******
Tôi đạp xe trong mưa về nhà.… tôi đi ngang qua con đường mang tên nỗi nhớ của ngày nào, và không có gì lạ, khi tôi thấy trong mình có nỗi sợ hãi, cả sự nhung nhớ và cồn cào như muốn giết chết chính mình… tôi bị ám ảnh, tôi thấy mình bất lực, tôi thấy lạnh, tôi thấy đau, tôi cố gắng kìm lòng đạp xe qua con đường ấy, và đi hết con đường đó, lại một lần nữa nhìn lại, tôi như thấy em đang dõi theo mình… đó là cảm giác rất gần mà sao lại quá xa…******Chiều hôm sau, tôi đến lớp với tâm trạng khá là ổn định, không buồn cũng như không vui, với tôi thế là ổn… tôi đặt cặp yên vị vào chỗ ngồi, rồi đi ra hành lang đứng với bọn con trai lớp mới… và tất nhiên, tôi chẳng biết rõ về đứa nào, ngoài cái tên nghe được từ hồi giới thiệu đầu năm…
– Anh em lập đội làm trận với A1 đi! – Thằng này tên Tuyền.
– Chưa tập gì với nhau mà ông đã đòi đá thì xác định thua con mẹ nó luôn đi! – Thằng Hà trả lời thằng Tuyền.
– Bọn A1 cũng đã tập gì với nhau đâu, anh em toàn chân sút cứng thì sợ đéo bọn nào!
– Mày gạ được thì gạ! – Thằng Đạt nói…
– Vậy để tao thử…!
– Ờ, tùy mày….!
Tôi im lặng không nói gì, chỉ thở dài và nhìn mọi thứ đang diễn ra, tại sao tôi lại có cảm giác, như mình đang sống cuộc sống của người khác vậy? tôi thấy mình lúc này hơi vô dụng… chỉ có đầy đủ mọi thứ cho giống một con người, chứ thực sự đâu phải? tôi nghĩ tiêu cực quá phải không?
******
Những tiết học diễn ra sau đó thật chậm chạp, tôi cố gắng không để mất kiến thức ngay từ những ngày đầu năm, vậy nên hồi ấy tôi khá chăm. Còn sau đó, có lẽ vì có quá nhiều chuyện diễn ra, khiến cả nửa học sau, tôi dường như không biết khái niệm học là gì?
– Mời em nam bàn cuối cạnh cửa sổ đọc cho cô phần I…! – Tôi chết lặng vài giây khi cô Dạy Sử gọi đúng vị trí của mình, cũng do ở lớp tôi ít khi lộ mặt, giờ là lần đầu tiên bị mời từ đầu năm đến giờ, nên cả lớp quay ra nhìn tôi, thực sự là với ánh mắt lạ lẫm vô cùng…
– Dạ… Đến Người tinh khôn…! – Tôi đứng dậy và đọc như một cái máy, tôi cố gắng đọc to, thật là rõ ràng, mạch lạc, để cho thấy giọng mình hay đến như thế nào, đọc thật nhanh, để chứng tỏ mắt mình tinh và là chỉ có những người hay đọc sách lắm, mới có thể đọc được kỳ diệu đến như vậy!
– …… K..ơi… đọc nhầm bài rồi, bài 3… cơ mà…!
– Cái …cái gì? – Tôi hoảng hồn khi nãy giờ mình đang đọc phần I của bài trước, nãy giờ mải nhìn cây ngoài cửa sổ nên chả chú ý gì, khổ, tại cái cây có nhiều lá quá.. đùa thôi, tôi vẫn bình thường lắm, thực ra lúc ấy chả hiểu tại sao tôi ngớ ngẩn đến như vậy, vì có lẽ tôi hay suy nghĩ vớ vẩn và khá mơ hồ…