Buổi chiều chúng tôi dành thời gian cho Động Sơn Mộc Hương trước, rồi qua rừng Thông Bản Áng. Hành trình leo núi Pha Luông sẽ rời lại vào sáng mai, đó sẽ là địa điểm chốt lại Mộc Châu trước khi chúng tôi trở về Hà Nội.
Buổi chiều, Bản Áng hiện lên với những ngôi nhà sàn truyền thống ẩn hiện bên những tán cây xanh tươi, dòng suối uốn lượn. Thăm khu du lịch sinh thái hồ rừng thông, chúng tôi không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của hồ nước rộng mênh mông nằm sát ngay cạnh rừng thông trải dài trên dãy đồi đất feralít đỏ nâu tạo thành cảnh quan tự nhiên tuyệt đẹp.
Khí hậu cao nguyên Châu Mộc dường như càng tạo lên vẻ lung linh cho hồ rừng thông bản Áng. Khung cảnh tĩnh lặng, mặt hồ khoác lớp sương mỏng tinh khôi của chiều tà. Sương kéo về, tiết thu khẽ se lạnh như thả hồn cùng bước chân lãng du, làm vơi đi những ồn ào của cuộc sống thường nhật. Nghe nói nơi đây đẹp nhất là những đêm trăng, bóng thông soi xuống mặt hồ, tiếng thông gieo vi vu, vang vọng đâu đó tiếng sáo gọi bạn tình.
Bởi vậy nên người ta vẫn thường hay ví nơi đây như Hồ Xuân Hương của Tây Bắc vậy.
Chúng tôi thuê mỗi cặp một con thuyền đạp vịt, tiến ra giữa hồ. Hôm nay thời tiết chiều lòng thật, hoàng hôn dần buông xuống. Mặt hồ phản chiếu ánh nắng vàng sót lại cuối chiều ánh lên những lớp sương mỏng manh, một cảnh tượng kỳ lạ và đẹp chưa từng thấy bao giờ. Huyền ảo và nên thơ là tất cả những gì chúng tôi có thể lắng đọng lại trong những giác quan.
_Ôi, lại là hoàng hôn ! – Nàng bồi hồi cảm thán.
_Nó khác với những gì chúng ta từng thấy em nhỉ ? – Tôi dừng chân đạp, thả cho con thuyền trôi tự nhiên trên mặt hồ.
_Anh ! Nhìn kìa ! – Bỗng nàng véo nhẹ lên đùi tôi.
Tôi ngoảnh nhìn theo hướng nàng chỉ, qua ô cửa sau của chiếc thuyền. Phía đằng xa thấy Sơn và Hằng đang …hôn nhau. Hôi môi mới kinh. Thằng này nó ngỏ lời rồi hay sao ý ? Có lẽ vậy, với khung cảnh này mà không làm một cái gì đó lãng mạn thì chẳng phải có lỗi với thiên nhiên lắm hay sao ?
Tôi đưa tay che mắt nàng.
_Em cũng đa sự ghê ! Lo chuyện của mình đi ! – Tôi kéo nàng lại.
_Có muốn nói gì với anh không ? – Tôi âu yếm nhìn nàng.
_Còn gì để nói nữa …anh ! – Nàng cũng nhìn tôi, đôi mắt lúng liếng.