Tình cảm trong tôi cứ lớn dần, lớn dần, và tôi bắt đầu một quyết định… tỏ tình. Thế là lên kế hoạch, tôi đi mua một chiếc nhẫn bạc PNJ 275K, sau đó tôi hẹn em tại một quán cafe trong hẻm HBC… Lấy cớ là bận việc, nói em lên trước đợi anh nhé, thế là em tin ngay, OK cái rụp. Đúng là tất cả con người khi sinh ra đều có duyên số cả, tôi gặp em vào một tối mưa, và hôm nay, đúng ngày tỏ tình trời lại mưa to nhưng ý chí đã quyết, thế là mặc áo mưa nilong vào và đua đến chỗ em… Mưa to, gió lớn làm rách toẹt cái áo mưa dỏm, nhưng tôi vẫn cố, lâu lâu tôi lại lấy tay sờ lên túi quần trái xem còn chiếc nhẫn ở đó không… Và cuối cùng, cũng đến quán, cái áo mưa tơi tả, tôi ướt gần phân nữa, gửi xe đi vào, thấy em chọn ngồi ngay góc phòng nhìn ra bên sân vườn đang mưa, tôi tiến lại gần, em nhìn thấy tôi rồi nói có vẻ lo lắng:
+ “Sao ướt hết thế? Anh không mặc áo mưa à, vào đây ngồi nè, để em lấy khăn giấy lau cho.” – Em kéo cái ghế sát bên em cho tôi.
+ “Anh ơi, tắt dùm em cái quạt” – cô bé gọi phục vụ
Chả đợi tôi nói câu nào, em rút ra 1 cái bao khăn giấy, thế là lớp đưa tôi lau mặt, còn em thì chậm chậm lên những chỗ ướt… Lúc đó, hạnh phúc dâng trào…
– “Này, làm gì mà cứ như mẹ chăm con thế” – Tôi trêu
+ “Thế thì kệ anh, coi lạnh ai thì biết” – Cô bé dỗi
– “Đùa chút thôi, đã giúp thì giúp cho rót chứ, ai lại để mặc chồng mình bao giờ” – Giọng tôi năn nỉ
+ “Hứ” – Nói thế nhưng vẫn lấy khăn giấy chậm giúp tôi
– “Anh có đến trễ không?”
+ “Trễ 5 phút”
– “Xin lỗi nghen, mưa to quá, anh chạy xe không nhanh được”
+ “Khờ thế, mưa thế này, trễ chút thì có sao đâu, bất quá em leo cây bữa” – Em cười
– “Toàn nghĩ xấu cho người tốt”
Tôi cũng chưa đá động gì đến chuyện tỏ tình, hai đứa bình phẩm chán chê về cái quán đang ngồi, nào là “Chỗ này đẹp thiệt, mà mưa nó bầy hầy quá”, không thì “Ghế đây ngồi êm quá anh hén, ai như cái quán $%^ chán chết”, bla…bla….
Nhìn em tíu tít như trẻ con, tôi cảm thấy muốn che chở cho em, muốn cùng em đi hết cái quãng đường còn lại… Tôi khơi gợi:
– “Em thế này mà không có người yêu thì hơi lạ đấy”