Thật sự thì cuộc đời sinh viên của tôi gắn liền với 02 chữ “thiếu thốn”, âu đó cũng là do biến cố khi học ĐHCN. Tôi còn nhớ như in, bữa đó tôi học môn kỹ thuật lập trình (C++) – thầy thì dạy dở mà hay chém, cả lớp ai cũng ngáp ngắn ngáp dài. Sau một hồi luyên thuyên, ổng cho bài tập giải phương trình bậc 2, như tôi đã nói, tôi đã học lập trình từ trước khi học đại học, nên cũng tự tin vào khả năng của mình. Làm khoảng 15 phút xong, tôi ngồi chơi chờ đám bạn viết nốt những dòng code cuối. Mấy đứa bạn biết tôi đã có nền tảng, nên tụi nó hay nhờ vả fix code hộ hay mượn bài để tụi nó tham khảo. Tính tôi thì sao cũng được, bạn bè mà, biết thì giúp nhau thôi. Ai ngờ, tụi nó xì xào, bàn tán thế quái nào, ông thầy ổng điên tiết quát:
– “Tụi bây làm cái gì mà ầm lên thế” – Ổng quát lớn
– “Có cái mẹ gì ở dưới mà lao xao, cái gì, đứa nào nói tao biết coi” – Giọng hừng hừng
Cả lớp im re, tôi với tay khều thằng bạn:
– “Ê, trả tao cuốn tập” – Tôi nói nhỏ
Thằng bạn cuối bàn nói khẽ: “Xíu đi”
Tôi hất đầu về phía ông thầy: “Ổng kìa, trả đây” – Giọng tôi lo lắng
Chả biết trời xui thế nào, ổng chỉ về phía tôi và quát:
– “Anh kia, đứng lên”
+ “Dạ” – Tôi giật mình
– “Anh xầm xì gì về tui” – Ổng hỏi
+ “Dạ không có” – tôi bào chữa
– “Thế anh làm cái thái độ gì đó” – Ổng bực bội
+ “Dạ, em… em… có làm gì đâu, em… chỉ kêu bạn K trả lại tập… thôi” – tôi run run
– “Anh làm xong chưa mà cho nó mượn tập, thằng K đưa tập nó lên đây” – Ổng la lớn
Thằng K líu quíu đem tập tôi lên đưa cho ổng, khoảng thời gian này tôi cứ như tử tù đứng trước đao phủ sắp phải chịu án tử hình… Ổng lật lật, nhìn nhìn, xem xem cái gì đó trong tập, rồi bất giác dừng lại ở trang bài làm….
+ “Giải như thế này mà cũng bày đặt ra vẻ cho mượn tập à” – Ổng nói với giọng khinh bỉ
+ “Anh tưởng anh giỏi lắm chắc?” – Ổng nói tiếp
– “Dạ, hông có” – Tôi chống chế
+ “Code thì lủng củng, trình bày thì cẩu thả, mà cái bọn ngu kia cũng mượn, 0 điểm” – Vẫn cái giọng khinh khỉnh
– “Sao tự nhiên em lại bị 0 điểm” – Tôi cãi lại
+ “Làm ồn, bài cẩu thả, thiếu logic, khỏi nói nhiều” – Ổng trả lời dứt khoát