AVATAR ARMY KPAH NINJA
Cập nhật: 17/01/2016 lúc 22:54.

Chính tôi cũng chẳng nhớ được là bao lâu rồi, có thể là mười phút, nửa giờ hay thậm chí là nhiều giờ, vì số xe mà tôi đếm được cũng lẫn lộn hết. Mọi thứ dường như dừng lại xung quanh tôi, cho đến khi chiếc xe quen thuộc của nó – thằng bạn chạy thẳng về phía tôi kèm một cái ngoắc tay ra hiệu. Và ngồi phía sau nó chính là… em.
Tôi mừng rỡ đến nghẹt thở, vội vàng đuổi theo ngay. Tôi đã thấy được cái dáng quen thuộc mà mình tìm kiếm biết bao ngày, và giờ đây, dù ở phía trước một khoảng xa nhưng lại thật gần, gần lắm.
Nó dừng xe lại bên đường rồi nói:
-Xong! Giải cứu thành công em yêu của mày rồi đó!
-Yêu… cái gì! Đừng nói nhảm! – Tôi nhăn mặt.
Nó nhìn tôi, lắc đầu:
-Hết hiểu mày luôn, lại dính vào mấy chuyện này!
Nhưng rồi đột nhiên nó kề miệng vào tai tôi, nói nhỏ:
-Mà… thật ra thì mày cũng biết lựa. Dễ thương đó. Chúc mừng!
Rồi nó quay xe bỏ đi, sau khi để lại câu nói:
-Nhớ là mày nợ tao một chai hai, lẻ ba chục, đã khuyến mãi tiền xăng nhá thằng quỷ!

Chỉ còn lại em và tôi. Thật kì lạ, chúng tôi lại bối rối, chẳng dám nhìn vào mắt nhau. Tôi đã chờ đợi, tìm em suốt bao ngày, đã liều lĩnh, khổ sở tìm cách cứu em, và dù đã đoán trước, chuẩn bị cả tinh thần, nhưng khi đứng trước em, tôi vẫn hoàn toàn bối rối, không nói được nên lời.
Cuối cùng, em là người lên tiếng trước:
-Em… cảm ơn… !
Tôi thở dài, vỗ lên yên xe và nói:
-Được rồi! Em lên xe đi, đứng đây hoài không tốt đâu!
-Dạ… !
Rồi tôi nhanh chóng rồ ga đi. Lần đầu tiên tôi được chở em là như vậy đó, dù chẳng phải một cuộc hẹn như chúng tôi đã dự định.
-Làm sao… thằng bạn anh đem được em ra vậy?!
-Dạ… cũng may mắn lắm. Em bị nhốt lại cả ngày hôm qua, đến hôm nay mới được thả ra do có mấy ông khách quen đòi dữ quá. Anh ấy vào quán, đúng lúc em vừa rãnh. Ban đầu em cũng không biết là ai, nhưng anh ấy đã nói nhỏ với em mình là bạn của anh. Rồi anh ấy nói với bà chủ là muốn ra ngoài với em. Em phải cố giả vờ từ chối, sau đó mới đồng ý, vì anh ấy đã dặn em như vậy, để bà ta nghĩ là em chịu thua rồi. Em run lắm, cứ sợ bà ta phát hiện ra… !
-Anh hiểu rồi! Đúng là… số phận thiệt!
Đột nhiên em ôm eo tôi, nói nhỏ:
-Em xin lỗi, xin lỗi anh nhiều lắm!
-Không có gì! Em đã thoát được, vậy là đủ rồi!
-Bây giờ… mình đi đâu hả anh?!
-Về chỗ gần nhà anh!
-Nhưng… đồ đạc của em bị giữ hết rồi, cả chứng minh thư nữa… !
Tôi lắc đầu:
-Không cần! Em cứ về địa phương, báo mất là sẽ làm được chứng minh thư mới sau vài tuần thôi!
-Anh… nói vậy nghĩa là sao?! – Giọng em run lên.
-Em… hãy về quê đi! Không ở đây được nữa đâu. Nếu bà ta đi tìm em thì mệt lắm, mà… anh cũng không có khả năng để lo cho em!
-Nhưng… em không có tiền!
-Đừng lo chuyện đó. Khi về đến quê, hãy kể lại mọi chuyện để người nhà bảo vệ em. Nếu bà ta còn đến làm phiền, cứ dọa báo chính quyền, chắc chắn bà ta phải sợ thôi… !
-Anh đang đuổi em đi sao… !
-Không… nhưng đó là cách duy nhất anh nghĩ ra. Vả lại… không phải bà em đang bệnh, cần người chăm sóc sao. Hãy tìm một công việc nào đó dưới quê để kiếm tiền mà giúp gia đình!
-Em… hiểu rồi!
Sau câu nói đó, chúng tôi im lặng trên suốt cả quãng đường còn lại. Mỗi người đều theo đuổi một ý nghĩ, và chắc chắn rằng… chúng hoàn toàn khác nhau.

Truyện Nếu Như Yêu
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo
Truyện Gặp Ma Trên Xe Khách
Truyện Đừng Đùa Với Teen
Truyện Đơn Phương
Thế Giới Game Mobile
© 2024 gamevn24h.net