– Xem ra mấy ngày nay em sống… rất không tốt!
– Gì chứ? Em là đang sống rất tốt ấy!
– Nhan sắc Thúy Kiều của em đây sao? Nguyễn Du miêu tả quả thật không thể bằng thể xác thực, quả là khác xa lời của ông ta kể!
– Ý anh là sao?- Tôi chống nạnh mặt hầm hầm nhìn hắn. Dễ điên thiệt nha, sau 1 tuần xa cách, hắn vẫn đáng ghét thế sao?
– À, Thúy Kiều năm đó sử dụng camera 360 nên giờ nhìn ảnh thật anh không nhận ra!- Hắn nở nụ cười yêu nghiệt rồi đi thẳng lên cầu thang 1 cách tự nhiên cực kì. Cái tên này…
Ả Thiện Nhân vừa tắm xong đi ra, vẻ mặt rất chi là tức giận nhìn cái tên kia. Hắn và nó đứng lại trao đổi bằng ánh mắt rồi nó đùng đùng bỏ xuống nhà dưới. WTF??? Có chuyện gì thế??? Tôi vượt lên hỏi hắn:
– Chuyện gì…
– Em học bao nhiêu đây sao?- Hắn chặn trước câu hỏi của tôi, chỉ tay vào 1 đống vở trên giường.
– Ồ!
– Đừng học nữa, khi làm bài hãy chép bài của anh!- Hắn gạt mấy cuốn vở xuống đất rồi nằm lên chiếc giường màu hồng hồng của tôi.
– Anh tự nhiên quá nhỉ?
– Huh?- Hắn nhếch mép.
– Hử hử hử cái đầu boaaa anh!- Tôi vừa nhặt tập vừa chửi rủa trong bụng. Hắn nắm cái tay đang cầm vở của tôi, nhét vào cái gì đó. Sau khi bàn tay hắn mở ra, tôi mới thấy rõ thứ hắn vừa vào ngón áp út tay trái. Là 1 chiếc nhẫn trơn đơn giản, không cầu kì. Có hàng chữ nhạt được khắc tinh xảo:” I believe…” Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn giơ bàn tay cũng đeo chiếc nhẫn giống tôi lên. Sao hắn biết size nhẫn của tôi mà mua vừa khít nhỉ? Tôi vừa định hỏi thì hắn đã trả lời.
– Anh chỉ cần nhìn sơ qua là có thể đoán size nhẫn!
– Anh là thiên tài sao?- Tôi giật giật khóe môi.
– Anh ước lượng từ lúc ở Đà Lạt rồi! ( Ai không đọc kĩ chi tiết này thì quay lại chương 26 đi nhá!^^)
Tôi ngạc nhiên, hắn suy nghĩ đến chiếc nhẫn sớm vậy rồi ư? Chỉ mới quen nhau đã đeo nhẫn! Tuy nhiên, tôi cũng có chút cảm động không muốn cởi ra. Hắn kéo tôi ngồi vào lòng hắn, tay gỡ cột tóc ra để tóc xỏa dài xuống lưng, tay linh động vuốt ve nhè nhẹ. Hắn hình như rất thích mái tóc này thì phải. Tôi quay lại nhìn hắn, 2 ánh mắt vô tình chạm vào nhau. Mắt hắn thật đẹp, thật yên tĩnh làm tôi chỉ muốn ngắm nhìn mãi. Tôi chỉ mong những khoảnh khắc này không bao giờ tan biến. . .
***************
Chap 30
Minh Minh còn mơ hồ tưởng tượng đến cảnh nó đứng thẳng 2 chân, có khi cao hơn cô. Minh Minh vui vẻ đặt tên con chó “đực” này là Thanh Tuấn!!!