**********
Chương 44
Giọng một người quen thuộc mà tôi chẳng cần quay lại cũng biết đó là ai. Người mà tôi đã gây tổn thương, đau đớn rất nhiều. Nếu em là một ai khác có lẽ giờ em đã rời xa tôi mãi mãi.
– Sao a lại đứng ngoài trời vậy ? gió to mưa to nhỡ a ốm thì sao – đôi mắt e xoáy sâu vào tôi đan xen những cảm xúc sợ sệt, bồi hồi
Tôi nhìn em cười, nụ cười mà với em nó chẳng còn xa lạ nữa. Em có thể đọc được trong nó chứa những gì, thậm chí em còn hiểu nó hơn cả tôi nữa.
– Anh lại nhớ em ấy à ? – Nhung với tay khép cánh cửa sổ, ngăn cản từng đợt gió, từng hạt mưa đang đuổi nhau tạt vào tôi. Lạnh !
– Xem này, người anh, quần áo, lan can ướt hết cả rồi. Anh vào nhà thay quần áo đi không cảm mất
Đôi tay em run rẩy chạm lên lưng tôi, lên vai tôi rồi hơi thở nồng ấm em phả vào gáy tôi nhẹ nhàng. Kéo theo sau là cả thân người tôi bỗng rung lên nhè nhẹ như phản kháng lại hơi ấm từ em. Như thể nó chưa kịp chấp nhận cái ấm áp chợt đến của em sau cơn thấm lạnh vừa rồi.
Trời vẫn tuôn mưa không ngớt làm trắng xóa cả góc trời phía xa. Cảm giác giống như một làn sương mù dày đặc bao phủ, ngăn cản tầm mắt tôi về phía em.
– Anh…
– ừ
– anh vẫn nhớ…
– có lẽ…
– mọi chuyện đã qua rồi mà anh…
– ừ…
– anh nên quên tất cả đi, để bắt đầu một cuộc sống mới…
– ……..
– Anh cứ như vậy em ấy sẽ buồn lắm đấy
– ……..
– Anh….
– ừ…
– anh…không biết….cảm nhận của em…thế nào sao ?
…………..
– anh xin lỗi, anh không xứng…
– nhưng em….
– Anh xin lỗi….
“Em à! Anh biết sau tất cả mọi chuyện, sau tất cả lỗi lầm của anh, em vẫn yêu anh. Nhưng anh biết làm thế nào đây, anh biết đón nhận em thế nào đây. Khi mà tội lỗi của anh đối với em nó lớn quá, anh sợ…nếu anh đến với em…trái tim em sẽ lại tổn thương vì anh. Có lẽ…anh không xứng đáng với tình cảm của em. Em à! Hãy hiểu cho anh, cứ để anh đau đi. Một mình anh chịu là đủ rồi, hãy bước tiếp và hạnh phúc em nhé!”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Quá khứ….
– Tũn ơi, sang nhà em chơi đồ hàng đi – một cô bé nhỏ nhắn với mái tóc buộc thắt thành hai cái đuôi đằng sau, mặc váy khuôn mặt hớn hở dễ thương. Đang đứng trước cổng nhà nó.
– ừ…ừm…chờ anh một tí – nó bụm miệng vì đang ăn dở nắm xôi mẹ cho
– hihi
– mèo ăn xôi với anh không ? – mắt nó hấp háy nhìn cô bé, bàn tay chìa ra một nắm xôi nhỏ
– dạ có hi – đôi tay xinh xinh nhẹ nhàng lướt qua mềm mềm, ấm ấm
– thôi mình đi
Mèo là cô bé gần nhà nó, thua nó 1 tuổi đang học nhà trẻ, còn nó học mẫu giáo lớn. Hai đứa sàn sàn tuổi nhau nên chơi với nhau vài lần là thân. Chưa kể hai đứa học cùng trường mẫu giáo nữa, cứ sáng sáng đi học là cả hai được mẹ chở đi cùng. Lúc thì đi xe với mẹ, lúc thì tự đi bộ với nhau. Trẻ con mà, dễ chơi dễ thân lắm. Bố mèo đang công tác ở nước ngoài, chẳng biết làm gì nó chỉ nghe bố nó bảo vậy. Còn mẹ mèo thì làm mấy việc loang quanh ở quê nên thi thoảng gửi mèo sang nhà nó cho mẹ nó trông. Cô bé thích chơi đồ hàng lắm, lỉnh kỉnh trong cái đống hộp của mèo chỉ toàn là búp bê, nồi cơm, thìa, đũa…mà với nó thì toàn siêu nhân. Thế nhưng nó vẫn sang chơi, vẫn thích nghịch với mèo. Mèo cho nó làm bố, còn cô bé làm mẹ và những con búp bê nhỏ kia làm con.
– Thôi bố đến giờ đi làm rồi, mẹ mèo ở nhà nhớ trông con cẩn thận nhé – nó cười toe để lộ hàm răng sún ngộ nghĩnh
– Kìa, bố Tũn đi làm rồi các con chào bố đi – mèo nựng nựng mấy con búp bê cho chúng ra dáng đang vẫy tay chào
– A…bắt quả tang thằng Tũn chơi búp bê với con gái nhá – thằng Minh, thằng Quang đứng ngoài cổng nhìn hai đứa cười. Hai thằng học chung lớp với nó, nghịch ngợm và hay trêu các bạn
Nó ngại đỏ mặt, đôi tay run run nắm chặt lấy nhau nhưng chẳng dám làm gì. Mèo nhìn nó rồi nhìn hai thằng nhóc không nói gì. Chỉ lẳng lặng lại gần nó an ủi.
– Kệ đi, tụi nó ganh tị vì không được chơi với mình đấy, mình chơi tiếp đi anh Tũn – cô bé nắm nhẹ tay nó lắc lắc
– Chết nhá, tao bắt quả tang hai đứa mày nắm tay nhau nhá. Chúng mày ơi thằng Tũn thích con Mèo, con Mèo thích thằng Tũn rồi
Quang với mình ôm bụng cười to trước cổng mặc kệ đôi mắt nó đỏ ngầu vì ngại vì giận.
– Anh Tũn…kệ chúng nó đi…mình…
– Buông ra – nó gạt mạnh tay cô bé ra khỏi tay nó, tiện chân đá phăng những con búp bê vô tội nằm chỏng chơ dưới đất. Ánh mắt cô bé mở to, đen láy nhìn nó. Chắc mèo bất ngờ vì nó lắm.
Nó mở cổng chạy vụt đi, xô ngã hai đứa sang bên, để lại đằng sau là tiếng nức nở xen lẫn tiếng chửi rủa. Nó khóc.
Sau hôm đó, nó không còn sang nhà mèo nữa. Nó sợ mèo giận, sợ mẹ Mèo sẽ mắng nó vì làm cô bé khóc. Đi học nó cũng bắt mẹ chở đi bằng được, để mỗi buổi sáng không phải bắt gặp cô bé nữa. Về nó cũng chạy thật nhanh ra cổng để ngóng mẹ đến đón hay cố hòa vào các bạn để Mèo không thể thấy nó. Hai đứa không chơi với nhau từ đấy.
Rồi một hôm, sau bữa cơm tối ngồi nghe bố mẹ nói chuyện nó mới biết Mèo và mẹ Mèo sắp chuyển đi nơi khác. Lòng nó tự nhiên thấy hụt hẫng xen lẫn chút buồn man mác. Nó muốn được sang để xin lỗi cô bé, và lại được làm bạn như trước. Nhưng nó không thể. Có lẽ nỗi sợ một thứ gì đó với trẻ con nó rất lớn, mà chẳng thể nào vượt qua. Để rồi đến lúc nó lấy được can đảm bước chân sang cái cổng quen thuộc thì đã chẳng còn ai. Ngôi nhà trống vắng không bóng người, không tiếng cười tiếng trò chuyện của Mèo. Chỉ còn lại vài bóng cây rủ lá từ bao giờ. Và trời đổ cơn mưa….
.
.
.
.
.
.
– Alo, ai vậy ? – tôi nhấc máy nhưng không biết đây là số của ai
– Alo, cho hỏi đây có phải số điện thoại của Đức không ? – một giọng nam phía đầu dây
– ừ, tôi Đức đây xin lỗi ai vậy ?
– tôi là Thắng, còn nhớ tôi chứ ?
Một thoáng giật mình khi biết người gọi cho tôi là cậu ta. Sau vụ tôi và Thắng xích mích đến giờ, cả hai đứa chưa chạm mặt nhau một lần nào. Nay tự nhiên Thắng gọi cho tôi làm tôi hơi bất ngờ. Nghĩ chắc không có chuyện gì to tát tôi vẫn bình thản trả lời.
– nhớ, gọi có chuyện gì không vậy ?
– ừ…ừm…thì… – cậu ta hơi ngập ngừng
– sao, có chuyện gì nói luôn đi tôi đang bận
– à…t gọi để xin lỗi ông chuyện…lần trước ấy mà…
– chuyện gì…
– chuyện…tôi…với ông ấy…
– à, tôi quên rồi, không còn chuyện gì thì thôi nhé, tôi đang bận
– à…chờ chút, thực ra thì…tôi có chuyện muốn nói với ông
Bất giác tôi chững lại, giữa hai thằng đàn ông đã từng đánh nhau vì một người con gái. Giờ muốn nói chuyện với nhau tử tế chắc chắn đối phương muốn nhờ vả mình chuyện gì đó liên quan đến tình cảm. Mà người con gái ấy ở đây không ai khác chính là Nhung. Nghe qua giọng nói của Thắng tôi đoán được phần nào chuyện mà cậu ta muốn tôi giúp. Nhưng thực lòng tôi không hề muốn Nhung và cậu ta thành một đôi. Thắng không xứng với em, một gã ăn chơi, đua đòi như hắn sớm muộn cũng làm Nhung đau khổ. Mà trước đó tôi đã từng như vậy – đi vào vết xe đổ của kẻ đến trước.
– tôi và ông thì còn chuyện gì mà nói, hay lại muốn gây sự đánh nhau. Xin lỗi tôi không có hứng – tôi lạnh lùng đáp lại
– không…không phải chuyện đó, thực ra thì…chuyện…liên quan đến…Nhung
– ……
– Sao…ông có thể…gặp tôi nói chuyện được không
– Thôi được rồi, có gì mai gặp, giờ tôi đang bận. Thế nhé
– Ok, cám ơn ông
Vậy là tôi đồng ý. Tôi muốn biết xem cậu ta nhờ tôi làm gì, và thái độ của hắn đối với Nhung như thế nào để đối phó. Với những tay như Thắng tốt nhất nên hợp tác đôi chút để biết được ý đồ của đối phương. Càng lạnh lùng, càng dứt khoát thì chỉ càng dồn hắn đến đường cùng mà thôi. Tùy cơ ứng biến.
Thở dài, tôi khoát tay thả bộ giữa khuôn viên bệnh viện. Mới hôm qua mọi thứ đối với tôi còn đang yên ả vậy mà hôm nay tất cả đã đảo lộn. Tình yêu, tình bạn, sức khỏe như đang chống lại tôi, ập vào tôi thật mạnh.
– “em yêu anh, em là của anh và anh là của em mãi mãi anh nhé”
Ừ thì em yêu anh, ừ thì em là của anh, ừ thì anh là của em…nhưng giờ em đang bên ai mất rồi! Ai đó chẳng phải anh.
Tôi so vai lặng lẽ một mình dưới chiếc ghế đá dài phía cuối hành lang. Ngắm nhìn từng người qua lại, cười nói với nhau những câu chuyện phiếm cho bớt hiu quạnh. Tôi cứ thế thả mình vào màn đêm, mặc kệ vài ánh mắt thi thoảng nhìn tôi như gã dị hợm. Chốc chốc có con gió thổi qua làm tôi khẽ rung mình vì lạnh, dù bên ngoài vẫn khoác chiếc áo dài tay. Có lẽ cơn sốt mê man lúc chiều vẫn âm ỉ trong tôi mà chưa buông tha. Chỉ chờ tôi sơ hở là dâng lên mạnh mẽ. Nhưng nhờ trận ốm nặng mà tôi biết tình cảm mà Nhung dành cho tôi vẫn nguyên vẹn. Ánh mắt, cử chỉ của em đối với tôi vẫn vậy có chăng là kín kẽ đi đôi chút.
– Anh ra ngoài làm gì mà lâu vậy ? tính sốt lần nữa à – con e lanh lảnh trong điện thoại, mà tài thật sao nó biết tôi đang sốt. Hay là…
– Tao vào đây, lèo nhèo
– Hứ
Bỏ lại bóng tối sau lưng, tôi bước từng bước mệt nhọc về phía ánh đèn trước mặt. Quãng đường vài chục mét mà tôi thấy khó khăn quá, giống như cơn mê lúc chiều, tôi và em – một khoảng cách ngắn ngủi nhưng tôi có gắng mãi, rướn mãi cũng không thể với tới em, người mà tôi yêu.
– Ông đi đâu đấy ? – Uyên nhìn tôi khi tôi vừa tới cửa phòng
– ờ…ra ngoài hóng gió cho mát ấy mà, bà đến bao giờ thế ?
– hóng với chả gió, sốt còn bày đặt mát mẻ. Ông lại thích ngất ra đấy cho người ta trông à. Tôi vừa đến thôi vào trong cho khỏi gió – con bạn cằn nhằn kéo tôi tới chiếc ghế cạnh giường
Con e thì khỏi nói, mắt nó vẫn nhìn tôi sắc lẹm vì cái tội giấu nó bị sốt. Nhung vẫn vậy, lo lắng quan tâm. Tuy được che đậy dưới khuôn mặt bình thản nhưng tôi vẫn có thể nhận ra qua mắt em. Nhi hình như đã về từ lúc tôi ra ngoài nghe điện thoại, chắc bà chị này lười chở về nên giục về trước. Kể cũng tội cho em, trông con e tôi từ chiều đến giờ mà khi về lại lủi thủi một mình. Đến tôi còn không cảm ơn hay chào em được một câu. Đợi khi nào xong chuyện tôi phải mời hai chị em Uyên đi caffe hay đi ăn gì đó vậy.
– anh…anh bị sốt sao không nói với em mà bắt các chị ý giấu ? anh có coi em là em a không vậy ? – con e bắt đầu tra khảo tôi
– ờ thì…tao ốm nhẹ…có gì đâu mà phải khai với báo – tôi với trái táo lấp liếm
– nhẹ cái gì mà gì, ngất không biết trời đâu đất đâu mà kêu nhẹ, anh có bị làm sao không vậy – nó lớn tiếng như sắp khóc…tim tôi lại nhói
– thôi…dù sao thì anh ý cũng không sao rồi, em thì đang thế này anh em lo cho em nên mới thế…này e ăn hoa quả đi – Uyên đỡ lời thay tôi, còn tôi chỉ biết im lặng.
– nhớ đấy, lần sao anh còn thế nữa thì chết với em. Anh tưởng muốn giấu là được chắc, em là em gái anh đấy
Nó mạnh miệng thế nhưng tay thì vẫn rờ trán với tay tôi xem thế nào. Con gái ai cũng vậy, bên ngoài dù có mạnh mẽ kiên cường đến đâu, bên trong vẫn luôn tồn tại một khoảng mềm mỏng, giàu tình cảm yêu thương. Nhìn nó mà tôi suýt bật khóc, đầu tay chân băng trắng, khuôn mặt nhợt nhạt vì mệt nhưng vẫn cố gắng mình không sao để tôi đỡ lo. Vậy mà tôi lại giấu nó tôi bị sốt, trong khi nó lo lắng cho tôi như vậy. Nhiều lúc tôi thật ích kỉ phải không ?
– thế giờ ông thấy trong người thế nào ? đỡ nhiều chưa ? – Uyên vừa gọt hoa quả vửa hỏi
– ờ…cũng đỡ nhiều rồi, may có…Nhung nên…không sao – tôi cười gượng khi nhắc đến Nhung. Em chẳng nói gì, lặng lặng phụ Uyên bày quả ra đĩa
– đấy, may có Nhung ở nhà đấy chứ không giờ vẫn nằm ôm đất nhá, sức khỏe mà chả biết lo gì cả, toàn để người khác lo
– ờ…thì…ai nghĩ nó thế đâu, à mà tí có gì bà chờ Nhung về hộ tôi nhé, tối nay mình tôi trông nó cũng được.
– em… – em ngập ngừng
– thế cũng được, chứ Nhung trông nó cả đêm qua rồi, tí nữa chị chờ em về nhé. – Uyên nhìn em cười
– v..âng…vâng
– còn ông nữa, để tí nữa tôi nhờ chị y tá xem ở đây có chăn gối gì không để ông nằm chứ người ngợm thế này đêm lên cơn sốt thì khổ
Đêm đấy cả tôi và Uyên đều ở lại trông con em. Tôi đuổi mãi chả chịu về nên thôi, kệ muốn làm sao thì làm. Dù gì có chị có em nằm tán dóc với nhau cho con em tôi đỡ chán. Tôi may mắn khi Uyên mượn được ở đâu bộ chăn gối cho tôi. Không có chúng chắc tôi khó mà ngủ ngon đêm nay. Nằm vật vờ với đống suy nghĩ ngổn ngang, tôi hết trở mình lại đến nửa ngồi nửa nằm mà vẫn không ngủ được. Ngó sang giường bên thấy Uyên với em tôi đã yên giấc lúc nào. Cầm điện thoại, bất giác tôi tìm đến số em như một thói quen thường ngày. Giờ chắc em đã ngủ ngon, chỉ khác là không có tin nhắn “G9” với khuôn mặt cười từ tôi. Còn tôi vẫn thức, thức vì nhớ em.
Sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng mấy chị y tá vào thăm bệnh nhân. Từng tia nắng vàng chiếu qua khe cửa sổ phủ lên chỗ tôi nằm. Nắng không gắt những cũng đủ làm cơn buồn ngủ nguôi đi nhiều. Lờ mờ mở mắt sau một đêm thức muộn, tôi quay người về phía chỗ em tôi xem hai người dậy chưa. Buồn thay, tôi là người dậy cuối cùng của phòng viện. Gấp gọn chăn gối, tôi thả lỏng cơ thể vươn vai vài cái cho bớt mệt. Sau trận ốm nặng, cơ thể trở nên nặng nề chậm chạp đi trông thấy.
– ơ anh dậy rồi à, anh cầm bàn chải với khăn mặt này mà đi vscn đi. Chị Uyên vừa ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi – con e từ ngoài đi vào ngơ ngác nhìn tôi
– ờ, dậy sớm thế, mà chân tay có sao không mà đi như thường thế
– e đỡ nhiều rồi, thôi a ra đánh răng rửa mặt đi vào ăn sáng rồi còn uống thuốc. Nhìn anh như người mất hồn ấy
– đưa đây, lắm chuyện
Một buổi sáng đẹp trời êm ả nhưng sau nó là cả một cơn giông tố mà tôi chẳng thể ngờ trước. Đợt sóng thứ hai.
__________________
**********
Chương 45
Qua đợt chụp xquang, bác sĩ nói mọi thứ đều ổn nên ngay sáng hôm nay e tôi có thể xuất viện. Nhưng để chắc chắn hơn tôi vẫn để nó ở lại cho đến gần trưa mới về. Tất nhiên nó chẳng thích thú gì cả, mùi cồn, mùi người rồi không khí bệnh viện…làm người ta khó mà ở lâu.
– Cho e về phòng đi a, ở đây chán lắm rồi – nó phụng phịu
– Vớ vẩn, ở lại xem thêm cho chắc nhỡ về xảy ra chuyện gì thì sao. Qua trưa rồi tao cho mày về
– Nhưng mà…
– Nhưng nhiếc gì, có mấy tiếng nữa mày cố nốt đi, về cũng có làm gì đâu
– Ơ
– Thôi được rồi, anh e nói đúng đấy, chịu mấy tiếng nữa đi, chiều mát rồi về…gì đâu mà… – Uyên vuốt tóc con e an ủi
– À mà bà ở lại đây trông nó hộ tôi nhé, tôi ra ngoài có tí việc – chợt nhớ đến cuộc gọi của Thắng hôm qua, tôi đứng dậy nhìn đứa bạn nhờ vả
– Việc gì ? ốm chưa khỏi đâu đấy – Uyên nhăn mặt
– ở thì, có tí việc thôi mà. Tôi đi lúc rồi về thôi, có gì t mua bữa trưa luôn cho.
– Ok, thế ông đi đi, nhớ về sớm đấy
– Ok
Chẳng biết hai thằng từng đánh nhau giờ ngồi nói chuyện với nhau sẽ thế nào. Có thêm xích mích hay gì đó không. Nghĩ lại, giọng Thắng tối qua tôi thấy không có vẻ gì là khó chịu hay cáu giận cả. Có chăng là ở phía tôi thôi. Dù gì thì một thằng mới đánh mình tự nhiên gọi điện nhờ vả này kia mà không thấy phiền mới là lạ. Xuống bãi gửi xe, tôi loay hoay mãi mới lôi được con chiến mã ra khỏi đống hổ lốn toàn xe là xe kia. Công nhận, người ta gửi xe qua đêm nhiều thật, đếm sơ sơ cũng ngót nghét vài chục cái là ít. Dắt ra đến cổng bệnh viện, tôi lấy máy gọi cho Thắng
– Alo – nó bắt máy ngay
– ờ, quán nào ấy nhở
– à…quên mất không nhắn tin cho ông. Ông đến quán gần trường tôi đi, quán XXX ấy
– ok. Đến đây
– ok
Đường phố Hà Nội buổi sáng luôn đông đúc, tấp nập. Nhất là những đoạn gần trường đai học, trường cấp 3 hay những khu công nghiệp, công ty. Hết oto đến xe máy, rồi cả xe bus nữa mặt đường hầu như chả còn chỗ trống. Người đi làm, kẻ đi học…ai cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi cái cảnh tắc đường đầy khói bụi để đến nơi muốn đến. Khốn khổ là ai cũng thế nên đâm ra tắc càng thêm tắc, giá như chịu nhường nhịn nhau một chút có phải thảnh thơi hơn không. Tôi thì chẳng vội lắm, cứ tà tà mà đi đằng nào mà chả đến nơi.
Quán coffe này tôi có vào vài lần, hồi còn yêu Nhung tôi có thi thoảng ghé vào đây làm một ly nâu đá rồi chờ em tan trường. Hồi đấy tôi thích được đón em lắm, chẳng hiểu tại sao mặc dù em cũng có xe như tôi. Sáng e đi bus tới trường, trưa tôi phóng xe đến đón. Cái cảm giác chờ đợi người yêu cùng ly coffe nó ấm áp và ngọt ngào lạ. Y như khi ta nhấp nháp coffe. Tuy có đắng lúc đầu, nhưng chỉ lát sau vị ngọt bắt đầu thấm nơi đầu môi rồi lan tỏa trong miệng. Thật dễ chịu đúng không ?.
Quán vẫn vậy, vẫn bàn ghế gỗ, vẫn cách trang trí đơn giản, vẫn điệu nhạc du dương êm dịu như ngày nào. Có khác là khác ở chính tôi thôi.
– Đây ông ơi – Thắng vẫy vẫy tay khi thấy tôi đưa mắt tìm
– Ông uống gì ?
– Cho ly nâu đá – tôi kéo ghế ngồi đối diện cậu ta
– Cho anh một nâu đá em ơi
Thắng hình như đi một mình, chắc chờ tôi cũng mới đây vì cốc coffe mới vơi đi một ít
– Ông dạo này thế nào ? cũng ra trường rồi nhỉ ?
– Cũng bình thường – tôi lơ đãng nhìn xung quanh
– ờm…ừ…cho tôi xin lỗi chuyện hôm trước nhé
– ……
– Thật ra thì…mà ông cũng biết rồi đấy, tôi yêu Nhung cũng 1 2 năm rồi nhưng Nhung luôn tạo khoảng cách với tôi. Có thể trong mắt ông hay mọi người tôi là thằng chẳng ra gì, ăn chơi đua đòi này kia. Tôi chấp nhận, nhưng thật sự tôi yêu Nhung. Từ lúc biết Nhung tôi chưa hề thích hay yêu một ai khác cả. Biết ông với Nhung yêu nhau tôi cũng không trách ông, vì tôi biết Nhung không bao giờ yêu những người không ra gì. Tôi vẫn để ý đến hai người. Nhưng lúc nghe tin ông bỏ Nhung để yêu người khác tôi tức lắm. Cô ấy không xứng bị làm như vậy, cô ấy yêu ông thật lòng, quan tâm yêu thương ông thế mà tự nhiên ông đòi chia tay để đến với người khác. Ông có biết tôi điên lắm không ?. Nhìn cái cảnh Nhung đi học mà cứ như mất hồn mà tôi càng tức, chỉ muốn đập ông một trận nhừ tử. Nhưng giờ suy nghĩ lại, tôi thấy mình cũng sai. Tôi chả là ai mà xen vào chuyện của hai người. Tôi cũng cảm ơn ông vì đã không nói cho Nhung biết, nếu không ….
Thắng nhìn tôi, đôi mắt đỏ au vì tức giận, vì hối lỗi. Tôi chẳng biết nói gì, trong chuyện này tôi cũng sai chứ không riêng gì cậu ta. Lí trí con người lúc mất kiểm soát luôn là một ẩn số. Có người thì trấn tĩnh được, có người thì không. Nhưng đa số là theo vế thứ hai. Nếu tôi là Thắng chắc tôi cũng làm vậy. Có lẽ tôi nên bỏ qua tất cả để hai người có thể làm bạn với nhau hoặc chí ít sau này có gặp cũng chào nhau được một câu. Càng làm to chuyện càng rắc rối, mà tôi là đứa không thích những chuyện này tí nào. Thêm bạn bớt thù.
– Quên chuyện đấy đi, dù sao thì tôi cũng có lỗi, từ nay đừng nhắc lại nữa – tôi lên tiếng
– Cám ơn ông
– ừ, mà nay gọi tôi ra đây có chuyện gì ?
– à…thật ra…tôi muốn nhờ ông chuyện…tôi với…Nhung.
– Nhung… – tôi bất ngờ
– ừ…tôi biết nhờ ông chuyện này chẳng hay ho gì, nhưng nghĩ lại thì chỉ có ông mới giúp được tôi
– vậy…chắc là…
– ừ, tôi muốn ông giúp Nhung mở lòng với tôi
– chuyện này…
– Tôi biết tôi là thằng chơi bời nghịch ngợm, nhưng tôi yêu cô ấy, tôi sẽ cố thay đổi để tốt hơn. Mấy hôm trước tôi suy nghĩ nhiều lắm, chắc vì tôi này kia nên Nhung mới không thích tôi.
– Không hẳn như thế…nhưng em ấy không đơn giản để ông làm em ấy để ý đâu
– Vậy tôi mới muốn ông giúp tôi
– ừm…..
– chẳng lẽ ông muốn Nhung cứ mãi yêu đơn phương ông như thế à
Tôi khẽ rùng mình. “yêu đơn phương” cái tình cảm làm người ta đau khổ, mệt mỏi mà chẳng một ai mong muốn. Thế mà tôi đang đặt cái tình cảm ấy cho em. Tôi biết, biết chứ nhưng không sao gỡ nó ra khỏi em được. Tôi sợ lắm, nếu chẳng may tôi làm sai điều gì với em, em lại đau khổ thêm một lần nữa thì tôi phát điên mất. Giờ Thắng xuất hiện và đưa cho tôi cách gỡ nút thắt ấy, tôi vẫn phân vân không biết có nên hay không. Vì nghĩ kĩ thì cũng chỉ 50 – 50 mà thôi.
– Cho tôi thêm thời gian được không ? bởi vì…haizz – tôi thở dài
– Tôi biết, giờ Nhung đang yêu ông mà ông lại giới thiệu cô ấy cho người khác, ép buộc Nhung phải có tình cảm với người đó. Thực sự rất khó khăn cho ông, mà lỡ Nhung không thích thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng…ông phải tin ở tôi, tôi yêu Nhung chẳng kém gì ông cả. Tôi cũng sẽ khiến cô ấy yêu tôi như từng yêu ông.
– Tôi trả lời ông sau được chứ ? Giờ tôi đang rối lắm
– Thế cũng được, vậy khi nào nói chuyện sau nhé, giờ tôi cũng phải về rồi
– ừ, ok
Thắng đứng dậy gửi tiền coffe cho cả hai rồi đi trước. Tôi vẫn ngồi đấy, tôi muốn được một mình lúc này. Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện làm tôi trở nên nặng nhọc, mệt mỏi. Giá như tôi được đi đâu đó thật xa Hà Nội này, được thả mình vào một nơi xa lạ để trút hết những phiền muộn kia thì hay biết mấy. Gọi thêm một đen đá, tôi nhâm nhi vị đắng của cà phê, vị êm dịu của bản nhạc không lời không rõ tên. “Giờ này em đang làm gì nhỉ ?” .Tôi lại nhớ em, nhớ nụ cười ánh mắt ngây ngô của em. Nhớ những lần đưa em đi dạo quanh hồ Gươm, những lần phượt xe bus cùng em, nhớ lần em ôm tôi từ phía sau khi tôi nấu cơm cho em…Mỗi lần nhớ là mỗi lần tim tôi lại loạn nhịp và kèm theo đó là nỗi đau day dứt mà em dành cho tôi.
Tôi muốn gặp em lắm, gặp để nhìn thấy em, gặp để nỗi nhớ trong tôi bớt sôi sục, gặp để em lại trao cái ôm đầy tình yêu như trước.
– ông đi đâu mà lâu thế ? – Uyên lải nhải trong điện thoại
– ờ, về giờ đây
– có chuyện gì à ? sao nghe giọng khác thế ?
– à…ờ…có chuyện gì đâu ? thôi tôi cúp máy đây
– ok, nhớ mua đồ ăn trưa đấy
– rồi
Dập máy, tôi đứng dậy gửi tiền nước rồi ra về. Mới đây thôi mà đã gần 10h trưa, trong quán cũng còn lác đác một vài khách ngồi làm bạn với laptop. Ngoài đường, xe cộ cũng thưa hơn, tôi một mình một đường chậm chậm thả theo cơn gió thu dịu mát.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hiện tại
– anh ơi, ra đón em, em chuẩn bị đến bến rồi – em tôi nay lên Hà Nội
– rồi, chờ tao tí…oáp
– giờ mà anh còn ngủ à, nhanh ra đón em đi, mưa quá – nó quạu
– biết rồi, nói nhiều
Ném điện thoại sang bên, tôi lồm cồm bò dậy trong mệt mỏi. Đi làm cả tuần giời mãi mới được nghỉ để ngủ bù thì con em nó phá. Biết thế bảo nó bắt xe ôm cho xong, trời thì mưa mấy hôm nay làm tôi chỉ muốn ở phòng ôm chăn ngủ. Giờ cũng sắp lập thu nên thời tiết bắt đầu thay đổi, hôm nắng hôm mưa thật là khó chịu. Vì dậy muộn, tôi đành nhịn đói đi đón nó. Tính xuống quán bún của bác đầu ngõ làm bát cho ấm bụng nhưng thấy mưa quá, sợ nó chờ lâu dính mưa về ốm thì khổ tôi.
– Anh đi đón cái TA à – Dung lúi húi phơi quần áo ngoài hiên
– ừ, mà mưa này e cũng giặt quần áo à
– không giặt thì lấy gì mà mặc a
– ôi giồi, anh thấy 2 đứa em cả tủ quần áo to tướng cơ mà, lo gì – tôi cười hềnh hệch
– trong đấy toàn chăn với quần áo mùa đông đấy a ạ, đâu ra mà lắm quần với áo
– thế sang đây a cho mượn quần đùi áo ba lỗ của a mà mặc hề hề
– thôi em xin, thế thà em mặc bikini còn hơn – Dung lè lưỡi
– uầy, thế mặc thôi ha ha
– cấu chít a giờ, lượn đi cho e phơi nốt cái – con bé bặm môi dơ tay dọa tôi
– hề hề a phắn đây
– xì
May trời đổ mưa to nên đường xá vắng vẻ hơn chút, khổ cái lắm chỗ bị ngậm sâu làm tôi phải khổ sở nắn ga phóng qua. Nhìn bên đường có mấy chị đi tay ga chết máy do thiếu kinh nghiệm mà tội. Hỏng xe trời này thì mấy anh sửa xe tha hồ mà chặt chém. Hà Nội nhộn nhịp, đẹp đẽ là vậy nhưng cứ vào mùa mưa là lại thành “Hồ Hà Lội” .Mấy năm rồi mà chả cải thiện được cái cảnh “hóa ao, hóa sông bất thình lình” này. Đến chán.
– A làm gì mà lâu thế, mưa ướt hết rồi – con e nhăn nhó
– Tao phải đi qua 3 cái ao với 2 con sông mới đến được đây đấy
– Hả ? ao nào, sông nào ? – nó ngạc nhiên
– Kia kìa – tôi chỉ tay ra chỗ ngập gần bến xe
– Ôi giời, lắm chuyện, về nhanh không e ướt hết ba lô quần áo giờ
Lúc đi đã khó rồi, giờ về càng khó hơn. Chỉ tại phải chở thêm con quạ ngồi sau nên xe đi đằm hơn, làm tôi vất vả kéo ga đạp phanh mới qua được hồ nước. Mà nó ngồi sau cũng không chịu yên, cứ qua vũng nước là hét toáng lên rồi kéo áo tôi giật mạnh vì sợ bị bắn lên quần với giầy nó.
– Con thần kinh, biết trên này mưa mà mày còn đi giày với tất – tôi vừa lái vừa cáu
– Không đi giày chả nhẽ e đi chân đất
– Ơ hay, dép mày đâu
– Lúc về e có mang về đâu
– Sax, tao lạy mày ngồi im cho tao nhờ
– Xí
Không biết có phải nó tuổi chuột, tôi tuổi gà hay không mà nó cứ ám tôi như ám quẻ. Bao nhiêu lần dở khóc dở cười với nó rồi. Ôi con e quý hóa của tôi.
– A ơi
– Gì
– Tí đến chợ em mượn dép a đi nhá
– Thần kinh, mày mượn làm gì
– Em đi chứ làm gì a hỏi lại
– Thế chân mày đang đi cái gì kia
– Thì em đưa giày em a xách còn e đi dép a
– Con lạy mẹ, mày định để tao xách giày cho mày còn tao đi chân đất vào chợ à
– Ơ thì a đứng ngoài này thôi e vào một mình
– Mưa to thế này mày định để tao tắm mưa à
– A đang mặc áo mưa còn gì
– Sax
Tôi bó tay với nó luôn, kết quả sáng hôm đấy có thằng con trai đứng mặc áo mưa ngồi xe máy hứng mưa và đi chân đất.
– Mày mua gì mà lâu thế ? – tôi hầm hè
– Đứng có tí mà đã cáu rồi
– Tao cho mày đội mưa về nhá
– ấy thôi, a treo đồ lên xe đi em lên xe rồi về mưa quá
– dép tao
– thôi a đi chân đất đi còn mỗi đoạn
“Hạn hán lời” với nó luôn. Thật là một ngày nghỉ điên rồ. Nói thì nói vậy, có nó lên tôi đỡ khổ đi phần nào. Đỡ phải ăn mì tôm, đỡ phải phiền Nhung nấu, đỡ phải dọn phòng giặt quần áo. Tôi đi làm suốt nên việc ở phòng hầu như nó cáng đáng hết. Tôi chẳng muốn thế đâu, nó năm nay bước sang năm ba rồi, bắt đầu chương trình học chuyên ngành nên khá mệt với nặng. Mà giờ còn để nó lo việc phòng nữa thì thời gian đâu mà học với nghỉ ngơi. Biết thế nên khi rảnh tôi cũng phụ nó nấu cơm, phơi quần áo hay đơn giản như gấp chăn màn cho gọn. Những lúc này tôi chỉ muốn quay lại cái thời sinh viên, bớt lo bớt nghĩ.
– Ai chà, nay TA lên rồi đấy à, có mua quà cho bọn chị không đấy – bé Phương lon ton vào phòng
– Hi, ở quê cũng mưa nên e chả mang được hoa quả đâu, có mỗi ít kẹo thôi – nó đang nấu canh cũng hớn hở hóng
– Tiếc thế, làm bọn chị ngóng mãi
– À thế chị với chị Dung lên bao giờ đấy ạ
– Bọn chị lên được tuần nay rồi, lên sớm thôi chứ ở nhà mãi cũng chán
– Vâng, e định mấy nữa mới lên cơ nhưng lên còn nuôi ông a e nữa – nó nháy tôi
– Tao sút cho mày cái, vớ va vớ vẩn
– À đấy, mà sao lúc nãy e thấy a đi chân đất lên thế ? dép a đâu ? – Phương quay sang tôi
– Em hỏi con quạ kia kìa
– Là sao TA ?
– À thì…tại e đi giày đi chợ sợ ướt hết lên mượn dép a e đi tạm hì hì
– Tạm cái đầu mày
– Ơ e thấy đúng mà, chả nhẽ a bắt nó đi giày cho ướt hết à ?
– Sax
Thế là tôi lại làm trò hề cho 2 đứa nó cười. Một mình lẻ loi một dãy cũng khổ thật.
– Chị Nhung, chị đi đâu về mà người ướt hết thế này ?
**********
Chương 46
Nhung chẳng nói gì, chỉ đáp lại bằng nụ cười mệt mỏi, yếu đuối. Toàn thân em ướt đẫm nước mưa, từng lọn tóc mai bết lại hai bên má như muốn che đi cơn lạnh đang bao trùm khuôn mặt em.
– Sao em ướt hết thế này, trời mưa lớn vậy…áo mưa của em đâu ?
Tôi lo lắng nắm chặt đôi vai em lắc mạnh, ánh mắt tôi nhìn em đầy giận dữ. Chả hiểu sao cứ mỗi lần thấy em có chuyện là tôi lại không kiểm soát được cảm xúc. Dù giữa em và tôi chả có gì ngoài tình bạn.
– Em..em – Nhung mấp máy
– Kìa a Đức, đau chị ấy – Phương khẽ lay tôi
– Ơ..anh…mà…sao em.. – tay tôi từ từ buông em ra, bối rối
– Tại lúc nãy ngoài trợ, áo mưa của em bị vướng vào thanh sắt nên…rách gần hết…nên…em đội mưa về luôn hì hì – Vừa nói, cơ thể em vừa run lên nhè nhẹ, hình như em đang cố gắng kìm nén cơn lạnh thấm da thấm thịt của cơn mưa còn sót lại trên người.
– Ôi giời, sao chị không trú tạm vào quán nào đấy gọi điện để em ra đón – con e cắt ngang
– Thôi, có gì nói sau, chị vào phòng thay đồ đi, không cảm lạnh giờ – Dung từ sau đẩy em vào phòng rồi liếc qua tôi trách móc.
Biết ý, tôi kéo con e về phòng dặn dò
– Mày tranh thủ nấu cho Nhung bát cháo hành, tía tô đi, hóng hớt gì
– Ơ hay, tự nhiên quay ra quát em
– ờ thì…mà thôi mày nấu luôn đi cơm nước để sau
– rồi rồi, em biết rồi, rối hết cả lên thế a xử lí nốt nồi cá đi để em mượn chị Phương nồi áp suất
– hở mày mượn nồi áp suất làm gì ?
– ô hay thì cho vào nồi áp suất nấu mới nhanh chứ với lại em muốn cho ít ruốc vào hầm cho ngon
– à..ờ…quên thế mày sang mượn để tao làm nốt cho
– đây nồi đây, khỏi phải sang, TA lấy gạo nấu luôn đi – Phương lắc đầu nhìn hai ae tôi
– may thế, sao chị biết em mượn mà sang thế – con em vừa đong gạo vừa í ới
– ôi giời nhìn a Đức là biết rồi nhề a Đức nhề
Hai đứa lại được trận cười ngon lành mà trung tâm mọi chuyện vẫn là tôi.
– Nhung thế nào rồi em ? – tôi hỏi ngay khi thấy Dung bước ra từ phòng Nhung
– Haizzzz….may chị ấy chỉ cảm nhẹ thôi, không sao cả, tí a bê bát cháo hành tía tô sang cho chị ấy là được rồi – con bé liếc khéo con e t với Phương cười
– Thôi không phải ngượng đâu, bên kia e với chị ấy nghe thấy hết, người đâu mà bình thường nói chả ai nghe thấy gì chị Nhung bị sao cái là như cái loa phóng thanh…
Tôi chả biết nói gì, đứng gãi đầu gãi tai chữa ngượng. Tôi quên béng mất là phòng tôi và phòng Nhung chỉ cách nhau có bức tường.
– Mà a lần sau nhẹ nhẹ tay thôi nhé, bóp vai chị ấy nổi rõ mấy đầu ngón tay luôn – Dung nhíu mày
– ờ thì…cũng tại lúc ấy…- tôi lí nhí
– à quên a với mấy đứa ăn cơm chưa đấy ?
– chưa chị ơi, nãy giờ a ấy cứ ngồi ngóng chị ra nên có cho tụi e ăn đâu – đến lượt con e vào hùa
– sax…
Và lại một trận cười vui vẻ nữa vang lên giữa cơn mưa rào cuối thu lành lạnh.
Hình như cuộc sống của tôi gắn liền với những cơn mưa thì phải. Cứ mỗi lần gặp sóng gió, gặp chuyện buồn thì bên cạnh tôi luôn có mưa. Duy chỉ là một hiện tượng tự nhiên bình thường, nhưng mỗi lần có nó ở bên tâm trạng của tôi lại được gột rửa, được đắm mình vào từng giọt nước để rồi dần dần xóa nhòa những vết thương lòng. Bởi vậy, từ đó đến giờ “kiss the rain” vẫn luôn là bản nhạc không lời mà tôi ưu ái nhất.
Nhung bị cảm nên chẳng muốn ăn cơm cùng chúng tôi, chỉ nằm trong phòng với chiếc chăn mỏng đắp ngang vai. Mái tóc dài xõa sang một bên, để lộ khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống.
– dậy ăn cháo này Nhung – tôi nhẹ nhàng đến bên cạnh, đặt bát cháo còn nóng hổi lên bàn
– dạ, a cứ về ăn cơm đi để e tự ăn – Nhung mệt nhọc chống tay ngồi dậy dựa vào gối
– a ăn no rồi, thôi ngồi yên để a bón cho – tôi rón rén vén lọn tóc mai của e sang một bên, rồi một làn hơi ấm từ em phả vào tôi, luồn vào má tôi vào gáy tôi ấm áp. Tự nhiên tôi giật mình, chắc với vị trí của tôi hiện giờ việc động chạm vào em là khó chấp nhận
– dạ thôi, a cứ để e tự… –
– yên, để a bón cho, không nguội hết giờ
– vâng
Hình ảnh một chàng trai nhẹ nhàng chăm sóc một cô gái lại thêm một lần nữa được tái hiện. Chỉ khác ở chỗ, giữa họ chẳng còn tình yêu, tình cảm trai gái mà chỉ là tình “đơn phương”. Hai người ngồi cạnh nhau, thật gần, mỗi hơi thở của nhau ngỡ như có thể làm đối phương cảm thấy rõ rệt nhưng dường như cái khoảng cách mà chàng trai đang cố gắng tạo ra nó dần dần che lấp tất cả. Thật sự tôi mệt rồi.
– lúc nãy…anh…có đau lắm không ? – tôi chẳng dám nhìn e, ánh mắt cố tìm một điểm nào đó vô định trong căn phòng quen thuộc. Để e không thể thấy được nét bối rối trong tôi
– hì…e hiểu mà, không sao đâu a
– ừ…anh…
Nhung dựa đầu vào vai tôi, nhẹ nhàng và trầm lắng.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Quá khứ.
– Đây cơm của các mẹ đây, đông chết mẹ luôn – tôi thả phịch mấy suất cơm xuống giường con em
– Đi đâu mà giờ ông mới mò cái mặt về đây thế, gần 11h xừ rồi – Uyên càu nhàu bóc túi cơm
– Mà a khỏi hẳn ốm chưa đấy, nhìn mặt nghệt ra vậy – con e cũng không tha
– Có tí việc thôi, à mà bác sĩ có nói gì thêm không đấy ?
– Chẳng có gì đâu a, chị ấy dặn uống thuốc ăn ngủ đúng giờ với tránh căng thẳng va đập mạnh thôi. Em bảo về từ sáng mà a không nghe, ở đây chán chết đi được.
– Vớ vẩn, phải ở lại cho chắc chứ, về sớm nhỡ làm sao thì sao. Thôi ăn cơm đi nghỉ ngơi lát nữa tao chở về
– Thế còn tôi thì sao ? – Uyên cười đểu
– Nhà ai người nấy về chứ sao – tôi tỉnh bơ vừa xúc cơm vừa nói
– Này…này…
– Thôi đùa thôi, tí về bà đón cả Nhi đến nhà tôi ăn cơm, nay tôi đãi he he
– Ai chà, ghê thế, thế free à
– Thì tôi đãi còn gì cơ mà mọi người tự làm nhá
– Đùa, mời khách đến nhà rồi bảo khách tự làm cơm à – Uyên bĩu môi
– Thì con e tôi nó đang bệnh mà he he
– Hết nói
Bữa cơm trưa đơn giản của ba người trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy trời đã về chiều. Bên ngoài nắng vẫn vàng vọt, bao phủ khắp nơi, nó làm chúng tôi hơi nhụt trí đôi chút. Nhất là Uyên với con e, con gái sợ nắng như sợ ma vậy. Còn tôi thì bình thường, con trai da ngăm ngăm đen chút nhìn mới khỏe. Có lẽ vậy.
– Thôi giờ tôi về nhà đã, ông chở TA về đi, có gì lát nữa tôi với con e tôi qua sau. Mà ông tiện thì đi chợ luôn đi nhá, đừng để bọn tôi đến mới đi. – Uyên nhắc tôi khi đã chiễm chệ trên con xe ga, vẻ bè ngoài thì chẳng khác nào một ninja chính hiệu.
– Thì bà với mội người thích ăn gì đi mua chứ, tôi có biết đâu
– Không phải lí do lí trấu, TA e ở nhà thì giục ông a e đi nhé, lười như hủi
– Chị yên tâm, có e ở đây rồi hi hi
– Biết thế, thôi tôi về đây
– Ok
Nhiều người chắc nghĩ, tôi với NA mới xảy ra chuyện xong giờ tổ chức liên hoan thì không hay lắm. Nhưng có sao đâu, khi giữa tôi và NA có chuyện gì chỉ có mình tôi biết. Mà giờ con e lại yên ổn không sao sau biến cố vừa rồi, nên tôi muốn làm một buổi ăn uống nhỏ coi như cảm ơn mọi người vì đã giúp đỡ hai a e. Và nữa là tôi không muốn một ai biết tôi đang buồn cả, Sẽ cực kì rắc rối, khi ở đó còn có Nhung và Nhi. Mọi thứ vẫn xảy ra như bình thường, tôi vẫn cười nói vẫn cùng mọi người làm bữa. Chỉ với Nhi là tôi hơi xa cách. Biết là sẽ làm cô bé không vui nhưng làm sao khác được. Với tôi Nhi chỉ như em gái. Có trách thì trách tại sao tôi lại làm e có tình cảm với tôi. Có lẽ sau khi mọi chuyện ổn thỏa tôi sẽ làm dứt điểm chuyện này. Càng để lâu càng khó gỡ.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm hơn mọi lần. Theo thói quen hàng ngày chắc tôi đã phá, bắt con e dậy cùng rồi, nhưng thôi vừa ở viện về với nó đang nghỉ thi nên tôi để kệ nó ngủ nướng. Vệ sinh cá nhân xong xuôi, tôi lững thững một mình xuống quán bún đầu ngõ. Cũng lâu lâu tôi chưa ăn sáng ở quán bác ấy, nay tự nhiên ẩm ương nhớ nhớ. Vừa thấy tôi ngoài cửa bác đã đon đả
– Cu Đức đấy à, nay không đi học hay sao mà xuống đây ăn sáng thế này
– Dạ đâu ạ, cháu ra trường rồi mà bác, nay chả có ai nấu cho ăn nên cháu xuống đây ăn ké bác đây
– Đã ra trường rồi cơ à ? nhanh thế. Thế thì chả mấy mà lấy vợ đấy nhỉ ?
– Còn lâu lắm bác ơi, cháu còn đang lo nuôi thân đây hì hì
– Cha bố anh, à thế cái TA đâu ? lâu bác không thấy con bé nó xuống đây nhỉ ?
– À…nó đang…ngủ bác ạ, à bác cho cháu bát nhiều nhiều bún tí nhé
– Giời này mà còn ngủ ngáy gì, thế thì chết…chờ bác tí nhé
– Vâng
Bác vẫn thế, vẫn hiền từ vẫn hiếu khách như trước. Bác tuy lớn tuổi nhưng giọng nói vẫn khỏe lắm, nhìn bác làm chả ai nghĩ bác đã ngoài 60 cả. Thi thoảng có chị cả với bà chị hai nhà bác đến giúp thì bác ấy cũng nhàn hơn, nhưng hôm nay có mỗi mình bác bán nên cũng tất bật. Mấy hôm nay trời cũng mưa suốt nên các cậu sinh viên học sinh ra ăn đông. Tôi cũng có vài lần sắn tay áo lên giúp bác một tay nhưng toàn bị gạt ra với lí do:
– “thôi anh ra kia ngồi cho tôi nhờ, không lại đổ nhầm bột nêm thành muối bây giờ”
Nấu ăn thì tôi còn biết chứ mấy món bún, nước dùng…của bác ấy như thế nào thì tôi chịu. Như kiểu bí quyết gia truyền vậy, nhờ thế mà quán bác hầu như đông khách, chả mấy khi ế cả. Chọn cho mình một góc trong quán, nơi có ô cửa sổ nhỏ được chắn bằng kính đã cũ. Tôi ngồi chống cằm nhìn ra khoảng trời âm u. Mưa nhiều, mưa dải rắc đến nỗi hôm nay bầu trời chẳng khá hơn. Vẫn một màu xám ngắt, chốc chốc lại có vài cuộn mây đen chèn ép lên nhau tạo những vệt cắt nhỏ trên nền trời.
– Mải nghĩ cái gì mà mẹ chị gọi nãy giờ không thấy thưa vậy nhóc ? – chị Nguyệt con gái thứ nhà bác nhìn tôi cười bí hiểm
– Ơ…không…mà…chị đến bao giờ thế ạ ? – tôi ngơ ngác
– Tôi đến được một lúc rồi nhóc ạ, nay quán hơi đông tôi phải đến phụ mẹ một tay chứ. Mà làm gì cứ như người mất hồn vậy ? Bún của em đây – chị kéo ghế ngồi đối diện tôi, ánh mắt đầy tò mò
– À, có gì đâu chị, mấy nay mưa quá e thấy chán chán ấy mà – tôi lấp liếm, đảo mắt ra phía cửa
– Ơ thế e không định ăn à ? nhìn gì ngoài đấy mà ghê thế ? – chị xua xua tay
– À…à, thế e ăn đây, mà chị đi bán hàng giúp bác đi ngồi đây nhìn mồm e à…
– Đúng là…
– He…he
Cuối cùng cũng đuổi được bà ấy, chứ cứ ngồi buôn một lúc nữa chắc tôi lôi tất chuyện của mình ra mà kể cho bà chị này nghe mất. Con gái lớn tuổi thường có trực giác rất nhạy, họ chỉ cần liếc qua cử chỉ của người đối diện là biết ngay người ta đang có vấn đề gì. Mà tôi thì không thích nói cho ai biết hết. Cứ một mình tự gặm nhấm, tự trò chuyện một mình đến bao giờ chán thì thôi.
– Ăn xong chưa nhóc ?
– Chưa chị ơi ? sao…thế ? – tôi nhồm nhoàm
– Ôi giời, ăn xong rồi hẵng nói xem nào ? vô duyên
– ực…thì tại chị hỏi mà
– rồi…thế nghe nói nhóc ra trường rồi à ? nhanh thế ?
– sao chị hỏi giống bác thế, trường đuổi thì e phải ra thôi haizzzz
– ghê nhỉ, thế đã kiếm được việc làm ở đâu chưa ?
– dạ…chưa chị. Cứ từ từ đã chị… – tôi hạ giọng, chuyện của e, chuyện của Thắng làm tôi trùng xuống
– ừ…mà hình như e đang có chuyện gì à ? nay thấy ngơ ngơ thế ?
– à…không, có chuyện gì đâu chị, chắc thời tiết xấu nên nó làm e ngơ theo he he
– qua sao được mắt chị hả e zai, mấy đứa con trai tầm tuổi em nhìn là biết ngay, lại thất tình chứ gì – chị xoáy tôi
– đâu có, mà tầm tuổi e thì sao ?
– không phải trống lảng, mà thôi không thích nói thì thôi, gớm nhóc còn phải trải qua nhiều nhiều mới lớn lên được. Ngồi đấy mà ngắm mây ngắm trời tiếp đi chị về đây.
– Ơ…vâng.
Chị Nguyệt hơn tôi 3 tuổi, đang đi làm. Trước nhiều lần ăn bún ở đây nên hai chị e cũng biết nhau. Dù tiếp xúc với chị không nhiều nhưng tôi biết chị là kiểu người: khá tính tế, tâm lí vui tính nhưng bí ẩn. Tôi gần như chẳng biết chút thông tin nào về các mối quan hệ, yêu đương của chị cả. Chỉ biết chị trước học một trường khá danh tiếng ở Hà Nội, và giờ đã đi làm ở một công ty với mức lương ổn định. Tôi không dám hỏi nhiều về chị vì đơn giản một thằng nhóc đang đi học thì “chưa đủ điều kiện” để biết. Cứ chỉ xoay quanh vài chuyện luyên thuyên, chuyện vui nào đó mà tôi hay chị góp nhặt được. Nói thì nói vậy, chứ tôi lắm lúc hay ước mình có một bà chị ruột hay thân để mình có thể san sẻ, tâm sự nỗi lòng.
Đã hai ngày trôi qua, tôi và em vẫn chưa liên lạc với nhau. Nhớ, giận, lo âu đều có nhưng cái tôi của con trai nó khiến tôi không thể chủ động nhắn tin cho em. Cứ nghĩ đến cái cảnh em ngồi sau ôm một thằng con trai khác, rồi nhìn mình với ánh mắt trách móc khó hiểu mà lòng tôi lại gợn sóng. Tôi dày vò mình trong tâm thức, những dòng suy nghĩ tranh nhau thoát ra làm tôi phát điên lên. Hành động, ánh mắt, nét mặt của em lúc đó như một bài toán không có lời giải. Có lẽ chờ đợi là cách tốt nhất mà tôi có thể làm. Chờ và chờ em lên tiếng, dù chẳng biết đến bao giờ…
– Anh đi đâu thế ? – con e mắt nhắm mắt mở bước ra từ nhà tắm
– Tao đi ăn sáng, mày giờ mới chịu dậy à ?
– Đi ăn sáng sao không gọi e – nó hậm hực
– Thì mày ngủ như chết thế, tao gọi mày lại đá tao à
– Thì…a cứ bảo dậy đi ăn sáng là được, đồ ăn mảnh
– Rách ruột, tao có mang cặp lồng bún gà về cho mày đây, nhanh mà ra ăn cho nóng
– Thật á – mắt nó bắt đầu sáng lên
– Thôi tao đổ đi nhá
– Đây đây…gì mà…
– Ăn xong nhớ mang xuống gửi lại bác ấy đấy
– Rồi em biết rồi hì hì
– Mà đầu mày sao rồi ? còn đau không ? lại đây tao xem nào – tôi kéo nó lại chụp cái đầu vẫn quấn băng trắng của nó xem xét
– Ơ…ơ…ngã giờ
– Tuột mẹ nó băng rồi, tí ăn xong ngồi im tao băng lại cho, mà nhớ uống thuốc đấy.
– Rồi, rồi để e ăn đã
– À mà anh này…
Tôi chột dạ.
**********
Chương 47
– Sao…sao ? – tôi lấp liếm
– Anh…với cái NA…dạo này thế nào rồi ? – nó vừa ăn vừa hỏi chẳng dám nhìn tôi lấy một cái
– ừ…vẫn thế. Mày hỏi làm gì ?
– thì…mấy nay e không thấy nó nhắn tin cho e nên…e hỏi thôi
– có chuyện gì đâu, mà mày ăn nhanh lên tao còn băng lại đầu cho, rơi mẹ rồi – cố nuốt nỗi buồn vào lòng, tôi cười xuề xòa xoa xoa đụn tóc dài của nó. Dẫu biết khó có thể qua mắt con e nhưng thật sự tôi không muốn nó lo chuyện của tôi. Dù gì nó với e là bạn với nhau, kéo nó vào sẽ làm cả 3 người trở lên khó xử hơn. Cứ để mọi chuyện tự nhiên có lẽ vẫn tốt hơn.
Hôm sau, con e thấy đã khá hơn chút nên đòi tôi đi mua áo với nó. Chả là cái áo nó thích thì lại dính đầy máu hôm bị tai nạn rồi, mượn cớ đó nên nó nằng nặc đòi tôi dẫn đi mua cái mới. Phận làm a là vậy đấy, vừa phải nghiêm khắc vừa phải mềm mỏng với đứa e mình. Nghiêm quá thì bị ghét mà mềm mỏng quá thì làm nó hư, nhiều lúc nghĩ “mày là con trai thì có phải tao đỡ khổ không, suốt ngày phải chiều này chiều nọ mệt chết mẹ”.
May mắn sao quán nó chọn cũng không quá xa nên tôi cũng vui vẻ chở đi. Ông trời như chiều lòng người thì phải, nay tự nhiên trời mát mát, nắng không quá gắt như mọi hôm. Cất xe, tôi để kệ con e tung tăng vào chọn đồ. Đúng là con gái có khác, thấy quần áo đẹp, quần áo mới là mắt cứ sáng hết lên. Chả cần biết ông anh nó đang khổ sở dắt xe, chọn chỗ để vì full xe. Tất nhiên đây là shop nữ nên tôi chẳng có tí năng khiếu gì về thẩm mĩ chọn đồ, chỉ lượn lờ cạnh nó rồi ngó ngó nghiêng nghiêng. Nó hỏi gì cũng kệ, ậm ừ cho xong làm nó vài lần mặt xị ra như cái thớt. Biết thế tôi nhờ cái Phương hay cái Dung đi hộ cho xong, đến khổ cái thân. Mất gần nửa tiếng thơ thẩn quanh đống quần áo, váy vủng cuối cùng tôi cũng thờ phảo vì nó đã chọn được cho mình 2 cái áo ưng ý. Một cái màu trắng, một cái màu hồng còn mẫu mã kiểu dáng như thế nào tôi không rõ.
– A ơi, xong rồi hi – nó hớn hở giơ hai cái áo trước mặt
– Tao tưởng mày tính mắc màn ngủ luôn ở đây chứ
– Ơ hay, mua thì phải chọn cái đẹp nhất mới lấy chứ, thôi a tính tiền cho e đi – nó ngúng nguẩy bước ra quầy thanh toán
– Của a chị hết …K ạ
– A gửi
– Dạ, em cám ơn
– Sao không về đi còn đứng đấy làm gì nữa tính mua nữa à ? – tôi đẩy cửa bước ra
Con e vẫn đứng lặng trước mặt, hai cánh tay buông thõng đôi vai khẽ run lên.
– Ơ này, mày làm sao thế ? – tôi lo lắng nắm vai nó hẩy mạnh, nỗi sợ hôm trước vẫn in đậm trong tôi khiến tôi bất giác rùng mình
– Anh…anh, kia có phải…Ngọc Anh không anh ? – nó chỉ tay sang đường, nơi quán caffe nhỏ đang bắt đầu đông khách. Và lẫn trong đám người đó dần dần hiện ra hình bóng quen thuộc nơi e.
Em đang tay trong tay đi bên một ai đó không phải tôi, e cười, e nói e nắm tay người ấy nhưng không phải tôi. Ánh mắt e long lanh vui tươi bên người ấy – chẳng phải tôi. Chẳng nói gì, chỉ nhìn, chỉ ngắm e phía đằng xa. Cứ vậy, cứ vậy cho đến khi tôi và e nhìn thấy nhau giữa khoảng không bất tận.
Xoay người, tôi lạnh lùng bước đi. Tôi không muốn chứng kiến cảnh này thêm lần nữa, nó làm tôi mệt mỏi rồi. Có lẽ tôi chỉ là trò tiêu khiển của e những ngày vừa qua, e chán, e quên và đến lúc e tìm người thay thế.
– Về thôi
– Ơ nhưng e…
– ĐI VỀ – tôi gắt lên
– Nhưng…Ngọc…Anh….
– CÚT
Tôi lầm lũi dắt mạnh con xe thân thuộc ra khỏi bãi, khiến chiếc gương lệch sang một bên. Ở trong đó đang có hình em đứng thẫn thờ phía sau lưng. Em vẫn nhìn tôi, vẫn quan sát tôi từ nãy đến giờ và hình như e đang khóc…
.
.
.
.
.
.
.
.
Hiện tại
Nhung vẫn chẳng nói gì, vẫn dựa vào vai tôi nhẹ nhàng ấm áp. Hơi thở em hắt ra nhè nhẹ như cơn gió mát mùa thu. Đã lâu rồi tôi và em chẳng bên nhau thật gần như thế này, đã lâu rồi mái tóc ấy chẳng được xõa lên vai tôi, lưng tôi thơm ngát. Và đã lâu rồi, tim tôi chưa được dịu lại như lúc này.
– E không trách a à ?
– Sao e phải trách a ?
– Sau tất cả mọi chuyện ?
– Không ? vì e biết a sẽ là tương lai của e.
– A không xứng…anh…
Nhung từ từ ôm lấy eo tôi, dựa hẳn vào người tôi, bàn tay e cầm bát cháo đã nguội đưa lên phía trước
– Chả có ai ngu nguội đến mức lo lắng điên cuồng cho người mình không yêu, chả có ai ngu nguội đến mức gạt hết mọi thứ chỉ để nấu cho người mình không yêu bát cháo, chả có ai ngu nguội đến mức bỏ bữa để chăm cho người mình không yêu được ăn no, và chả có ai ngu nguội đên mức ngồi im để người mình không yêu dựa vào và ôm lấy. Anh…sẽ yêu em như trước chứ ?
– Tại sao e lại yêu a như vậy ? a đâu có gì ngoài một kẻ tồi…
– Vết sẹo này là do em – Nhung đặt ngón trỏ lên khóe mắt tôi
– Bờ vai này là do em (vai tôi trái tôi từng bị gập do bị đánh giờ cứ trở lạnh là đau) trái tim này là của e. Tất cả mọi thứ này đều chứng minh tình yêu của anh dành cho e mà chẳng một ai có thể biết được. Vậy lí do gì để e không bắt a yêu e thêm lần nữa ? Lí do gì để e buông tay a thêm lần nữa ? Em Yêu Anh !
Bờ môi Nhung quyện lấy tôi ngọt ngào. E ôm tôi thật chặt, nước mắt e từng giọt chảy vào tôi mặn đắng. Dường như e muốn trút hết mọi đau đớn, tủi nhục vào nụ hôn này vậy, như thể đây là nụ hôn cuối…Và có lẽ e đã làm tan biến bức từng vô hình tôi dựng lên bấy lâu nay, một “bức tường vô cảm”.
– Vậy là sau tất cả a đã trở về với em – nhung hạnh phúc ôm tôi
– Anh…
– Anh đừng cố gắng đè nén cảm xúc của mình nữa, hãy một lần mở nó ra và cảm nhận. Anh đang yêu em, đang yêu em mà…
– Em biết chuyện của a và Ngọc Anh, nhưng nó đã qua rồi, tình cảm có thể vẫn còn nhưng anh phải mở lòng mình chứ…e không trách a đâu
– Anh…anh…anh xin lỗi…anh thực sự cần thêm thời gian…anh xin lỗi – gỡ bàn tay nhỏ bé, tôi lạnh lùng thoát khỏi em đứng dậy, ánh mắt vô hồn, từng bước chân điên dại…
– Em sẽ làm anh yêu em ! – Nhung khóc, tiếng nức nở tiếng nói của e nhỏ dần sau cánh cửa gỗ cũ
…….
– Anh bị điên rồi ! – Phương giận dữ ném về phía tôi ánh mắt đỏ ngầu
– Anh làm sao vậy…hết lần này đến lần khác…anh toàn làm khổ chỉ ấy, anh… – Dung bất lực kéo Phương ra khỏi phòng kèm theo đó là tiếng cửa tiếng bản lề va vào nhau thật mạnh
Con e hiểu ý, nó chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng vào bếp rửa nốt đống bát đĩa còn dang dở. Bỏ bữa, tôi một mình phóng xe trên đường phố Hà Nội. Tôi đi như bản năng, không định hướng, không mục đích. Tâm trí tôi chẳng đủ mạnh để dẫn dắt chiếc xe cùng cơ thể đến nơi nó muốn, cứ bỏ mặc cho cảm xúc điều khiển. Thủ Lệ, SVĐ Mỹ Đình, rồi cả Hồ Gươm, Hồ Tây tất cả những điểm mang cho tôi nhiều kỉ niệm nhất.
– Anh chụp cho e một kiểu với con khỉ này đi, nó đang ăn bim bim này
– Hâm, e không thấy cái biển “không cho khỉ ăn” to tướng kia à – tôi chỉ tay vào tấm biển ngay cạnh e
– Kệ chứ,, phải thế nó mới không giật tóc e
– Để mai a cạo trọc cho
– Ơ sao lại cạo trọc tóc e
– Thì thế đỡ sợ khỉ nó giật tóc còn gì…ha..ha
– Á..trêu em à…chết này…
…..
– Mát quá a nhỉ, ước gì sau này nhà mình ở giữa đường này luôn, khỏi phải lắp điều hòa – e giang tay đón từng cơn gió hè cuối mùa
– Thế có mà hôm nào Việt Nam mà đá thì nhà mình khác gì chuồng khỉ – tôi trầm ngâm
– Ơ sao lại giống chuồng khỉ ?
– Thì hôm đấy quanh đây toàn người với người, mà nhà mình ở giữa đường thế này thì có khác gì chuông khỉ để mọi người ngắm không ha…ha…ha
– Anh…đồ đáng ghét…
…..
Từng lời nói, từng cử chỉ, từng ánh mắt của e cứ lần lượt được in thành bức tranh rồi lật từng trang thật chậm trong tôi. Quá khứ, hiện tại và tương lai rồi cũng có lúc đều trở thành dĩ vãng nhưng tất cả sẽ vẫn tồn tại trong mỗi người. Chỉ có điều đừng làm dĩ vãng ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai. Em đã là quá khứ, đáng nhẽ tôi phải để e ngủ yên, chôn chặt trong lòng không bao giờ tìm lại nữa, Thế mà tôi vẫn…Thời gian, có lẽ thời gian sẽ làm tôi nguôi đi hết. Người ta bảo “muốn quên hết về người cũ thì tốt nhất là đừng tìm lại những nơi hai người đã đi qua” còn với tôi thì “cứ đi qua” để mỉm cười mà chấp nhận.
– Ê Đức, mày làm gì mà thẫn thờ ở đây thế – thằng Quang hất hàm ngồi xuống
– ờ, lâu lâu không vào, nay vào ngồi tí
Quán coffe tôi ngồi khá nhỏ gần Hồ Gươm, là chỗ quen thuộc của nhóm bạn đại học chúng tôi. Mỗi lần nhậu hay đi chơi đâu chán chúng tôi đều ghé qua đây cho yên tĩnh. Từ lúc ra trường chả mấy khi tôi đến đây cả, chẳng biết sao hôm nay tôi rẽ vào nữa.
– lại nhớ ae à khà…khà hay để tao gọi chúng nó tối nay làm bữa đi. Lâu không ngồi
– ờ
– mày đã xin việc ở đâu chưa ?
– ờ…
– ơ, mày ngáo đá à, tao đang hỏi mày ờ ờ gì đấy
– à…quên…
– sax, thôi đéo nói nữa, ngồi đấy để tao gọi chúng nó
– gọi làm gì ?
– đệch, mày hôm nay mới đập đầu vào đâu à ? hay mấy hôm không gặp ae mày điên cmnr
– m nói vớ vẩn gì vậy ? tại tao…
“ring…ring…ring” – điện thoại tôi đổ chuông. Màn hình hiện tên “Uyên điên”
– ờ gì đấy
– ờ ờ cái gì. Ông đang đâu đấy ?
– à…tôi đang ngồi quán nước, gọi có chuyện gì không ?
– ơ hay, bạn bè gọi hỏi thăm nhau không được à ?
– à…ờ
– đang đâu đấy ? về phòng tôi chơi
– đang Hồ Gươm, mà tự nhiên rủ về đấy làm gì ? ngắm nhau à ?
– thì…lâu không gặp định rủ đến phòng tôi ăn cơm thôi có gì đâu
– ừm…để tôi xem đã
– xem xét gì qua luôn đi
Thật sự tôi không muốn đến phòng Uyên lắm, vì chuyện giữa tôi với Nhi nó làm tôi rất ngại gặp. Uyên thì có thể không sao, nhưng Nhi thì…Tình cảm thật rắc rối.
– hay thôi hôm nay hoãn nhé, tao có bạn gọi đi ăn rồi – tôi ghé qua Quang nói nhỏ
– mẹ, lại gái chứ gì, mày cứ liệu cái thân đấy – nó lẩm bẩm
– ừ rồi có gì tí tôi đến, nhưng mà…ra quán ăn được không ? – tôi chuyển qua điện thoại
– điên mà ra quán à, nhà có ra quán làm gì cho tốn, về đây đi
– nhưng mà…
– ông ngại con e tôi chứ gì, yên tâm nó về quê hôm qua rồi cứ qua đi
– ờ ờ thế tí tôi qua
– ok, nhanh đấy
– ok
Ném điện thoại sang bên, tôi thở dài
– sao thế, được mời đi ăn mà m thẫn thờ vậy ? lại chuyện e Nhung đúng không ?
– dẹp đi
– tao cũng không hiểu nổi mày nữa, m với con bé NA chuyện cũng qua rồi, e Nhung e tốt thế mà mày cứ ậm à ậm ờ. Có ngày mất lại hối hận.
– mày không hiểu được đâu, chuyện của tao cứ để tao tự giải quyết
– bọn tao còn lại gì mày nữa, cố chấp bỏ mẹ ra. Tình cảm ấy nó cần con tim quyết định chứ không phải lí trí của mày hiểu chưa ?
– thôi tao đi đây, mày trả luôn hộ tao nhá, khi nào ae nhậu sau
– mày nhớ lời tao vừa nói đấy thằng cứng đầu
“Tình cảm là do con tim quyết định chứ không phải lí trí” lời thằng Quang nói khi nãy cứ lởn vởn trong đầu tôi suốt quãng đường. Có phải tôi đã sai không ? có phải tôi quá cố chấp rằng “tôi vẫn yêu NA không? “. Lắc đầu thật mạnh, tôi cố rũ những suy nghĩ ra khỏi mình.
“pim…pim” – mẹ thằng điên đi đứng thế à ?
Giật mình, chỉnh lại tay lái, tôi vội vàng tấp xe vào lề đường tự chấn tĩnh lại bản thân. Đảo mắt dọc con phố, tôi cố xác định lại xem mình đang ở đâu. Lòng đường lúc này đã đông đúc hơn trước, ánh nắng chiều nhạt dần phía cuối chân trời báo hiệu đêm sắp đến. Nó làm tôi khó khăn trong việc tiếp nhận hình ảnh. “nhầm đường rồi” .Tôi cười khẩy, rút điện thoại gọi cho Uyên
– đâu rồi, sao lâu thế ?
– tôi đi nhầm đường, chắc phải nửa tiếng hơn nửa tiếng nữa mới tới hì hì
– ông mới ở Hà Nội được 1 tháng à ? – Uyên gắt gỏng
– ờ thì…thi thoảng cũng nhầm chứ
– thôi nhanh lên không muộn
– ok
Gần 40p sau tôi mới tới con ngõ nhỏ quen thuộc chỗ Uyên ở. Vẫn yên tĩnh, với vài nhành cây hoa giấy được bác đầu ngõ trồng ngả sang bên. Chỉ có con người là thay đổi mà thôi. Dắt xe mất một đoạn dài tôi mới đến chiếc cổng xanh đã rỉ màu. Trời sắp tối mà chẳng thấy ai bật đèn gì, tôi lờ mờ cầm điện thoại gọi Uyên.
– Khỏi gọi, mất thời gian với ông quá – Uyên từ trong bước ra, vẻ mặt cau có
– Hề…hề…tại tắc đường tí
– Chứ không phải nay thất tình à ?
– Hở…vớ vẩn
– Ông sao nay tự nhiên tôi gọi ông đến đây ăn cơm không ? – Uyên nghiêm túc nhìn tôi, đôi lông mày nhíu lại
– Con e tôi à ?
– Không Nhung gọi cho tôi đấy, ông làm gì mà để e ấy gọi cho tôi vậy ?
– ờ…không có gì đâu, thôi xê ra cho tôi dắt xe vào – tôi đẩy xe lắc đầu nguầy nguậy
– ông cứ liệu đấy, mình e tôi là đủ rồi ? biết chưa ?
– vớ vẩn, lên nhà đi đói vãi
Đúng thật, có mỗi mình Uyên ở phòng, đồ đạc cách bài trí vẫn vậy. Sau chuyện tôi với Nhi, từ đó đến giờ tôi chẳng dám qua đây chơi lần nào. Chỉ dám gọi cô bạn ra ngoài uống nước hoặc đến phòng tôi chơi mỗi lúc rảnh rỗi. Riêng Nhi tôi gần như biến mất hoàn toàn.
– Này, nhậu thật à – tôi ngơ ngác nhìn đống đồ ăn được bày trên sàn
– Thế ông nghĩ tôi đùa chắc
– Tôi với bà thôi á – tôi ngoác mồm
– ừ, sao ?
– có biết uống không đấy ? – tôi hơi lo lắng nhìn Uyên
– không phải lo, biết điểm dừng là được
– ờ…ờ thế còn được
– mà này, cấm uống say đấy nhá, ông như này kiểu gì cũng quắc cần câu à
– xời…yên tâm đi
– ờ…tôi vẫn nhớ lần ông uống say 2 chị e tôi phải đưa ông về đấy nhá
– ôi giời, nhắc mãi uống đi
Chẳng chờ Uyên phản ứng, tôi uống hết chén trong một hơi. Từng giọt rượu quyện lấy cổ họng tôi nóng bỏng. Rồi dần dần bốc lên đầu lưỡi làm tôi sặc, nước mắt tự nhiên ứa ra.
“khụ…khụ…”
– biết ngay mà, thằng nào cũng như thằng nào, đây nước đây – Uyên xoa xoa lưng tôi
– tại…lâu quá không uống nó thế…hề hề
– không phải lí do, này ăn đi đã
Một miếng thịt gà to được đặt vào bát. Chỉ chờ có thế tôi cầm lên ăn ngấu nghiến.
– này ông chết đói mấy hôm rồi à
– trưa tôi không ăn cơm
– sax
Uyên để kệ tôi ngồi ăn, ngồi đối diện tôi trông nồi lẩu đang nghi ngút khói. Mùi sa tế, mùi nước dùng, mùi thịt chín, mùi rượu kích thích vị giác tôi kinh khủng.
– uống đi, nhắn tin gì để sau – tôi nâng chén huơ huơ
– ờ đây…
– ực…ực
– uống ít thôi tí tôi không đưa về được đâu
– lo gì, có gì tối tôi ngủ đất là được hề hề
– sax
– mà Nhi…dạo này…thế nào rồi – tôi ngập ngừng
– vẫn thế ? sao ?
– ừ, hỏi vậy ?
– ông không nói chuyện với nó à ?
– ừm…
– thế cũng tốt, chứ nhìn ông tôi cũng chán lắm
– tôi, sao ?
– tự nhìn lại mình đi
Lại một chén nữa được tôi uống cạn. “nhìn lại mình” hình như cũng lâu rồi tôi chẳng còn để ý đến bản thân tôi nữa. Đầu tóc, quần áo, hình thể…
– uống vừa thôi
– rồi
Uyên giờ cũng ra trường, đã xin được việc ở một công ty nhỏ. Lương không cao lắm, nhưng được cái nhàn. Vậy cũng tốt, chí ít vẫn hơn tôi, thất nghiệp ở nhà ăn ngủ. Uyên từ ngày chia tay người yêu đâm ra chán chả muốn quen thêm ai khác. Thằng Quang bạn tôi mấy lần đòi tôi giới thiệu nhưng thấy bảo cô bạn tôi không mở lời cho lắm. Nói chuyện vài ngày Quang đâm chán vì chẳng thu lại được gì, ngay cả một buổi uống nước cũng không. Kể ra cô bạn tôi không phải dạng đơn giản. Hoặc cũng có thể Uyên chưa quên được người cũ, như tôi chẳng hạn.
– bà thấy Quang thế nào – nhấp thêm một ngụm rượu tôi lò dò hỏi Uyên
– thế nào là thế nào ?
– ừ thì, thấy nó có được không ấy, hề
– bình thường
– thế thôi à
– thế thôi, ông đòi sao nữa
– ừ, vậy thôi
– mà ông dẹp ngay cái trò giới với thiệu đi nhé, tôi có phải trẻ con đâu, vớ vẩn
– ờ thì…
– thôi uống đi
– máu thế
– có uống không ?
– thì uống
Hai con người, hai tính cách nhưng hình như đang có chung một nỗi niềm. Chơi với Uyên lâu năm nên tôi có thể đoán được một phần cô ấy đang nghĩ gì. Nhưng tôi ít khi hỏi. Con gái, họ luôn luôn giữ cho mình những bí mật mà đám con trai chẳng bao giờ có thể hiểu và biết được, trừ khi họ chủ động nói. Uyên cũng thế.
– Tôi thấy…Nhung cũng tốt đấy chứ – Uyên dòm tôi
….
– Này tôi đang hỏi ông đấy.
– ừ…
– tôi hỏi thật ông có yêu em ấy không ?
– bà hỏi làm gì ? – thêm một ly nữa tôi uống cạn
– hôm nay ông với e ấy xảy ra chuyện đúng không ?
– biết rồi còn hỏi ?
– ông suy nghĩ kĩ đi
– sao ?
– đến lúc mất mới hối tiếc. Dùng con tim mình đi, cứng đầu vừa thôi – Uyên xoay ly rượu tạo hình tròn khuyết loang lổ trên sàn.
– Biết vậy ?
– Mẹ đồ ương bướng…đừng để con e tôi…- Uyên bất giác che miệng lại
– Hở…em bà…em bà…làm sao ?
– À thôi không có gì đâu ? ăn đi. Gà vừa chin đấy
– ờ ờ
Câu nói của Uyên làm tôi hơi ngờ ngợ. Chẳng tự nhiên mà cô bạn tôi nhắc đến Nhi cả. Hình như có gì đó mọi người đang che dấu tôi, không muốn tôi biết. Nhưng tôi không dám đoán là chuyện liên quan đến ai. Nỗi đa nghi của tôi chẳng giữ được lâu, cứ dần dần trôi theo từng giọt rượu, từng giọt đến khi tôi gục hẳn. Trong cơn say đê mê có một bàn tay nhỏ nhắn nào đó lướt nhẹ trên trán trên môi tôi, và có cả giọt nước mắt, quen thuộc gần gũi. Chúng lăn dài trên má tôi ấm áp và ngọt ngào…
*************
Chương 48
“Ầm!!!!”
Âm thanh chói tai cắt đứt mối liên lạc của hai ánh mắt đang tìm nhau giữa dòng người, báo hiệu một trận mưa sắp đến. Ông trời thật biết thời điểm, lúc nắng, lúc mưa thất thường chẳng khác nào tâm trạng con người.
– Lên xe
– Ơ, thế còn…
– NHANH
– Vâng…
Nó sợ sệt, chậm rãi ngồi sau tôi, chẳng dám nói gì.
Phóng xe đi, bỏ mặc sau lưng một nỗi buồn bất tận. Thế là hết, e và tôi có lẽ từ đây sẽ chẳng còn là của nhau nữa. E có người mới, còn tôi…
Chẳng vội vã, chẳng tấp nập tôi lái xe từ từ qua các con đường thân thuộc. Từng dãy phố, từng ngôi nhà lần lượt lùi dần về sau đều đặn không đứt quãng. Chiếc điện thoại tôi đang mang theo cũng vậy, rung liên hồi không nghỉ…Và tôi biết đó là ai.
Về đến nhà, trời bắt đầu trút cơn mưa tầm tã, từng khoảng mây đen trũi thi nhau đùa giỡn trước mái hiên. Nước mưa xả xuống ướt sũng cả nền sân, có chỗ nước chưa kịp thoát tạo thành một cái hồ nhỏ ở góc đường. Vì thế mà các khóm cây dưới ngõ cây nào cây nấy cũng xanh mướt, lá non lá già chen nhau mọc.
– Anh làm gì mà đứng ngoài đấy nãy giờ thế, mưa hắt ướt hết nhà giờ
– Mấy giờ rồi
– Hơn 9 rưỡi, a vào nhà đi tí cắm e nồi cơm để e đi chợ
– ừ
– phát chán với 2 người – nó thở dài
“Chán” tôi làm sao mà có thể chán e được, e là người đầu tiên làm tôi yêu một cách khờ dại, trẻ con. E kéo tôi trở về với tuổi ô mai, thoát khỏi những mệt mỏi muộn phiền. Em là ánh nắng của bình minh, trong trẻo không vết gợn. Vậy mà giờ, e đang từng chút từng chút một phá vỡ những hình tượng đẹp đẽ ấy. Em đang khiến con tim hoen gỉ của tôi thêm cũ kĩ. Tôi yêu nhiều, trải qua nhiều nên vốn dĩ tình yêu đôi lứa đối với tôi nó không được thuần khiết. Mà vẫn vẩn vơ đâu đó những vết gợn, những toan tính khó hiểu.
“rù…rù…rù” điện thoại tôi vẫn rung đều, từ đó đến giờ cũng phải hơn 20 cuộc gọi nhỡ từ em. Tôi biết em đang khóc, có thể đang buồn lắm, nhưng có sao, vì tôi cũng đau mà.
– A định để nó gọi đến bao giờ nữa hả ?
– Mày nhìn thấy cả rồi mà còn hỏi à
– Biết đâu…
– Biết cái mẹ gì, yêu tao mà tay trong tay với người khác à, ôm thằng khác trước mặt tao à, mày nói xem nếu là mày thì mày làm sao. HẢ – mắt tôi đỏ lên
Nó không nói gì, cầm điện thoại lên bấm nút nghe
– Để yên đấy cho tao
– Anh im đi – nó gắt lên
– Mày…
– Alo, NA à…ừ vừa về đến nhà rồi…ừ, ừ có gì để tớ nói cho…ừ…thế nhé
– Nó bảo nó muốn gặp a – con e quay sang tôi
– Gặp cái gì, gặp để nhìn nó tay trong tay với thằng khác à
– A thôi đi không, dù gì a cũng phải nghe nó giải thích chứ
– Giải thích ?, – tôi cười khẩy – mày đi mà nghe, với tao thế là quá đủ rồi
– A cứng đầu vừa thôi, biết đâu hôm nay nó đi với a nó thì sao
– Nó lắm anh nhỉ, anh nuôi hay anh yêu hừ…
– A nói cái gì vậy ?
– M đi chợ đi, tao cắm cơm – tôi đứng dậy đi thẳng vào bếp
Tối, mưa đã dứt, tiết trời trở lên se lạnh, dù thế nhưng cũng không làm giảm được lưu lượng người trên đường. Hà Nội mà, có nóng có lạnh nhưng họ vẫn đi chơi, vẫn đi ăn hay đơn giản là đi dạo cho khuây khỏa tâm hồn sau một ngày lao động mệt mỏi. Tôi khác, tôi chọn một li coffe hòa tan ngồi vắt vẻo ngoài hiên rồi hướng mắt đến tất cả những nơi mà tôi có thể chạm tới. Con e tôi thì sang bên phòng mấy đứa đầu xóm từ sớm, ăn xong nó lẳng lặng rửa bát mà chẳng nói với tôi câu nào. Chắc nó phát ngán với cái đầu ngang bướng của tôi : khô khan, cứng nhắc.
“ring…ring…ring” chuông điện thoại đổ, bất giác tôi với lấy rồi xem ai gọi. “Ngố is calling”. Vứt điện thoại về chỗ cũ, tôi tiếp tục nhâm nhi li coffe đã nguội.
“ring…ring…ring” …2 hồi…3 hồi…rồi 9 hồi chuông liên tục đổ. Hết chịu nổi, tôi miễn cưỡng bắt máy
– Alo – tôi lạnh nhạt
– Anh…em…
– Cô gọi tôi làm gì ? còn gì để nói nữa đâu ?
– Anh..em muốn…gặp anh được không – giọng NA nhỏ dần
– Gặp…hờ…gặp cô để tôi nhìn cô ôm thằng khác à, tôi đâu ngu…
– Anh…em…em…xin lỗi…sự thật không phải như a nghĩ đâu… – bối rối
– Thế chắc 2 lần đó tôi nhìn nhầm hừ…
– Em…anh phải nghe em giải thích…em…
– Thôi đi, đủ rồi, tôi mệt mỏi lắm rồi,
– Em…xin lỗi mà…anh phải nghe em…mọi chuyện không phải vậy đâu – cô ấy bắt đầu lạc giọng
– Hai lần, hai lần đấy cô, tôi đang bận thế nhé
Cúp máy, ngón tay tôi run lên nắm chặt lấy cái điện thoại, cơn giận cơn đau được nén lại giờ đang chực chờ để bùng phát. Giá như tôi đang ở một nơi cô độc nào đó trên trái đất này thì tôi muốn hét lên thật to để giải tỏa chúng. Yêu nhiều sẽ đau nhiều, quan tâm nhiều sẽ khổ nhiều hơn.
– A Đức – Nhung đứng sau tôi từ lúc nào
– NA…đang…đứng dưới nhà, em ấy…
– A biết rồi
– Vâng, em…về phòng đây
Nhung quay lưng bước ra cửa, có cảm giác rất nặng nề và buồn từ Nhung. Vài lọn tóc khẽ bay làm che đi đôi mắt em, đôi mắt tôi từng ám ảnh.
5p…10p trôi qua, tiếng diện thoại vẫn kêu không dứt.
Tầng 3…tầng 2…tầng 1, cuối cùng trước mặt tôi là cánh cửa đang chia cắt tôi và em. Đứng bên trong tôi nhìn rõ e với đôi vai nhỏ nhắn, mái tóc mai dính bết lại vì nước mắt. Tay e vẫn nắm chặt chiếc điện thoại cùng ánh mắt ướt nhòe đang cố gắng nhìn rõ chữ số trên màn hình.
“ring…ring…ring” “Ngố is calling”
Em giật mình nhìn thẳng về phía tôi, môi e mấp máy không nên lời.
– Cô đến đây làm gì ?
– Anh…em xin lỗi…
– Cô thì làm gì có lỗi mà phải xin, tôi bận lắm cô đứng ra kia cho tôi dắt xe
– Không…anh phải nghe em giải thích…- cô ấy nắm chặt tay tôi khóc nức nở
– Ôm người ta, nắm tay người ta giờ cô còn đòi giải thích à, tránh ra – tôi hất mạnh
– Rầm – tay NA đập mạnh vào cánh cửa chảy máu
– Anh… – giật mình
NA nắm chặt lấy bàn tay run rẩy, ánh mắt nhìn tôi đau đớn. Từng giọt máu từ tay e nhỏ đỏ cả nền nhà, loang lổ. Tim tôi thắt lại, nhưng…lí trí của tôi đang đè chặt lấy con tim tôi rồi
– Cô về đi – quay lưng lại tôi cố che đi giọt nước mắt của mình
– Hự, uỵch…- bóng người con gái sau lưng gục xuống chậm dần, chậm dần rồi lặng hẳn
– Em…xin…lỗi….
“RẦM” ào…ào…ào – trời lại đổ mưa….
…………………