AVATAR ARMY KPAH NINJA
Cập nhật: 31/07/2015 lúc 14:13.

Phương cười hiền và mùa hè của chúng tôi bắt đầu như vậy…
********
Chap 32
Sau khi hoàn tất thủ tục nhập phòng và di chuyển đống hành lí lên thì đứa nào đứa nấy cũng rã rời hết chân tay vì ngồi xe quá lâu. tôi thấy buồn ngủ díu mắt nên nhắn tin nhờ Phương cho cái Bống đi ăn trưa cùng rồi lăn ra ngủ một giấc ngon lành.
đang trong cơn mê mơ màng được nằm trôi nỗi giữa biển xanh thì bị sóng hất tung vào bãi đá ngầm. tôi cuống cuồng bật dậy thì hóa ra là con nhóc Bống nó vừa phi cước vào người tôi. dù tôi đã ngồi dậy thì nó vẫn không ngừng gào mồm lên
-anh Tùng, anh Tùng, dậy…dậy ra biển…đi ra biển chơiiii
-từ từ đã – tôi lấy tay đỡ – em xuống đây với ai? – tôi ngó quanh một vòng rồi hỏi nó.
-em đi với chị Phương với mấy chị nữa, các chị đang ở ngoài kia kìa – nó chỉ tay.
tôi uể oải đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt rồi với cái mũ trong tủ cùng với chìa khóa và ra khỏi phòng.
tôi cảm giác tôi là đứa duy nhất không mặn mà lắm với chuyện buổi chiều phải ra biển như những người khác, trong khi mọi người đông đủ thì tôi vẫn còn đang nằm ngủ ngon lành một mình trong phòng… ra đến nơi, tôi cũng xí cho mình một cái ghế và lại lăn đùng ra đấy. đây là bãi biển và mọi người đang vui chơi! mấy bà chị già thì chả bà nào dám mặc bikini cả vì không đủ tự tin. mấy đứa trẻ hơn thì cứ tung tăng khắp, nào là chụp ảnh tạo dáng với nhau, mỗi tội đứa nào cũng có người yêu hết rồi, tôi chả dám công khai “ngắm”, chỉ dám nhìn trộm một cái. đang định kéo cái mũ xuống và ngủ thêm chút nữa thì nghe thấy tiếng nói oang oang chói tai của con Bống, tôi ngồi dậy tìm xung quanh xem nó đang ở chỗ nào. tôi thấy nó đang c໑ gắng ra sức kéo tay Phương xuống nước, còn Phương thì vẫn cứ đi ngược lại và nói cho nó biết rằng “chơi trên bờ vui hơn”. vóc dáng Phương vốn nhỏ bé, nay bỏ đôi giày cao gót lại càng nhỏ bé hơn. nàng không mặc những bộ đồ hai mảnh nhìn y hệt đồ lót như những cô nàng khác, nàng chỉ mặc bộ đồ đơn giản không kín như bưng nhưng cũng không hở hang quá đà. không biết có phải tôi đang ưu ái cô gái độc thân này hơn những cô gái có chủ khác không nhưng thật sự mỗi cử chỉ và hành động của nàng đều khiến tôi chú ý đến. chỉ đơn thuần là chú ý đến thôi. bất chợt hai chị em nó thì thầm với nhau điều gì đó rồi nó đánh ánh nhìn nham hiểm về phía tôi, khiến tôi thấy chộn rộn trong lòng. chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì cả hai người đều chạy ào về phía tôi ngồi, ra sức kéo tay tôi ra ngoài nền cát bỏng rát chân.
-xuống nước nào xuống nước nào anh trai – con Bống cứ vừa kéo vừa nói rồi thở hổn hển. Phương không nói gì nhưng cũng gật đầu tán thành, rõ ràng đây là kế hoạch của cô ấy mà.
ngoài nắng, Phương càng nổi bật hơn rất nhiều người. màu tóc, màu son môi và màu tím Huế của bộ quần áo nữa, tất cả đều hài hòa. hai người bọn họ cương quyết phải lôi bằng được tôi xuống nước, tôi miễn cưỡng làm theo dù sao cũng là ngày nghỉ. tôi giữ phao cho hai chị em nó, con Bống nhất quyết đòi tôi lôi cái phao ra ngoài xa. đến độ sâu nhất định, mực nước đang ngang ngực tôi thì tôi bỗng nhiên thả tay ra, mặc kệ cái phao cứ trôi nổi vô định như thế. tất nhiên là để dọa cho chị em nó khỏi bày trò thôi. con Bống hốt hoảng, Phương cũng bắt đầu tỏ ra cuống quít, căn bản là cả hai người đều “nấm lùn”.
-anh Tùng, anh Tùng sao anh bỏ tay ra!!! em chết mất em chết mất, chết thật đấy!!! – con Bống cứ luôn mồm như thế, cứ vẫy vùng mãi, đến cả móng tay nó cũng bấu chặt vào cái phao.
-chơi vui vẻ nhé – tôi cố tỏ ra lạnh lùng và giả bộ quay lưng vào bờ.
-anh trai à anh ơi anh ơi, em chết thật thì ai ở với anh! – nó vẫn gào mồm lên, bất chợt một tay trượt ra ngoài. thế là nó cứ bù lu bù loa đến chói cả tai.
tôi vẫn cứ giả vờ không quan tâm đến.
-tốt hơn hết là em nên giữ hơi đi nhỡ tí nữa có ngã xuống nước thì còn có thời gian mà ngoi lên -tôi bông đùa.
-hình như…em…bị chuột rút…rồi – tiếng nói hốt hoảng ngắt quãng của Phương vang lên.
tôi cố gắng di chuyển thật nhanh ra chỗ họ đang đứng. mặt con Bống tái mét không còn giọt máu nào còn Phương thì đã buông tay ra khỏi cái phao từ lúc nào, bây giờ chỉ còn cái chỏm tóc buộc cao nổi lên.
-này! – tôi gọi giật giọng – em ở đâu rồi – tôi vừa nói vừa tìm tay Phương để kéo lên. tôi bắt đầu thấy hoảng vì trò nghịch dại của mình.
bất chợt Phương ngoi lên, dùng hết sức ôm cứng lấy cánh tay tôi rồi hồ hởi quay sang con Bống
-tóm được anh của em rồi – Phương cười tươi rói – giờ thì đưa bổn cung vào bờ đi – nàng quay sang tôi nói giọng tinh nghịch.
cả tôi và con Bống đều đứng hình, há hốc mồm không hiểu chuyện gì xảy ra.
dường như nhận thấy điều này, Phương phá lên cười và giải thích:
-em đùa anh thôi, em biết bơi mà – Phương cười, mặt ửng hồng.
thế là tôi trở thành nô tì bất đắc dĩ cho chị em nhà nó, hết kéo ra xa lại kéo vào bờ. thế mà vừa nãy tôi còn hốt hoảng sợ hãi vì nghĩ trò đùa của mình thật tai hại. thế đấy! nhưng mà khoan đã, có phải là Phương vừa ôm tôi không nhỉ? lần đầu tiên có sự tiếp xúc cơ thể gần như thế. giây phút đấy quá ngắn ngủi để tôi kịp bối rối, và lúc đấy tâm trí tôi đang lạc tận đâu rồi.
mãi sau mọi người mới tập trung đông đủ một chỗ để gọi đồ ăn tạm. buổi trưa nhiều người còn chưa ăn gì mà đã lăn ra ngủ trong đó có tôi, đã vậy nghịch nước lâu càng thêm đói. Phương với con Bống thì nói về phòng trước tranh nhà tắm không thì tẹo phải xếp hàng, trước khi đi nó còn không quên thó nhanh hai quả trứng gà…
chiều tối, mọi người hẹn nhau đông đủ dưới sảnh của khách sạn để đi ăn tối. trong lúc chờ đợi đông đủ thì hội phụ nữ chạy loăng quăng khắp nơi để tạo dáng chụp ảnh. tôi không làm gì nhiều, chỉ ngồi cầm điện thoại đọc mấy tin tức nổi bật trong ngày. bữa ăn diễn ra vô cùng vui vẻ, mọi người cứ liên tục pha trò và cười vang cả một góc phòng ăn. tôi với Phương ngồi đối diện nhau, Phương không quen thân lắm với mọi người nên chỉ tủm tỉm cười suốt buổi chứ không nói gì nhiều. thỉnh thoảng ánh mắt chúng tôi gặp nhau, ngập ngừng vài giây sau đó thì quay đi chỗ khác. thường thường khi nói chuyện với người khác tôi luôn nhìn thẳng vào mắt họ, đó cũng là đặc thù công việc của tôi. không thể ngồi nói chuyện với khách hàng mà mắt cứ dán vào bàn chân hay ngón tay được. nhưng không hiểu tại sao tôi rất ít khi nhìn thẳng được vào mắt Phương quá lâu, ngoại trừ lần đầu chúng tôi gặp nhau…
sau bữa ăn, mọi người thống nhất đi dạo bờ biển và đến khu vui chơi. một vài anh chàng lỡ quá chén trong bữa cơm tối thì xin phép về phòng trước. tôi già như này rồi mà cô em gái cũng không tha, cứ kéo đi hết khắp nơi. nào là tàu siêu tốc, rồi thì đập thú, xem phim 5D,… tôi chỉ miễn cưỡng đi theo nó thôi chứ thật sự không hứng thú lắm với mấy trò này. ngoảnh đi ngoảnh lại không thấy Phương đâu, nhìn mãi mới thấy cô ấy đang đi dạo một mình ven đường bờ biển. tôi rút ví nhét cho con Bống một ít tiền rồi dặn nó chơi ở đây với mấy đứa bạn. nó vâng dạ ngoan lắm rồi chạy tót đi luôn.
tôi chạy theo hướng Phương đi ban nãy, mãi mới tìm thấy nàng ở đâu.
-này – tôi gọi – định đi chơi mảnh một mình đấy à? – tôi đùa.
nàng quay lại mỉm cười nhẹ nhàng, ngón tay vô thức vén mấy sợi tóc bị gió biển thổi tung.
-không khí ở đây đỡ ồn ào hơn, với lại em cũng đâu chơi trò chơi đâu – nàng đáp.
thế là chúng tôi đi dạo song song cạnh nhau một lúc, chỉ nói chuyện về ngày hôm nay, về cảm nghĩ chuyến đi và tính tình của mọi người – những người Phương không quen. lát sau, tôi ra hiệu cả hai cùng ngồi lên phía rìa của một con bè nhỏ, loại bè thường thấy dùng để chụp ảnh kỉ niệm ở những bãi biển. Phương trầm ngâm không nói gì, tôi cũng im lặng. sự im lặng kéo dài rất lâu.
-em thấy nhớ biển rất nhiều – Phương nói một câu ngắn, phá tan sự im lặng tưởng như kéo dài mãi.
tôi không hiểu câu nói đấy lắm, chỉ khẽ nhíu mày chứ không nói gì.
-đây là lần đầu em đi biển sau 6 năm trở lại đây – nàng khẽ cười, nhưng điệu cười đượm buồn – biển vẫn là biển, vẫn có mùi mằn mặn, tanh tanh của cá, vẫn có tiếng sóng vỗ vào bờ bọt tung trắng xóa,… chẳng có gì thay đổi cả, chỉ có con người là thay đổi.
-em có kỉ niệm gì ở đây sao? – tôi lên tiếng, cố gắng gợi chuyện.
-ở biển chứa tất cả những kỉ niệm vui buồn của em – nàng đáp, mắt vẫn nhìn xa xăm – mối tình đầu của em bắt đầu ở biển. khoảnh khắc mặt trời dần nhô lên giữa đường chân trời…- nàng chỉ tay vào màn đêm -… người đấy nắm tay em và tỏ tình. rồi sau đó… – Phương ngập ngừng một chút – người đấy cũng buông tay em ra ở tại chỗ đó, nhưng lúc đấy mặt trời đã uể oải lặn xuống mất rồi. anh ấy không nói gì nhiều, chỉ nói là sẽ đi xa xa lắm, cách nhau hàng nghìn cây số, cách nhau cả về thời gian nữa, nói rằng em nên quên anh ấy đi thì hơn. em cũng thế, không nói gì nhiều, chỉ hàng ngày vào lúc bình minh đều chạy ra bãi biển, ngồi bó gối trên nên cát ẩm ướt đợi mặt trời mọc. một năm sau đó em quyết định từ biệt nơi này.
tôi hoàn toàn đông cứng về câu chuyện em kể. dường như tôi tìm thấy cả tôi trong đấy nữa. hai bên thái dương bắt đầu co giật, hơi thở cũng nặng nề hơn, cụm dây thần kinh bên ngực trái chốc chốc lại nhói lên một hồi.
-thế…sao khi anh rủ em đi, em lại đồng ý? – tôi buột miệng hỏi một câu ngốc nghếch.
-là vì…em nhớ biển mà, nhớ cái cách những con sóng vẫn ôm vào bờ hết lần này đến lần khác…
Phương đáp chậm rãi, tôi toan nói “xin lỗi” nhưng thôi rút lại vì chẳng biết sẽ trả lời ra sao nếu cô ấy hỏi “xin lỗi về việc gì?”.
-anh thì không có nhiều kỉ niệm ở biển, nhưng anh thấy anh tìm thấy con người của anh trong câu chuyện của em, câu chuyện có khung cửa sổ màu xanh trong lớp học. – tôi kể.
tôi quay sang nhìn Phương, dưới ánh đèn xanh đỏ hắt ra từ con đường lớn thành những đốm sáng in hằn lên khuôn mặt em, tôi thấy mắt em ngân ngấn nước. tôi không thể vươn tay ra để lau đi hàng nước mắt được, tôi chậm rãi hít một hơi thật sâu rồi nói:
-em có thể mượn vai của anh nếu muốn.
ba giây sau đó, tôi thấy mái đầu của em ngả sang. gió biển vẫn vô tư đùa nghịch tóc của em, đan cả những sợi dài vào cánh tay tôi. chân em vùi dưới nền cát mát lạnh buổi tối hè, những ngón tay không ngừng vặn vẹo rồi đan vào nhau, đặt ngay ngắn lên đùi. những li váy bay chầm chậm theo hướng gió thôi làm cho những hình hoa văn màu hổ phách càng thêm kì dị. ánh trăng sáng xanh hắt xuống nước biển thành từng khối rời rạc, nhưng long lanh. Phương không khóc to, mà không biết cô ấy đang cố nén tiếng khóc thật hay chỉ bất giác rơi một giọt nước mắt cho chuyện cũ.
-đến tận bây giờ em đã rung động thêm lần nào chưa? – tôi hỏi ngớ ngẩn.
-anh thì sao? – nàng không đáp,hỏi ngược lại.
-anh chưa hề – tôi nói dứt khoát.
-em cũng vậy.
đâu đó vang lên giai điệu bài hát Yesterday của The Beatles…

Truyện 12A1
Truyện Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta
Truyện Hối Hận Vì Lấy Vợ Sớm
Truyện Anh Không Bỏ Game Đâu
Truyện Cô Bé Đáng Yêu
Thế Giới Game Mobile
© 2024 gamevn24h.net