– Em biết, giọng nói em trầm ngâm, vừa là sự cam chịu, vừa là sự trách móc .
Mình đành rẽ câu chuyện qua hướng khác
– Em biết ngày xưa, khi bên em anh thích gì nhất không ?
– Em không .
– Ăn tiền của em, ngày xưa mình chơi với em, chỉ thích rủ em đánh bạc, em chả bao giờ thắng được mình, có lần bị mình chăn cho hết gần củ, ức lắm mà gà nên không làm gì được mình, tiền thì tất nhiên mình lấy 1 ít, rồi cũng trả em, xong đưa đi ăn uống, chơi cũng hết, nhưng có điều là trêu em suốt, em cũng máu ăn thua nên càng trêu càng sướng.
– Á à, đểu thế.
– Biết quá muộn rồi, may mà hối kịp đấy. Hehe.
Tám với em thì cũng thấy muộn muộn, mình bảo em đi về, Trước khi về em có chốt 1 câu
– Anh chỉ để yêu và đi chơi, còn lấy thì em sẽ chọn người đàn ông như người yêu em bây giờ.
Trên đường đi em lại ngồi sát mình, khuôn mặt xinh xắn đôi lúc còn ghé sát vào má mình nữa, nãy về em cứ đòi chụp hình mình với em up lên face, nhưng mình kiên quyết không cho, phiền phức lắm, gây hiểu nhầm càng mệt, mình đã không quay lại thì không muốn bất kì sự hiểu lầm đáng tiếc nào đến với em K. Bỗng dưng em vòng tay ôm mình thật chặt, cằm dựa hẳn vào vai mình .
– Em nhớ cảm giác này.
Mình im lặng không nói gì với em, biết nói gì trong lúc này ?
– Anh thì sao ?
– Trước khi nói, anh hỏi em 1 điều nhé
– Vâng .
– Em có yêu người yêu em không ?
– Em không biết nữa, em chẳng thấy có cảm giác nhớ nhung hay vui mừng mỗi khi gặp mặt, dường như đó là trách nhiệm, em chấp nhận vì có lẽ a ấy mang lại cho em cảm giấc an toàn.
– Hãy quay lại với anh ấy đi, người tốt không đáng bị đối xử vậy đâu, anh đã là 1 phần quá khứ rồi.
– Em biết chứ, nhưng anh biết không, đã qua rất nhiều thời gian, từ lúc anh đi, em không ra ngoài, không đi chơi với bất kì người đàn ông nào, hàng ngày chỉ mong nhận được 1 tin nhắn hay 1 cuộc điện thoại của anh. Sao anh lại ác vậy ? anh có biết đến cảm xúc của em không ?? Em K nói mà như nức nở, Haizzz, số mình đến nản. Nói chó các thím biết là Em K này không phải con nhà ngoan hiền đâu, cũng
– Anh xin lỗi… Mình thở dài.