-hihi,a cứ đùa.ghét ghê!!
-Ăn nốt suất bún rồi ghét tiếp nhé,a đói lắm rồi . Mình cũng hoa mắt,run tay rồi,nãy giờ não với miệng hoạt động hết công suất,lại chả có thứ gì bỏ vào bụng chịu sao nổi . Đánh chén no say,làm điếu thuốc,ly trà nóng .Cuộc đời màu hồng ngày tính tiền,xách xe ra về
-Lên thôi người đẹp.
-Hihi,Giờ đi đâu hả anh ?
-Nơi nào có anh và em đều là nhà
-Hihi..gái cười
Kéo ga,xe chầm chậm đi,lại 1 ngày hẹn hò với gái,cảm giác bình yên lâu lắm rồi mình mới có,dù là nhỏ nhưng mình sẽ trân trọng những điều này,mong rằng gái sẽ là 1 điều gì đó quan trọng trong cuộc sống vốn nhiều sóng gió của mình ….
*************
Lan man hồi ức
1 ngày trời gió se se lạnh,đi cùng với em trên con đường quen thuộc,không biết đã bao lần mình đã đi cùng em qua nơi đây,vẫn con đường cũ,nhưng lòng mình đã đổi thay nhiều , bên em nhưng mình lại thấy có khoảng cách càng ngày càng lớn, con đường chung đôi giữa mình và em sẽ là đến bao giờ Em vẫn tíu tít , vòng tay ôm chặt mình , chẳng cảm nhận được những xa cách và sự thay đổi của mình
-Anh này,mình sẽ yêu nhau suốt đời nhé
Mình trầm ngâm,không muốn nói ra , nói làm gì nếu mình không thể thực hiện được điều đó.
-Anh không nghe em nói à .Em giận dỗi,khẽ cong môi,nhìn đáng yêu quá
-Xin lỗi,anh tập trung đi đường
-Anh chả bao giờ để ý đến em vậy ,mái tóc ngắn khẽ ngúng nguẩy,chắc em giận thật rồi,vòng tay khẽ buông lơi
Dừng xe,mình và em nép vào 1 góc , em ôm chặt lấy mình , mình thấy trong mắt em 1 nỗi sợ hãi mơ hồ . Đã lâu rồi mình mới bên em , công việc và hơn hết là những khoang cách với em làm mình không còn thèm cảm giác bên em mỗi ngày , đôi lúc còn là sự mệt mỏi Mình không muốn làm em buồn và lừa dối em nữa
-Anh muốn nói chuyện
-Anh đừng nói gì cả,em muốn anh im lặng như thế này thôi
-Không thể trốn tránh mãi được,nghe anh nói
Em ngước mắt nhìn mình,khuôn mặt bầu bĩnh,xinh xắn 2 má ửng hồng,em lúc nào cũng vậy,xinh đẹp , cá tính và kiêu hãnh
-Mình thôi em nhé,anh xin lỗi….
Khuôn mặt em thoảng thốt sự ngạc nhiên,dường như em không tin vào những gì mình nói….người khẽ run,có lẽ em phải kiềm chế bản thân lắm mới không khóc òa ra