AVATAR ARMY KPAH NINJA
Cập nhật: 09/01/2016 lúc 22:35.

Vậy là 3 mùa đông tôi đều được 3 người con gái tặng khăn len. Năm lớp 10 là chị Mỹ, cái khăn len xám ấy tôi cũng mới đeo vài lần khi nào có việc quan trọng, nó vẫn còn rất mới, tôi gấp cẩn thận trong tủ cùng với đôi găng tay xanh, để đó như là kỉ niệm lần đầu rung động. Năm lớp 11 là cái Ngọc nó đan cho tôi, nói đúng hơn là nó đan cho thằng Cường 2 cái nhưng mà tôi xí mất 1 cái xù xì màu xanh rêu. Năm nay là em Phương với chiếc khăn còn thơm mùi nước hoa này!

Tôi thì vẫn chẳng quen được với cái kiểu quấn khăn đi học, chỉ được 1 lúc thôi là thấy …nóng với lại ngứa thành ra toàn xí xớn chứ chẳng mấy khi mang. Chiều hôm sau lanh thang kiếm em Phương trong sân trường để “cám ơn” vụ cái khăn cho phải phép mà nhìn thấy tôi em nó lại tỉnh bơ đi là sao thế nhỉ?

– Phương! – tôi gọi với
– Gì vậy anh? – Em nó miễn cưỡng dừng lại
– Hi, cảm ơn em nhé! Cái khăn đẹp quá! – Tôi gãi đầu
– Ko có gì đâu mà anh! Mà đẹp sao anh ko mang?
– Ko phải là ko mang! Hihi, tại anh ko mang dc khăn, chỉ dc 1 lúc thôi là ko chịu được, anh để trong cặp ý! – tôi phân trần
– Bó tay với anh, đến khăn cũng ko mang được! Từ nay anh phải tập mang đi, ko chịu được cũng phải cố mà chịu! – giờ mới thấy em nó cười
– Oh` oh`! Tôi gật gù
– Về mang vào đi! Tiết sau mà em không thấy anh mang thì đừng trách em đấy!

Tôi nhìn theo cái lườm của em Phương mà trong lòng khấp khởi vui mừng, thì ra là em nó ko thấy tôi đeo khăn nên mới như thế, vậy là từ nay tôi phải tập đeo khăn thật rồi. Hôm đó dù khó chịu lắm nhưng mà ra chơi tôi vẫn phải cuốn cái khăn lù lù, nhưng rồi mấy hôm tôi cũng quen thật, ko thấy nóng bức và khó chịu nữa. “Quàng thêm cái khăn vào, mình đã đẹp trai rồi lại càng thấy phong độ hơn” – tôi tự suy diễn khi ngắm mình trong gương, cơ mà chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy cái khăn của chị Mỹ cho tôi vẫn đẹp nhất, tôi thấy mình lớn hơn hẳn khi quàng chiếc khăn ấy. Tuy thế nhưng tôi chẳng đụng đến, toàn quàng cái khăn xí được của con Ngọc với cái mà em Phương tặng tôi.

Những lần gặp gỡ chóng vánh của tôi và em Phương vẫn đều đặn diễn ra, bây giờ thì cả trường tụi nó biết tôi với em ấy là 1 đôi rồi, có đứa còn đánh giá “trai tài gái sắc” nữa ấy chứ! Sướng quá! Mặc dù tôi đã nói yêu thương gì đâu. Bọn bạn tôi thấy mọi chuyện tiến triển tốt đẹp cũng mừng lắm, ko phải bày cách cho tôi nhiều nữa, giờ tôi có thể độc lập chiến đấu được rồi!

Truyện Đơn Phương
Truyện Chỗ Ngồi Bên Cửa Sổ
Truyện Cô Giáo, Em Sẽ Mãi Ở Trong Tim Anh
Truyện Em Hàng Xóm Đối Diện Nhà Tôi
Truyện Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ
Thế Giới Game Mobile
© 2024 gamevn24h.net