Đúng lúc này ở đằng xa có một vật bay với vật tốc cao về phía tôi và rồi.
*******
Chap 24
Vù vù vù….
Chiếc giày búp bê bay đến mặt tôi với vận tốc ánh sáng trong ánh mắt há hốc của mọi người trong lớp . Hung thủ không ai khác chính là con nhỏ bí thư. Không biết thằng Hùng lớp tôi làm gì mà đi họp bí thư về là mặt hằm hằm sát khí, vừa vào lớp đã đuổi đánh thằng Hùng, khổ thân thằng bé. Thế quái nào lúc con Thảo (Bí thư) tung đòn chí mạng là phóng ám khí vào mặt thằng Hùng nhưng né một cách tuyệt vời và ám khí đó bay thẳng đến mặt tôi (May là không bị thôi chấn không thì em ăn đủ)
Đang có máu nóng trong người mà có đứa cho cả gáo nước lạnh như thế thì đố thằng nào chịu được.
-Đm, MÀY MÙ À?
-Mình xin lỗi. -Giọng con Thảo ăn năn nhưng cơn tức của tô4ji vẫn còn đó.
-Lỗi lỗi cái con xxx. Này thì lỗi này. -Tôi cầm chiếc giày nên trả nó nhưng không phải trả lại một cách bình thường, tôi trả giầy cho nó như kiểu nó đưa tôi chiếc giầy vậy.
Vù…vù…vù… Và rồi hự….
Chiếc giầy bay thẳng vào mặt nó. Và rồi máu bắt đầu chảy, tôi cầm cập sách đi về, bùng luôn tiết cuối, coi như là hôm đấy chẳng học cái quá gì.
Đi qua con Thảo thì thấy nó khóc, nó không khóc kiểu ăn vạ mà khóc kiểu âm thầm. Tôi bắt đầu thấy hối hận, lần đầu tiên tôi đánh con gái, cảm giác thật khó chịu. Tôi muốn mở lời xin lỗi nhưng không tài nào làm được.
Phóng xe đi trên đường với tốc độ cao, tôi đi trong vô thức chứ chẳng biết đi đâu. Đến đoạn ngã 3 Lý Thường Kiệt (Đối diện Đh dược) tôi gặp 1 nhóm sinh viên qua đường, tôi đang phóng với tốc độ cao nên phải phanh gấp, nhưng không kịp, tôi đâm thẳng vào cái wave tàu biển 36 của anh sinh viên rồi tôi cũng ngã ra đấy luôn.
Mấy anh chị sinh viên kia đỡ tôi dậy rồi sơ cứu cho tôi. Đúng là sinh viên trường dược có khác, lúc nào cũng mang theo đồ nghề.
Sau khoảng 5 phút sát trùng rồi băng ơ gâu cuối cùng tôi hoàn thành sơ cứu.
-Em cám ơn anh chị ạ.
-Không có gì đâu em. Hihi -Một chị xinh xinh cười với tôi.
-Anh ơi, em xin lỗi ạ, mọi chi phí sửa chữa em xin chịu ạ. -Tôi quay sang nói với anh đi wave.
-Không cần đâu em, anh cũng có lỗi mà. -Anh ấy quay sang nói với tôi rồi nở một nụ cười.
-Nhưng thế thì sao được anh.
-Anh bảo không cần đâu mà. -Anh ấy kiên quyết.
-Hay là bây giờ em mời anh chị đi uống nước ạ. Coi như em xin lỗi ạ.
-Ừh, thế cũng được.