AVATAR ARMY KPAH NINJA
Cập nhật: 08/07/2018 lúc 21:17.

Thế là bốn thằng chúng tôi cùng chị Nguyệt rủ nhau đi nhậu. Vì còn sớm nên mọi người đồng ý phóng xe quanh khu hồ Gươm cho mát. Cũng là để mua kem ăn, lâu rồi chả ai được thưởng thức cái vị ngọt xen lẫn vị mát của kem. Có lẽ ai cũng lớn cả, ai cũng bộn bề với cuộc sống bon chen mệt mỏi…chẳng còn thời gian để quan tâm đến thứ mình thích nữa. Những lúc như thế này tôi chỉ muốn được quay lại thời còn trẻ con…cố tiết kiệm từng đồng 200, 500 lẻ rồi chờ tiếng “bip…bip…bip” của bác bán kem đi ngang qua để mua, để làm nguôi cơn nóng trưa hè. Giờ thì hết rồi, quê tôi các quán giải khát mọc lên nhiều, kem thì được nhập theo lô, loại kem nào cũng có…đâm ra “kem…bíp…bíp” cũng từ đó mà lụi dần đến mất hẳn.
– nóng thế này thì ăn gì đây mấy ông tướng – vừa ăn chị Nguyệt vừa hỏi
– ừm…lẩu thì không được, nướng thì càng không…3 đứa mày có ý kiến gì không – thằng Q xoa cằm ra vẻ suy tư lắm
– đi uống bia với mực, cá chỉ vàng, nem chua đi…tao biết quán này ngon lắm – Thằng T hí hửng
– ờ được đấy, nóng thế này cứ bia mà vã thôi – đến lượt thằng M
– cu này sáng kiến hay đấy, lâu lâu chị cũng chưa ăn nem chua…thèm ghê…hì hì
– ôi giời, chị động đến đúng dân nhậu rồi, nó thì cái gì chả nghĩ ra – M đá xoáy
– ờ không biết thằng nào…
– đi thôi ngồi đấy mà hack não nhau, tao nóng lắm rồi – tôi cằn nhằn
– à này…hay mày chở chị nhé…tí uống vào đi xe chị không an tâm – chị Nguyệt giật áo tôi
– thế cũng được…thế xe chị thì cất đâu ?
– ờ…mấy đứa, quán mình ăn chỗ nào đấy ?
– dạ, chỗ XXX gần YYY ấy chị
– may quá gần nhà chị, thế mày đi cùng chị về nhà để chị cất xe
– ok, mấy đứa m đi trước đi, tao đi cùng chị Nguyệt về nhà chị đã
– ok, hai chị e nhanh lên nhé
Giờ tan tầm nên khu gần hồ Gươm khá đông, dù là ngày nghỉ. Trời thì nóng mà thêm khói bụi xe máy làm không khí càng ngột ngạt. Tội chị Nguyệt, thân con gái mà lại phải dìu dắt cái xe nặng thế kia, nhưng biết sao giờ…cố gắng mà nhích từng đoạn, từng đoạn một thôi. Mất hơn nửa tiếng mới về đến nhà chị. Ở đây khác hẳn các khu phố khác, tĩnh lặng mà thanh bình. Chẳng có tiếng còi xe, tiếng quát nhau í ới. Quanh đó còn có mấy nhành cây hoa giấy leo kín cả ngõ nhỏ.
– Cứ để xe đấy, vào nhà đi cho mát, chờ chị tí nhé
– Vâng, chị cứ kệ e.
Người Hà Nội gốc có khác, căn nhà chị nhìn rất đơn giản, trang trí không cầu kì nhưng mọi vật dụng trong nhà đều được sắp xếp rất chuẩn mực. Từ ảnh treo tường đến mấy chậu hoa nhỏ, vài ba bộ đồ dùng cũ mà tôi không rõ là gì. Có lẽ đấy là kỉ vật được lưu giữ lại cho mai sau.
– Ơ, thằng cu Đức đấy à, cháu đến bao giờ thế ? sao biết nhà bác ? – Bác bán bún đầu ngõ nhà tôi đon đả
– Dạ, cháu chào bác…cháu mới đến thôi ạ, chị… – tôi hơi bất ngờ vì bác nhìn khác quá, đúng kiểu mẫu người phụ nữ của gia đình, khác hoàn toàn hình ảnh mà tôi vẫn thấy
– À cái Nguyệt nó dẫn về hả, cái con này, lại chạy đâu rồi, cháu ngồi uống nước đi
– Vâng, bác cứ kệ cháu…
– ở mà…tí chị e đi đâu hả – bác ngồi đối diện tôi cười hiền hậu
– dạ, tí nữa cháu với chị ý đi ăn bác ạ
– thế hả, tốt quá, hai mấy tuổi đầu mà suốt ngày ở nhà chả đi đâu. Chán lắm
– ơ…vâng – tôi ấp úng
– mà cháu có người yêu chưa ? – bác nhìn tôi rò xét
– dạ…cháu…cháu
– à, bác nhớ rồi, có rồi đúng không ? mấy lần dẫn xuống quán bác ăn bún còn gì ? yên tâm bác không bắt cháu rước cái Nguyệt nhà bác đâu – bác cười
– dạ…phù… – tôi thở phào nhẹ nhõm, tí nữa thì không biết mặt mũi đâu mà nhìn chị N
– mẹ cứ trêu e nó, e nó đang thất tình đấy – chị Nguyệt từ trên cầu thang đi xuống nhìn tôi lém lỉnh
– ôi giời, sao tao vừa thấy nó bảo nó có người yêu rồi
– thất tình nên mới rủ con đi ăn đấy mẹ ạ…
– cha tiên nhân bố các anh, thất tình lại còn đi ăn uống, thế tôi thất tình cả đời cũng được
– thôi tụi con đi đây, mẹ ở nhà ăn cơm với bố nhé hì hì
– thế mọi ngày tao ăn cơm mới cái ghế à
– cháu đi đây bác ạ, cháu chào bác
– ừ khi nào rảnh thì qua bác chơi, à mà bảo cả cái TA nữa nhé
– dạ vâng, thôi cháu đi đây ạ
– ừ, hai đứa đi cẩn thận nhé
Bữa nay chị Nguyệt nhìn khá trẻ trung, quần ngố rộng ống bó gối, áo thun hồng in hình doreamon, chân đi dép tông ( cái này bó tay) tóc thì búi cao để lộ cả phần cổ trắng ngần. Thật sự nhìn chị chả ai bảo đây là người đã 24, 25 cả, hình như con gái Hà Nội luôn có nét đẹp rất riêng thì phải.
– chị lấy cái áo doreamon ở đâu ra vậy, trông chả giống chị gì hết – tôi vừa lái xe vừa hỏi
– áo của chị chứ của ai, không giống chỗ nào ?
– áo này chỉ dành cho mấy e teen teen thôi, chị thì…
– ý cu là chị già hả
– ừ thì….
– Cái thằng, chả biết nịnh con gái gì cả, đi với tụi e thì chị phải ăn mặc trẻ trung chứ, haizzz
– Thì tính e vốn thế mà hì hì
– Bảo sao thất tình
– Đâu có đâu
– Thôi đi ông tướng, qua sao được mắt chị
– Tập trung lái xe đi không lại…
– Rồi rồi, e biết rồi
May quán này gần nhà chị nên chẳng mấy chốc chúng tôi cũng tới nơi. Giờ mới hơn 6 rưỡi mà các bàn đã có kha khá người ngồi, hầu hết là lứa tuổi thanh niên, thiếu niên. Cũng phải, tầm trung niên thì người ta lại không thích lắm mấy chỗ đông vui ồn ào, mà hay ngồi ở nhà với gia đình.
– Alo, a không ăn cơm nhà à – giọng con e lanh lảnh trong điện thoại
– ừ…nay tao đi ăn với bạn rồi…m ở nhà tự túc nhé
– thế mà giờ mới gọi – nó hậm hực
– tao quên, thôi tao ăn đã thế nhé
– “rụp”
Thật là, vào quán nhậu với gái có khác, không thể nào tránh được các cặp mắt dòm ngó của mọi người xung quanh. Lần sau chắc bảo chị hóa trang thành đàn ông mất, đến mình là con trai còn thấy khó chịu huống hồ chị là con gái.
– Đây trên này hai người ơi, làm gì mà lâu thế, chờ mãi – thằng Q ngó đầu xuống nói to
– Hì hì, thế đã gọi món gì chưa – chị Nguyệt nhìn nó cười
– Gọi hết rồi chị ơi, chỉ chờ mỗi 2 người thôi đấy
– Thôi lên đi chị, kệ xác nó – tôi hùn hùn chị
– Rồi rồi, khổ
Tầng trên khá vắng khách, ngoài bàn tôi ra thì chỉ có 1 bàn ở góc xa hình như cũng mới đến. Vậy lại hay, như thế chúng tôi có thể nói chuyện ăn uống thoải mái hơn.
– Chị Nguyệt, chị năm nay bao tuổi rồi ạ – thằng T mặt nghiêm nghị
– Chị 24 sắp 25 sao thế e – chị vừa bóc nem chua vừa nói
– E nghi lắm nha
– Nghi ? sao lại nghi chị ?
– 24 25 mà chị mặc cái áo doreamon teen hết phần người khác thế này à – mấy đứa cười lớn
– Đúng là… – chị cũng cười theo
– E đùa thế thôi, nhưng phải nói là chị nhìn trẻ thật đấy hì
– Khỏi phải khen, nào uống – chị nâng cốc
– Uống thì uống
– Hai…ba…zô…hai…ba…uống
Bữa nhậu của tụi tôi với chị diễn ra khá thoải mái, dù mới gặp chúng bạn tôi nhưng chị nói chuyện cực kì cởi mở dễ gần. Chẳng khác gì bạn lâu năm cả. Chị kể, hồi bé chị nghịch lắm, tóc thì cắt ngắn áo đồng phục thì tay áo toàn vén lên như con trai. Nhảy dây thì không thích chơi, toàn chơi mấy trò của con trai. Thế mà năm nào cũng được học sinh khá giỏi. Chả ai nghĩ một cô bé như thế lớn lên lại nữ tính, dịu dàng như bây giờ. Chả bù cho con e nhà tôi.
– Nào, giờ thì đến chuyện của cu Đức, nói ra rõ đi để mọi người tìm cách giải quyết cho – chị nhìn tôi sau khi uống hết gần nửa cốc bia
– Chuẩn rồi đấy chị, thằng này nó lì lắm, bạn bè thân với nó thế mà chả chịu nói bao giờ – mấy thằng bạn bắt đầu thúc ép
– Chuyện vớ vẩn ấy mà, mọi người để tâm làm gì – tôi uống tiếp
– Con bé Nhung đúng không ? – chị nhìn tôi sắc lẹm
Tôi đứng người, nhìn mấy thằng bạn
– Bất ngờ hả, yên tâm không phải mấy cu này nói chị biết đâu. Nhung kể với chị đấy
– Sao cơ ? – cả 4 chúng tôi thực sự ngỡ ngàng
– Tại sao Nhung….
– Có gì đâu, cu nghĩ con bé chưa bao giờ ăn bún quán mẹ chị hả, ngược lại chị với bé ấy khá thân đấy
– Thật…thật ạ… – chị đưa tôi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác
– ừ, thế nên chuyện của 2 đứa chị biết cả…chiều nay chị cố tình gặp e ở quán café là để nói chuyện với e đấy
– vậy là…Nhung nhờ chị…nói chuyện với e ạ – tôi bối rối
– không…tự chị muốn thôi, chị không muốn e làm con bé khổ thêm nữa, e gây ra quá nhiều chuyện với nó rồi
– em…em…
– nếu chị mà là nó…thì e đã ăn mấy phát tát rồi e biết không – chị nhìn tôi đầy khó chịu
Cả 4 đứa chúng tôi đều im lặng, chẳng ai dám nói câu nào cả. Chị ấy lúc này trông khác quá, trưởng thành, nghiêm khắc cứng rắn. Tôi chỉ biết vân vê bàn tay khô khan của mình và chịu trận.
– chị hỏi thật, e có yêu con bé không ? – chị nhìn thằng mắt tôi
– em…
– nói thật lòng mình đi
– em…cũng không rõ nữa
– tình cảm của em, em phải biết chứ. Thả lỏng tâm trí mình ra, cứ để con tim e nó tự cảm nhận.
– có lẽ…e cần thời gian…
– thời gian của e là để con bé nó chết dần chết mòn trong chờ đợi à. Sao e vô tâm vậy Đức
– em…
– thật sự, đến chị cũng phải nể phục cái tính nhẫn nhịn, chịu đựng của nó đấy. Chỉ có đứa yêu e hết mình, yêu e hơn cả bản thân nó thì nó mới có thể làm được như vậy thôi e ạ.
– Vâng, e biết chứ
– Biết…biết sao e cứ cố chấp, cứ cố giữ cái tình cảm đã chết của e vậy, người ta có còn ở đây ở cạnh e nữa đâu Đức ?.
– Em…sẽ…em sẽ cố quên mà chị…
……
– Hay để em cưa đổ anh, giành lại tình cảm của anh như lúc đầu nhé !!!
**********
Chương 50: Kỉ niệm
“Chuyện tình đẹp khi còn dang dở” chẳng biết đã có ai nghe được câu này chưa ?. Còn với tôi, tôi nghe khá nhiều rồi. Không biết từ bao giờ và cũng không biết ở đâu, nhưng có lẽ nó không đúng hoàn toàn. Chả có ai muốn cuộc tình của mình tự nhiên kết thúc mà chưa rõ hồi kết cả. Ai cũng muốn có một cái kết thật đẹp cho mình cho người yêu. Trừ khi… ừ, trừ khi bất đắc dĩ. Vậy thôi.
Sau chuyện này, tôi và em có cảm giác gần gũi hơn, yêu hơn, thân thuộc hơn. Niềm tin của minh dành cho nửa kia cũng vì thế mà tăng dần theo từng ngày, từng dòng tin nhắn. Thật lạ là tôi tự nhiên được tiếp thêm động lực để vun đắp tương lai cho hai đứa. Dẫu biết con đường phía trước còn rất dài, và nhiều trông gai cần phải vượt qua. Nhưng…tôi tin, chỉ cần hai bàn tay nắm lấy nhau thật chặt, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Mùa hè kết thúc, mùa thu kéo tới, theo sau nó là những chiều mưa dài lê thê. Lá rụng, nắng cũng bớt gắt hơn. Mỗi con đường ngày ngày lại được trang điểm thêm một màu vàng úa, nhờ nó mà không khí mùa thu bớt ảm đạm đi đôi chút.
– Mày bao giờ đi học ?
– 2 tuần nữa – nó nghịch điện thoại chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái
– Lâu thế – ngồi dựa trên chiếc ghế xoay, tôi thả tầm mắt ra phía xa, một buổi đêm thật dịu.
– Thì giờ mới cuối tháng 7, mà a hỏi làm gì ? – tay vẫn lướt điện thoại ầm ầm
– Hỏi để biết sao mày lên đây sớm thế, ở nhà phụ bố mẹ không phụ. Lên đây cắm mặt vào điện thoại
– Ơ, thế tuần trước ai gọi điện về giục e lên sớm hả ? – nó cằn nhằn
– ờ thì…
– điên, bắt người ta lên sớm giờ kêu
– kệ tao. Mà mày lại đây tao xem nào
– xem giề
– thì lại đây, ơ hay – tôi kéo ghế lại sát giường
Vén lọn tóc mái nó sang một bên, một vết sẹo nhỏ hiện rõ mồn một trên ngón tay tôi. Nó đã lành từ lâu, nhưng di chứng thì vẫn chưa mất hoàn toàn. Cứ mỗi lần nhìn thấy là lòng tôi lại nhói lên nhè nhẹ. Đứa em tôi bao bọc bấy lâu nay, yêu thương nó hết mực giờ đã thành sẹo. Xót lắm, nhưng chẳng biết làm sao.
– Hết đau chưa ?
– Hết lâu rồi, giờ còn hỏi. Xì – mặt vẫn chăm chú vào cái màn hình điện thoại
– Mày không bôi thuốc vào cho hết sẹo đi, vẫn còn đây này – tôi rờ rờ vào nó
– E vẫn bôi mà, chắc mấy nữa mới hết
– Bố mẹ có biết không ?
– Chắc là không. Tóc e dày thế nó không lộ đâu
– Lúc mày gội đầu thì sao ?
– A khỏi lo, e sang phòng a sấy tóc, mẹ có biết bằng mắt
– ờ, lo mà làm nó lành đi
– may mà tóc nó vẫn mọc đấy, không thì hói
– kệ xác mày
– xì
Mới đầu thu, bầu trời vẫn đâu đó bóng dáng của đêm hè. Cái không khí nồng nồng mùi bụi đường, mùi nắng mùi oi thi thoảng lại tạt qua tôi thật mạnh. Cảm giác như chúng muốn cuốn lấy tôi, kéo theo tôi đi đâu đó thật xa nơi này, để tâm trí tôi được thảnh thơi đi đôi chút.
Tối nay không mưa, chỉ thấp thoáng phía xa vài đụn mây con lững lờ thả mình theo làn gió. Thi thoảng lại lấp đi chút ánh sáng lé loi ngoài hư không. Tuy vậy, chúng vẫn cố gắng vượt qua lớp mây mỏng để rồi từ từ hòa mình vào làn đèn đường, đèn xe đông đúc của Hà Nội. Cho bớt hiu quạnh chốn xa xăm.
– Anh – Nhung đứng sau tôi từ lúc nào
– Em chưa ngủ à ?
– Mai chủ nhật mà anh – em tiến lại phía tôi, đứng cạnh tôi thật gần. Hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt hướng về phía trước.
– ừ…công việc vẫn ổn chứ ?
– cũng ổn ạ. A đứng đây lâu vậy, không sợ gió à ? – vài lọn tóc e khẽ bay che đi đôi mắt long lanh mà tôi vẫn ám ảnh.
– Em không giận a à ?
– Giận ?
– Sau tất cả mọi chuyện a gây ra cho em, a giờ sao đủ tư cách mà đứng cạnh em như thế này nữa. Thật sự…
– Anh đừng nói gì hết. Anh không có lỗi, tất cả là do tình yêu thôi. Nếu e giận anh, em đã không ở đây, không nhìn anh nữa đâu.
– Anh…xin lỗi !
– Anh đừng như vậy, e hiểu mà. Chằng ai sinh ra đã hoàn hảo cả, ai cũng có lỗi lầm, ai cũng có lúc đi chệch hướng. Em cũng thế, lỗi của em là do em… – giọng em lạc đi, đôi mắt long lanh kia bỗng nhiên trùng xuống, thật buồn
Bàn tay tôi run rẩy, nửa ngập ngừng nửa muốn chạm vào em. Tôi muốn ôm em vào lòng, vuốt ve mái tóc thơm của em, muốn em có thể lấy tôi làm bình phong mà xả vào đó những muộn phiền, những nỗi buồn sâu thẳm trong em. Có lẽ ở cái đất đông đúc chỉ người với người này, tôi là đứa duy nhất để em dựa vào và tâm sự. Nhưng cái khoảng cách vô hình giữa tôi và em nó lớn quá, lớn đến nỗi ngay cả việc nắm lấy bàn tay yếu đuối đang run rẩy kia…tôi cũng không làm được. Chỉ biết bất lực nhìn cô gái mà mình từng yêu, yêu rất nhiều vì mình mà tổn thương, vì mình mà nước mắt rơi nó khiến tôi bứt rứt, khó chịu kinh khủng. Tôi là một gã tồi.
…..
“ring…ring…ring”
– Alo… – giọng ngái ngủ
– Giờ mà vẫn còn ngủ à. A biết mấy giờ rồi không ? Hứ – tiếng trách móc của cô bé báo thức
– Ơ…- nhìn đồng hồ – thôi chết… – tôi cuống cuồng bò dậy, kéo lệch cả cái chăn mỏng sang một bên
– Biết ngay mà, lại chơi game muộn rồi. Tí anh chết với em. Hứ
– Rồi…rồi…a sang giờ đây…hì hì
– Kệ…cho a 20p
“Rụp…bíp…bíp”
Hôm nay là ngày chúng tôi đi chơi đầu tiên với nhau sau đợt hiểu lầm vừa rồi. Thế mà tôi lại ngủ quên béng mất, chắc giờ nên bớt game lại và quan tâm đến mọi người hơn. Tình cảm con người vẫn luôn đáng quý hơn mấy trò chơi giải trí mà. Đúng không ?. Cười.
Mất 15 phút vệ sinh cá nhân, thay quần áo cộng với hơn 20 phút chạy xe tôi mới đến nhà cô bé đúng hẹn. Vừa đến nơi đã thấy bóng dáng NA đứng lù lù trước cửa nhà. Hai tay khoanh trước ngực, vầng trán nhăn lại, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm ra điều khó chịu lắm. Chẳng nói chẳng rằng em tiến lại gần tôi rồi nhéo má tôi một cái rõ đau
– Chừa cái tội chơi game đi nhé. Lại còn cười nữa à – tay vẫn giữ khư khư trên mặt tôi
– ấy đừng, a biết lỗi rồi, má a ít thịt lắm. Đau anh – tôi giả bộ nhăn nhó
– đau mới chừa, hứ
– a chừa rồi, chừa rồi…ai da
– nhớ đấy, lần sau còn để e leo cây nữa thì chết với em
– yes, sir
– phì…chết với anh mất – cô bé lẽo đẽo ngồi lên xe ôm chặt lấy tôi
– chết thì a lấy ai để yêu hả – tôi vòng tay ra sau thọc lét vào eo cô bé
– á buồn…a này…mọi người nhìn giờ
– kệ, e đang ôm a khư khư đấy thôi
– kệ, hihi
– thật là
Cả quãng đường dài chở em đi, vòng tay em lúc nào cũng ôm khư khư sau lưng tôi. Đầu dựa vào vai tôi, miệng hát vu vơ những giai điệu mà chẳng bao giờ tôi biết tên. Nhưng tôi biết, em đang vui lắm, em yêu tôi nhiều lắm. Cứ thi thoảng lại ngóc đầu lên phía trước hỏi “anh có yêu em không? “, “yêu em nhiều không ? “ ,”em yêu anh lắm” … Làm tôi chỉ biết cười. Yêu một cô gái trẻ con hay yêu một cô gái trưởng thành đều có một điểm chung. Đó là họ sẽ luôn ngây ngô mỗi lúc hạnh phúc. Trong mắt ta, dù lúc đó họ có lớn bao nhiêu, dạn dĩ bao nhiêu đi chăng nữa cô gái đó trông vẫn hồn nhiên, trong sáng như một đứa bé vậy. Và đó cũng là khoảnh khắc trái tim ta bỗng trở nên dịu lại, ấm nồng một cảm xúc khó tả.
– anh ơi…
– ơi
– anh ơi…
– ừ, anh đây
– anh ơi…
– anh đây, sao thế ? – tôi nắm nhẹ lấy bàn tay em đang ôm chặt tôi
– hihi…em thích được nghe anh nói như vậy lắm
– đồ dở hơi
– kệ em…mỗi lần nghe thấy anh nói “anh đây” tự nhiên tim em lại loạn nhịp lên ý
– thế có mỗi lúc đấy thôi à ? hừ
– đâu, nhiều lắm
– thử kể a xem nào
– như…lúc a nhìn em…lúc anh tập trung làm gì đó…lúc anh ôm em…rồi lúc anh…
– lúc anh làm sao ?
– lúc anh…hôn em nữa – cô bé lí nhí
– trời ạ, có thế thôi à – tôi bật cười
– ơ…
– a biết rồi, biết rồi khổ…tim a cũng đang đập loạn xạ đây
– đâu, em xem nào – NA đặt luôn tay lên ngực trái tôi
– ơ kìa…người ta nhìn giờ
– kệ, cho họ nhìn. Em xem nhịp tim người yêu em chứ có làm gì đâu. Hứ
– thua
– hihi…
Tình yêu – nó đơn giản như vậy đấy. Không cần cầu kì, không cần những lời nói ngọt ngào hay những hộp quà xa xỉ. Chỉ cần hai trái tim hướng về nhau, tìm thấy nhau giữa hàng trăm hàng nghìn người. Chỉ như vậy thôi, là hạnh phúc rồi.
Đưa em qua vài dãy phố, vài đoạn tắc đường vào buổi sáng thứ bảy, tôi chọn cho hai đứa một quán ăn nhỏ bên đường X. Chỗ này tôi vào được vài lần thời sinh viên, các món ở đây không đa dạng lắm nhưng được cái họ phục vụ nhiệt tình cộng với thức ăn ngon.
– Quán này nhìn sạch sẽ với gọn gàng ghê, sao a biết vậy ? – NA ngồi xuống cạnh tôi, mắt ngáo nghiêng nhìn xung quanh
– À, hồi đi học thi thoảng qua chỗ thằng bạn chơi, nó hay rủ anh vào đây ăn đêm nên biết thôi – vừa nói, vừa chăm chú lau thìa lau đũa cho em
– Ăn đêm ?
– À..ừ thì… thi thoảng thôi hì. Bạn ơi cho mình gọi món với
– Ơ…Đức. Ông cũng ăn sáng ở đây à ? ai đây ?
Uyên, Nhi đứng ngay sau lưng tôi từ lúc nào.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hiện tại !

Truyện Đã Nhớ Một Cuộc Đời
Truyện Con Bạn Thân
Truyện Nhật Kí Anh Yêu Em
Truyện Tôi Là Cửu Vĩ
Truyện Nếu Như Yêu
Thế Giới Game Mobile
© 2024 gamevn24h.net