rồi! Nhưng mà em nhận quà của tôi là vui rồi
Tôi bước đi trên con phố NGT tìm nơi tôi sắp làm việc! Vừa đi tôi vừa nghĩ đến người con gái ấy! Tôi rất mong muốn một lần nữa sẽ được gặp em, tôi còn nhiều thứ muốn tìm hiểu về em lắm nhưng gặp em sao mà khó quá, quả là đúng khi tôi nói nếu có duyện sẽ gặp lại em, và tôi mong là tôi và em có duyên với nhau mà có thể gặp lại nhau trong một ngày gần nhất!
– A đây rồi!
Quán trà sữa của tôi mới xin đây rồi, tôi bước vào quán chào hỏi chủ quán, chuyện trò mấy thứ và bắt đầu công việc của mình!
*******
Chap 21
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, đã gần cả tháng nay rồi, tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới hoàn toàn đơn giản và sống có ích hơn rất nhiều. Tôi không còn là con người sống về đêm chỉ biết đập phá và hay gây sự với mọi người như tháng trước nữa.
Tôi đã sống thật khác đi rồi, hàng ngày tôi đến trường vào buổi sáng, chiều về thì lại qua quán trà sữa làm thêm đến tận tối, còn buổi tối thì tôi dành chút thời gian vào việc bài vở trên lớp.
Tôi vốn là học sinh nghiêm túc và rất tốt nên chỉ đơn giản là xem lại bài để không quên dạng bài thôi chứ thực ra tôi cũng chẳng ham cho lắm, chính vì thế mà lên cấp 3 tình trạng học hành của tôi không được như trước nữa, toàn ở mức an toàn là 6 – 7 điểm
Thời gian học tôi không dành ra nhiều cho mấy, chỉ có khoảng hơn 1h rồi tôi đứng dậy ra khỏi nhà đi dạo hoặc tấp vào mấy quán cafe mà tự thưởng cho mình một ly rồi ngồi ngắm nhìn cảnh đường phố nhộn nhịp. Không biết từ lúc nào mà thói quen đó đã gắn theo tôi ngay từ những ngày đầu tiên chắc có lẽ làm thế giúp tôi bận rộn hơn chăng? Quả là rất bận rộn, có những lúc tôi đi làm thêm về mà người mệt rã rời không thèm ăn cơm mà lăn ra ngủ luôn đến tận sáng, và khi sáng thức dậy cũng là lúc mà bụng tôi réo cồn cào vì đói! Tôi thấy mình cũng tiều tụy đi nhiều lắm!
Nhưng mà cho dù tôi có bận rộn đến mức nào đi chăng nữa thì trong một khoảng thời gian nào đó tôi lại vô thức nhớ về em! Em hiện lên trong tôi với cái dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ với đôi mắt lúc nào cũng híp lại khi cười, rồi hình ảnh đáng yêu của em khi em cầu xin tôi hay xin lỗi tôi điều gì là lại làm cái bộ mặt baby với đôi mắt to tròn long lanh làm tôi siêu lòng không biết bao nhiêu lần. Chẳng biết bây giờ em như thế nào rồi em yêu thương ơi?
“Nơi nào cùng ai rồi ? Gọi tên em giữa mây trời
Nơi nào cùng ai rồi ? Nghìn hoa kia cũng héo tàn
Nơi nào cùng ai rồi ? Là mưa hay nước mắt rơi
Nơi nào cùng ai rồi ? How about u ?”
Bất chợt chuông điện thoại của tôi vang lên! Bài How About You – Mr.A, chẳng biết là tại sao tôi lại thích bài này nữa, chắc nó phù hợp với tâm trạng và hoàn cảnh của tôi! Thực sự là tôi rất muốn được biết em đang như thế nào rồi? liệu xa tôi em có hạnh phúc không? Em chọn nó mà không phải tôi chắc chắn em đã cân nhắc đúng rồi hả? Nhưng mà tôi muốn quên em mà thì làm sao tôi lại quan tâm đến em cơ chứ? Quả là quên em thật khó! Trong 1 quãng thời gian dài chỉ là tôi không nhớ chứ tôi chẳng thể quên được em! Chứ nó vẫn hiện lên đều đặn khi tôi ngừng hẳn mọi công việc rồi thu mình trong sự cô đơn! Đúng là càng quên kí ức càng đầy.
Tôi đứng người vì màn hình điện thoại của tôi hiện lên tên em “An is calling” Em làm sao vậy? em có chuyện gì sao mà tự dưng lại gọi điện cho tôi vậy? Cả thàng nay em không hề quan tâm tôi mà sao hôm nay em lại gọi điện chứ? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu tôi mà chẳng có câu trả lời! Tôi tò mò lắm. Dù gì thì 1 tháng cũng là quãng thời gian quá đủ để tôi trốn tránh và quên em rồi, giờ có lẽ tôi nên đối mặt với sự thật thì sẽ tốt hơn!
Tôi hít một hơi dài lấy lại sự tự nhiên và nhấc máy:
– Chào An!
Tôi cố kìm nén cảm xúc lại để có thể bình tĩnh mà nói chuyện với em.
– Thắng à? Dạo này cậu hơi bận đấy nhé chẳng thèm quan tâm đến bạn bè gì cả :]]
– À ừm! mình bận thật mà!
– Haha.. tớ biết rồi! đi làm thêm mà giấu bạn bè nhé!
Em biết tôi đi làm thêm rồi sao? Nhưng chắc là em không biết lý do khiến tôi đi làm thêm là em.
– Ừm! làm thêm kiếm chút tiền và tích thêm kinh nghiệm ý mà!
– Kakaka… cậu làm ở Momiji đúng không? Tý nữa tớ qua nhé!
Em biết cả chỗ làm của tôi rồi sao? Em muốn đến đây sao? ==” Haiz… tôi chẳng muốn gặp em đâu, thế nào em cũng lỗi thằng Miu theo cho xem mà tôi lại chẳng muốn nhìn thấy cảnh em với thằng Miu thân mật chút nào cả! Tôi từ chối khéo!
– Đến làm gì vậy? mình sắp về rồi! Với cả đông khách lắm!
– Kệ cậu! Tớ đến thì kệ tớ haha khách hàng là thượng đế mà cậu đối xử thế à? Vậy nhé! Chút tớ đến!
Tôi chẳng thể ngắn cản được em, nhưng thôi cũng kệ họ thôi vì không sớm thì muộn thì vẫn phải đối mặt mà nên cứ đối mặt trước đi thì tốt hơn. Mà em đúng là vẫn vậy, chẳng thay đổi được nhiều, vẫn rất hồn nhiên và vô tư chẳng bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác, tính tình y như trẻ con.
Quán cũng khá là đông khách nên tôi xin chị chủ quán đặt 1 bàn cho em, cũng may là còn bàn trống. Đúng như lời em nói, 20p sau em đã đến trước cửa quán rồi, nhưng mà hôm nay em không hề đi cùng thằng Miu mà em đi cùng với bạn của em mà, chẳng hiểu sao luôn, hay em với nó lại cãi nhau hay chia tay rồi cũng nên ý ==”
Tôi phải làm tròn trách nhiệm của mình là một phục vụ lên phải vui vẻ ra chào đón khách:
– Chào! Cậu đến rồi à?
– Chà chà nhìn cậu trong bộ đồ phục vụ khác quá :v
Em gan thật, dám trêu tôi cơ đấy, nhưng mà cảm xúc của tôi bị em làm cho trai lỳ rồi nên tôi làm sao có thể cười được chứ?
– Ừm! Bàn của cậu mình đặt chỗ rồi đấy! để mình dẫn cậu vào.
Tôi dẫn em vào bàn mà mình đặt trước cho em.
– hihi cảm ơn cậu nhé, đông quá, may mà còn bàn
– Không có gì! Cậu gọi gì vậy? gọi đi
Nói rồi tôi chìa cái thực đơn ra cho em. Em và bạn em ngồi chúi đầu vào đó mà lục tìm cái gì cũng không biết. Tôi để ý đứa bạn của em cũng chẳng xinh mấy, thấy nó bình thường thôi mà, thế mà mấy đứa ngồi quanh đấy cứ nhòm nhòm 2 đứa mà chẳng biết là nhòm đứa nào?
Chắc có lẽ là tôi bị chai lỳ với gái đẹp rồi nên chẳng đứa nào xinh được trong mắt tôi đâu :]]
Sauk hi xem xét xong em gọi cũng nhiều thứ lắm ý! 2 Matcha dâu này, 2 chiếc bánh Dorayki này rồi 2 đĩa Takoyaki này @@ Đùa chứ ăn gì mà khiếp thế chứ? Cứ như kiểu là chết đói mấy ngày ý!
– Xong chưa vậy?
Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc lại mà hỏi em. Còn em thì nhìn thực đơn mà trả lời:
– Ờ thì.. tạm thời là thế đã!
Trời @@ tạm thời sao? Vậy là vẫn còn ăn nữa sao? Đúng là bụng không đáy, em vẫn không sửa được cái tật hám ăn. Tôi thì gật đầu rồi đi vào trong đặt đơn để nhân viên chế biến và pha chế làm việc. Sau đó tôi lại chạy đi phục vụ chỗ khác, nhưng tôi thỉnh thoảng vẫn lén nhìn em, em cười nói với bạn vui vẻ lắm.
5p sau đồ của em đã chế biến xong, tôi mang ra cho em và không quên chúc 2 người ngon miệng! Em mỉm cười với tôi và cũng chúc tôi làm việc tốt, em nói là rảnh thì ra bàn em nói chuyện, tôi thì gật đầu miễn cưỡng nhưng thực chất là trong lòng chẳng muốn chút nào. Tôi rành hết việc của mấy người khác khiến cho mình không thể nghỉ chân. Sau khi em ăn xong, em gọi tôi đến phục vụ cho em, tôi lại lần nữa phải giả tạo nụ cười trên môi để nói chuyện với em.
– Cậu ăn xong rồi sao? Ngon miệng chứ?
– Ừm ngon lắm! Quán cậu đúng là ngon thật đó, tớ sẽ thường xuyên đến đây
– Cảm ơn cậu đã tin tưởng!
– Hihi… của tớ hết bao nhiêu vậy?
– Cậu hết 110k
Nói rồi em chìa tờ 200k ra và tôi cũng mau chóng trả lại em tiền thừa.
– Chào nhé! Mình về đây!
Tôi tiễn em ra cửa vì đó là bổn phận rồi và không quên nói câu hẹn gặp lại em. Em thì cũng mỉm cười rồi cùng bạn đi về. Tôi không đứng lại nhìn em như thường lệ nữa mà vào trong dọn dẹp và trả tiền cho kiểm toán.
Em thật lạ lung, tự dưng đến chỗ tôi làm để làm gì chứ? Tôi chẳng hiểu được, tôi lạnh nhạt với em hơn tháng nay mà em lại gọi điện cho tôi chẳng biết để làm cái gì chứ? Rồi còn đến quán của tôi nữa chứ? Chẳng hiểu được luôn. Thôi bỏ đi, tôi đang muốn quên em mà nên bỏ hết mọi chuyện của em đi không quan tâm nhiều nữa, hôm nay gặp em tôi mới thấy là đối mặt với người từng làm mình tổn thương thật là khó. Đơn giản là tôi chưa quên được em nên mới khó có thể đối mặt như vậy
Hết giờ làm, tôi thay đồ và ra bến xe bus bắt xe trở về nhà, tôi định đi bộ lắm đó nhưng mà mệt quá chân cứ mỏi rã rời lên phải đi xe bus thôi!
Đã mấy tuần nay rồi tôi không gặp lại người con gái cao ráo ở trạm xe bus nữa, cái bóng dáng mảnh khảnh của em sao khó tìm như vậy chứ? Lần cuối tôi gặp em chính tôi nói là nếu có duyên sẽ gặp lại và hình như tôi không có duyên với em thật khi ba tuần nay rồi tôi chẳng gặp được em. Làm sao để tôi có thể gặp lại được em chứ? Tìm em giữa hàng nghìn người sao mà khó quá!
“Một ngày nào đó với anh không còn buồn nữa đâu
Bước qua nỗi buồn sẽ tan vào trong hố sâu
Rồi mênh mang thức giấc
Chỉ là chiêm bao thôi