Các thím đón đọc báo ngày mai : “Một thanh niên bị người yêu cắt “của quý” vì buột mồm chê thối”.
*******
Chap 33
Tình hình là dạo này Hà Nội trời trở mát suốt, mưa nắng thất thường khiến con người ta cũng điên đảo.
Em thì xin báo cáo các thím là hơi bị lười giặt quần áo. Trước con bạn còn ở đây thì nó suốt ngày bắt em giặt đồ cho nó nên em mới động tay chân. Giờ nó về quê rồi, đâm ra cái tính lười nó lại nổi lên mà không ai ngăn cản. Em thì đàn ông con trai, quanh năm 4 cái quần sịp hình con voi, con chuột, kangaroo và cú mặc đi mặc lại. Mấy hôm vừa rồi mưa gió quá nên em có giặt cũng chả có chỗ phơi nên em éo thèm giặt. Hậu quả là cả 4 cái quần đã được thay hết mà em mới phát hiện ra. Em đành liều mình mặc mỗi quần dài mà không mặc sịp. Thoáng mát lắm các thím ạ. Ngồi xe máy em toàn dạng chân hết cỡ, vừa mát vừa khệnh, oai vờ lờ. Nhưng mà trong cái hay cũng có cái dở. Mà lại rất nhiều cái dở mới đau chứ.
Cái dở thứ nhất. Sáng em đi làm. Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến khi em buồn đái. Công việc thì đang bộn bề, cũng muốn nhịn đến khi nào nghỉ trưa thì đi một thể nhưng cái bàng quang nó cứ biểu tình, không thể nào chịu đựng được. Đang lúc đứng dậy định đi thì bà cô 2 đời chồng lại túm mình lại trao đổi công việc. Em thì sắp vỡ bóng đái ra đến nơi rồi mà con mụ cứ rề rà. Em đành phải đứng khép chân lại, không có đang trao đổi lại phọt ra thì bỏ mẹ. Khép chân mãi thì bà ấy cũng nói xong, em 3 chân 4 cẳng lao như bay về phía WC, kéo khóa, xả rào rào. Đúng là không gì sảng khoái bằng ỉa đái kịp thời. Nhưng không may cho em, mà phải nói là quá nhục cho em, em buồn đái hoa cả mắt, phi mịa nó vào WC nữ nó mới đau. Đang thả hồn theo dòng nước tiểu thì có tiếng hét. Em quay ra thì thấy con bé phòng kế toán đang ôm mặt. Em vội vàng kéo quần lên. Nhưng mà vì vội, và vì em éo mặc sịp, nên khi kéo khóa vướng mẹ nó vào … Thốn éo thế tả được. Loay hoay mãi, em mới kéo nổi cái quần về đúng vị trí của nó, nước mắt nước mũi giàn giụa. Cũng may cho em là con bé kia chỉ nhìn thấy đằng sau, lúc em đi ra thì nó vẫn đang che mặt. Không nó nhìn thấy mặt thì chắc mai em bỏ việc mất thôi.
Cái dở thứ 2. Lúc chuẩn bị đi làm về, thì trời bắt đầu xầm xì. Con bạn (1 đứa khác không phải đứa cùng phòng) nhắn tin rủ đi tắm mưa cùng 1 lũ nữa (em quen gần hết). Ok. Em cũng khá khoái trò này. Làm tí về tuổi thơ phát. Cơ mà tuổi thơ thì không nhục như thế này. Bọn em hẹn nhau tại đường XXX. Em vừa đến thì trời bắt đầu mưa. Cả lũ lôi nhau ra quần thảo, đùa hét như trẻ con. Trời thì càng ngày mưa càng to, bọn em càng ngày giỡn càng ác. Mà các thím biết đấy. Mưa làm cho những chiếc áo trắng trở nên trong suốt. Mấy đứa con gái trong nhóm đứa nào cũng mặc áo trắng luôn. Cái gì bên trong thì ra bên ngoài hết. Các bố con trai trong nhóm (kể cả em) chỉ đợi những lúc như này để bổ sung dưỡng chất cho mắt thôi. Mắt no thì tờ rim cũng cửng. Thằng em em bắt đầu biết tình. Mà khổ nổi, các thím biết hôm nay em không mặc gì mà. Thế nên là cục nào lồi cục đấy. Đệch. Con bạn lúc nãy nhắn tin cho em phát hiện ra đầu tiên. Nó kéo em ra 1 đoạn xa xa nhóm kia rồi bảo em :
– Mày đi về đi.
– Làm sao. Đang vui.
– Ờ vui, thằng anh vui đến nỗi lôi theo cả thằng em cùng vui kia kìa.
Đệch tập 2. Em đứng hình luôn. Con bạn không nói không rằng, phi về cho bọn kia, lại đùa như chưa có chuyện gì xảy ra. Em lấy lí do lọ chai lủi về trước. Thốn và nhục.
Cái dở thứ 3. Em về Area 91 trong tình trạng ướt như chuột. Dắt xe vứt vào kho, lục túi mới phát hiện ham về sớm tắm mưa, em đã quên chìa khóa phòng ở trên công ty. Lại nhọ. Mò sang phòng thằng B, mượn nó bộ quần áo, thay vào để tí quay lên công ty tìm chìa khóa. Tiên sư thằng T váy éo biết trưa ăn cái gì bậy bạ mà ôm cái WC lâu vãi. Cực chẳng đã em phải mang quần áo vào phòng thằng B thay nhờ. Thằng B thì cởi trần, quần đùi, ngồi nghe nhạc. Em vừa thay xong cái áo, đang tụt cái quần dài ra để thay thì con H đi chợ về. Đệch. Em lại éo mặc sịp, thay quần lại chổng mông ra ngoài, thằng B thì đang như thế. Con H vừa ngó vào phòng đã trợn cả mắt lên. Em kéo vội cái quần lên, nói với con H:
– À…
– Anh…(nói với thằng B)…Mày…(nói với em)…
Rồi chạy vụt ra cổng. Em chỉ kịp ú ớ mấy tiếng, thằng B thì cũng éo nói được câu nào, cứ thế cởi trần quần đùi chạy ra theo.
Quá nhọ chứ không phải nhọ vừa vừa nữa các thím ạ. Chẳng còn gì để nói.
Nhưng may là thằng B vừa nhắn tin cho em đã giải thích mọi chuyện với con vợ nó rồi. Đệch. Không thể thì em chắc phải cắn chim mà tự tử mất thôi.
Sáng nay bước ra khỏi nhà bằng chân giữa hay sao mà nhọ thế không biết nữa. Híc.
*******
Chap 34
Tình hình thì cũng rất là tình hình. Chuyện tuần trước chả có gì thôi em chả kể. Kể chuyện vừa mới hôm qua vậy.
Số nó là thế này.
Em L nói chung thì cũng đã làm quen xong với đội Area91 rồi, cơ mà vẫn chưa làm quen xong với em .
Sáng hôm qua, em L có gọi em qua xem hộ cái lap, kêu là hỏng hóc gì đấy bật không lên nổi. Em thì ban đầu cũng kiểu cdsht, nghĩ là em ý làm trò để gọi mềnh sang, nên mặc dù trình độ it mới chỉ qua lớp mẫu giáo lớn, nhưng cũng vác ass sang sửa cho em ý.
Tiên sư bố, em thì có tí chút kiến thức về phần mềm thôi, chứ phần cứng thì coi như gay gặp cave, nhìn mà éo làm gì được. Sau 1 hồi loay hoay toát cả mồ hôi đít thì em đành phải bảo em L mang ra quán sửa, vì hỏng thế này em không đủ trình. Kể ra thì cũng nhục, nhưng sự thật nó là như thế.
Thế là em ý lại bắt em đèo đi, vì 3 lí do. Em ý không có xe, không biết chỗ và vì em không sửa được nên phải đèo đi để bù.
Ra đến chỗ sửa, em đứng ngoài còn em ý mang lap vào trong. Đệch, chưa hết nửa tiếng em ý đã quay ra. Hơi bị ngạc nhiên. Thế éo nào mà lại ra sớm thế, hay hỏng nặng quá éo sửa được nên em ấy mang về làm hậu sự?
Hóa ra éo phải các thím ạ. Các bố trong quán sửa máy tính thấy em ấy mang lap vào thì tranh nhau ra đón, ưu tiên xem xét và sửa cho em ấy trước luôn. Đờ mờ. Lần truớc em mang ra thì nó hành cho lên bờ xuống ruộng, moi móc hết cái nọ đến cái kia để ăn tiền mình (xin lỗi thím nào làm nghề nhé). Thế mà có gái vào cái, sửa rõ nhanh lại còn éo lấy tiền. Chắc lần sau em chai pin, bảo em L mang ra quán xem, không khéo lại được nguyên 2 cục mới cũng nên ấy chứ.
Tối, em L có mời em sang, nói là có ít lạc của nhà mang lên, sang ăn cho vui, với lại cũng cảm ơn em hồi sáng vừa làm thợ vừa làm xe ôm. Ban đầu cũng hơi chùn, vì em ăn lạc bị đầy bụng, nhưng thôi cứ sang, không ăn đựơc lạc thì ăn thịt em L bù cũng được.
Thế là 8h, em quần áo chỉnh tề, súng ống nghiêm trang, xức nước hoa nức lỗ mũi (thực ra có éo đâu, có mỗi cái mùi hôi nách tự nhiên dùng 2 mấy năm nay…), vác mồm sang bên đấy ăn lạc. Vừa đi vừa nghĩ mấy cái cảnh sờ tay nằm chân, vuằ tủm tỉm cười. Mịa, quãng đường nhưng mười mét mà em đi mất mấy vòng. Phòng em L cứ đóng cửa im ỉm, em thì chả dám gõ, sợ em ý đang thử độ cứng dưa chuột mà mình phá đám thì mất hay, thề là em cứ đi tới đi lui, rình mò như thằng ăn trộm. Đang định ngó qua khe cửa xem em ý làm gì thì cánh cửa bật mở. Đờ mờ, tự dưng lại nhớ bài thơ xưa của U Già ở nhà:
“Ung dung em kéo quần đến tận bẹn.
Nếu anh muốn xé quần, hãy xé áo em đây”.
Em thì thấy em L cũng đến nỗi nào đâu, nhà cũng chu cấp tiền ăn tiêu đầy đủ mà sao thấy em ấy ăn mặc khổ quá. Chắc áo quần mặc lại của ai chứ em thấy ngắn quá, lại còn chật, cục nào lồi cục đấy. Cứ cái đà này đến mùa đông thì chết rét mất thôi. Tự dưng thấy thương em quá, nên con tờ rim nó cứ động đậy.
Đùa chém tí chứ lúc ấy muốn xịt máu cam bỏ mẹ. Mời sang ăn lạc chứ có phải ăn thịt người đâu.
Nhưng thôi, mình đàn ông, dũng cảm có thừa, chả nhẽ không qua nổi ải này. Nghĩ là làm, em cứ thế buớc vào, ngồi phịch một phát xuống cái giường, chân gác lên ghế rồi….im re. Làm gì nữa hả các thím. Em lúc ấy chắc trông ngu phải biết luôn.
….(lược một đoạn ăn lạc, đoạn này có éo gì hay ngoài chuyện em L ăn lạc mà cứ để roiư hột vào trong áo? thế nên em éo kể)…
Hết lạc. Bụng bắt đầu có dáu hiệu không tốt. Chả biết làm thế nào, đành nhịn.
Đột nhiên…
– Anh thích xem phim không?
– Có. Cơ mà chỉ thích dê a vê thôi.
– Dê a vê là phim gì?
– À phim này em không xem được đâu.
– Phim gì em chả xem được, anh nói xem nào.
– Thôi, anh bảo rồi em không xem được đâu.
– Anh không nói thì để em tự tìm, thời đại google mà.
– À nó là phim…kinh dị.
– Ui xời, tưởng gì, em cũng thích xem phim kinh di mạ, mấy cái thể loại khác không thích mấy.
…
Thế là 2 đứa bật Insidious xem. Xem phim mà mỗi đứa 1 tâm trạng. Em L xem phim kinh dị thì không hét, không ôm, nhưng cứ đến đoạn ghê thì úp gối kín mặt. Em thì éo tập trung nổi, bụng càng ngày càng sôi mạnh. Tiên sư mấy củ lạc có sức mạnh ghê gớm thật, tự dưng nghĩ dại lại nhớ về đợt chơi bài ăn hột mít.
Hết phim, may quá, chưa phọt cái gì ra cả, em đứng dậy định cắp đít đi về, thì em L kéo áo.
– Anh.
– Hở.
– Ở lại tí được không?
– Hà? Làm gì?
– Trông cho em ngủ.
– Sao mà phải trông, sợ mất gì à?
– Đâu. Tại em sợ, cái phim kia kinh quá.
– Ghê bình thường, thôi em đi ngủ đi, khóa cửa cẩn thận.
– Không…Ở lại tí thôi. Em ngủ rồi anh về, em ngủ nhanh lắm.
– Thôi được rồi, bao giờ em ngủ là anh về đấy nhá.
– Ok anh.
Tiên sư, bố ở lại cả đêm cũng được, nhưng bụng dạ thế này, chịu sao thấu, thôi đành ở lại tí vậy.
Thế nhưng đời éo như mơ, em L không dễ ngủ như em ấy nói. Nửa tiếng trôi qua mà em ý cứ lăn bên nọ lật bên kia. Mắt thì cứ thao láo.
– Anh..
– Gì? Chưa ngủ à?
– Em thấy khó ngủ. Anh cầm tay em tí được không?
– Gì?
– Tí thôi. Lần này em ngủ nhanh mà.
– …(tỏ vẻ nghi ngờ cơ mà sướng bỏ bu)…Thật không đấy?
– Thật luôn.
Thế là ngồi sát lên trên một tí, cầm lấy tay em ý. Mát lạnh như cầm vào que kem. Thảo nào bạn em ý hay gọi em ý là Tủ lạnh. Mình thì sinh hoạt voz lâu nên nghe cái biệt danh cứ thấy buồn cười. Hi vọng em ấy không đái vào cái tủ nào đó trong nhà.
Và đời lại éo như mơ tập 2. 30 phút lại trôi qua mà em ý vẫn chưa ngủ được, bụng em thì vẫn réo ầm ầm. Cảm giác như có cả 1 gia đình 5 thế hệ gium đũa đang mở tiệc trong bụng vậy.
– Anh.
– Lại nữa, cầm chân à?
– Không, nhưng hơi quá đáng tí có đựơc không?
– Quá đáng như nào?
– Cho em ôm anh?
– Điên. Anh đi về đây.
– Tại lúc nãy anh bảo em xem phim kinh dị đấy chứ.
– Em cũng bảo em thích xem còn gì.
– Không phải, anh dụ em xem.
– Ơ hay, cái cô này…
– Em không biết. Mai em có bài kiểm tra, em mà không dạy được thì đừng trách.
– Ơ…
– Bài quan trọng lắm, điểm trình của em đấy. Làm thế nào để em ngủ được thì làm.
Thôi đành thế chứ biết làm thế nào (dối lòng thôi)…Lại dịch lên thêm 1 đoạn….và….nằm xuống. Đúng là cái tủ lạnh, cả người mát rượi luôn…(đoạn này xin phép lược…kệ mịa các thím…hê hê).
Cũng may là em ý đã bắt đầu thit thiu ngủ. Nhưng em lúc này mới thật sự hoạt động. Cái bụng bắt đầu biểu tình dữ dội. Em căng cơ đít thít cơ mông, gồng cơ tay các kiểu. Mồ hôi bắt đầu vã ra như tắm.
15 phút chịu đựng quả như 1 thế kỷ yên bình. Em thực sự đã cố gắng hết sức, nhưng đã không thắng nổi số phận. Cơ thể đã hết sức lực, em đành thả trôi mọi thứ, cho nó trở về thời nguyên thủy…Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, lại còn có đến 2 cái may. Thứ nhất là em chỉ xả khói bom thôi, chứ không xả rác. Thứ 2 là em chỉ là bom xịt, không có tiếng.
Kéo 1 hơi dài, tinh thần sang khoải, em nhẹ nhàng gỡ tay chân em L ra, đặt sang bên cạnh. Lại nhẹ nhàng xuống giường, nhẹ nhàng ra khỏi cửa, nhẹ nhàng, luồn ra ngoài. Và chạy một mạch về phòng, đóng cửa trùm chăn…Em vẫn còn nhớ, khi ra khỏi cửa phòng em L rồi thì mùi hương vẫn còn chui ra thêm 1 chút, trong biết không khí trong phòng thì như thế nào. Nhưng thôi, chắc em ý ngủ say chả biết gì đâu, sáng dậy mùi nó lại tan hết ấy mà. Đấy là em nghĩ thế thôi chứ không biết sự thật có thế hay không? Sáng nay em nhắn tin “toi qua ngu ngon k em” vẫn chưa thấy em ý trả lời…