***
Mưa đã tạnh, tôi trầm ngâm đứng nhìn xuống đường qua lan can bệnh viện, lác đác một vài chiếc xe máy đi qua chạy lại trong bầu không khí hơi se lạnh của đêm sau dư âm của cơn mưa rào.
– Mày bảo có chuyện muốn nói với tao, giờ mở miệng được chưa? – Nhật Huy đứng cạnh, hằn học.
Tôi không trả lời, lẳng lặng rút thuốc ra châm rồi đưa bao thuốc lên mời gã.
Nhật Huy nhíu mày dò xét thái độ của tôi, nhưng rồi gã cũng nhón lấy một điếu. Tôi đưa bật lửa lên châm cho gã.
Cả hai lẳng lặng hút thuốc…
– Ngọc thích ngắm hoàng hôn! – Tôi mỉm cười, dõi mắt nhìn xa xăm.
– Nhưng cô ấy cũng yêu sự trong lành mát mẻ của những hạt mưa! – Tôi ngoảnh nhìn Nhật Huy.
Gã đang trố mắt, có lẽ gã không hiểu tôi đang lảm nhảm luyên thuyên điều gì.
– Cô ấy rất đa cảm, mong manh, dễ tổn thương, mau nước mắt nữa. Có những lúc trẻ con, nhưng có những lúc lại tinh tế và chững chạc. Lúc nào cũng quan tâm và nghĩ cho người khác. Thế giới xung quanh cô ấy dường như lúc nào cũng ngập tràn những yêu thương, và… – Tôi rít một hơi thuốc.
– Nụ cười của cô ấy, đẹp… đúng không?
Nhật Huy khẽ gật đầu đồng tình.
Tôi rút sợi dây chuyền ra ngắm nghía, thứ mà tôi luôn giữ gìn cẩn thận trong suốt quãng thời gian qua, như một báu vật của cuộc đời. Và… nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi…
Tôi bối rối ngoảnh mặt, khẽ đưa tay dụi nhẹ khóe mắt.
– Tôi mong nụ cười ấy sẽ luôn thường trực trên môi nàng mỗi ngày, niềm vui sẽ ở xung quanh nàng mỗi giờ, hạnh phúc sẽ ngập tràn bên nàng mỗi phút, và… tình yêu sẽ mãi luôn nồng nàn bên nàng ở mỗi giây cuộc đời. Anh làm được điều đó không? – Tôi quay lại nhìn Nhật Huy.
Thấy gã cúi gằm mặt, tay run run dụi tàn thuốc.
– Nhìn tôi đi!
Nhật Huy ngẩng lên, gã sửng sốt khi nhìn vào đôi mắt tôi.
– Anh làm được không?
– Tôi… tôi làm được! – Gã mím môi, gật đầu, ánh mắt đầy cảm khái.
– Tôi không cần đòi hỏi anh đảm bảo bằng một lời hứa, hãy đảm bảo với tư cách của một thằng đàn ông!
– Tôi có thể lấy tính mạng mình ra để đảm bảo!
Tôi nhoài người cầm lấy tay Nhật Huy, đặt sợi dây truyền vào lòng bàn tay gã nắm chặt lại. Nhìn thẳng vào mắt hắn một lần nữa. Rồi xoay người bước đi.
– Tôi… tôi thua…
Tôi dừng bước khi nghe Nhật Huy nói với từ phía sau.
– Tôi… thua cậu thật rồi, thua triệt để!
– Đoạn chát hôm nọ là của tôi, tôi chỉ muốn cậu buông xuôi mọi chuyện. Giờ tôi đã hiểu ra trong suốt cuộc đời Ngọc, cậu là không thể thay thế. Nhưng tôi tin rằng tình yêu của tôi sẽ đủ cho cả hai… Hãy tin ở tôi!
Chỉ cần nghe Nhật Huy nói đến vậy, tôi yên tâm bước tiếp, không nói thêm với gã lời nào. Mấy điều gã vừa thú nhận giờ đối với tôi đâu còn quan trọng nữa.
Khi khuất tầm nhìn của Nhật Huy, tôi mới đưa tay bịt miệng mình, vừa đi vừa tựa vai vào tường như muốn ngã khụy…
“‘Người giặt giẻ lau’, cho mình xin ngày tháng năm sinh nhé!”
“Có muốn nghe Ngọc kể câu chuyện bông hoa, chiếc áo mưa và anh chàng ngốc không?”
“Hoàng Tử Mít Ướt của em, đừng khóc nữa…”
Bước chân tôi dần nặng nề, lê lết theo những lời nói dấu yêu thoang thoảng từ miền ký ức đang vọng về.
“Nếu sau này chúng ta có xa nhau, mỗi khi nào nhớ đến em, anh hãy nhìn về phía mặt trời mỗi lúc hoàng hôn xuống… em sẽ đến cùng với những tia nắng cuối cùng… với anh!”
Tôi gục quỳ hẳn xuống sân bệnh viện, một làn gió lùa mạnh trên những tán lá xào xạc, đẩy những giọt nước mưa còn đọng lại rơi rớt xuống rào rào…
Trái tim như bị bóp nghẹt bởi nỗi đau đang dâng lên quặn thắt trong lòng. Tôi bậm môi chặt đến muốn tứa máu, nước mắt lại lã trã tuôn rơi…
-Hoàng hôn ơi, xin lỗi! Anh đã không thể… không thể nhìn về… nữa rồi…!
**********
Chapter 57
– Bốp !
– Thế là thế nào? Thế là thế nào hả Hiếu? – Sau khi táng tôi một cú khá mạnh Sơn sấn xổ lao tới cầm hai cổ áo tôi vừa lay vừa điên cuồng hỏi.
Thấy mồm mằn mặn, tôi quay mặt nhổ ra một búng nước bọt lẫn máu, rồi hờ hững nhìn nó.
– Đổi giọng nhanh thế? – Tôi nhếch mép cười khẩy.
– Bốp – Nó quai thêm cú nữa khiến tôi lảo đảo. Phải vịn tay bám vào gờ tường để không ngã khụy.
– Tao đếch gọi mày là đại ca nữa, không bao giờ gọi nữa. Mày không xứng đáng, mày không xứng đáng !! – Sơn tiếp tục nhào tới.
– Nào nào ! Chúng mày làm sao thế! – Hòa nhoài người ghì chặt lấy Sơn.
– Mày xem nó vừa nói gì, vừa làm gì? Chúng ta khổ công tháp tùng nó vào đây? Để nó buông xuôi tất cả như vậy à?
Sơn gồng người thoát khỏi tầm khống chế của Hòa, rồi vung tiếp một đấm nữa về phía tôi.
– Đủ rồi đấy! – Tôi điên tiết gạt cú đấm của nó ra rồi đáp lễ lại.
– Bốp ! – Sơn ngã vật ra đất.
– Điên hết cả rồi ! – Đến lượt Lâm ôm ghì lấy tôi.
– Có gì bình tĩnh nói chuyện, sao phải động chân động tay với nhau?
– Bỏ tao ra ! – Tôi ngoảnh sang Lâm gằn giọng.
– Nhưng…
– Mày cứ bỏ tao ra! – Tôi trừng mắt.
Thấy nó… ôm chặt hơn. Tôi liền gạt chân rồi vặn người quăng nó về phía trước khiến hai thằng cũng ngã lăn quay ra đất.
Tôi ngồi dậy tựa lưng vào tường, duỗi thẳng chân, ngước mặt nhìn trời thở hồng hộc.
Sơn sửng sốt nhìn tôi, rồi nó cũng gượng dậy ngồi cạnh tôi. Lâm và Hòa cũng vậy. Cả 4 thằng chẳng ai nói thêm câu nào nữa, đâu đó có tiếng chó sủa văng vẳng tới. Rồi không gian im ắng nặng nề lại bao trùm. Trời lại lác đác một vài giọt mưa phùn lăn tăn rơi rớt xuống khiến khung cảnh với tâm trạng càng thêm não nề…
Sau khi trở về hội họp với hội bạn. Chi và Nhi đã về từ lâu, đương nhiên chỉ còn Sơn, Hòa, Lâm đứng sốt ruột ngóng tin. Mấy thằng đi dạo loanh quanh trên vỉa hè qua mấy con phố, thấy tôi bước thất tha thất thểu chẳng nói chẳng rằng. Chúng nó bắt đầu sốt sắng gặng hỏi. Cũng chẳng giấu diếm làm gì thêm nữa, tôi kể sơ qua tình hình, nói cặn kẽ về quyết định của mình. Thì thằng Sơn bắt đầu nổi khùng và không giữ được bình tĩnh.
Tôi biết chúng nó hy vọng ở tôi rất nhiều, nên chúng nó sẽ không thể chấp nhận quyết định này của tôi ngay được. Nhưng cũng chẳng thể nghĩ là Sơn nó lại bức xúc đến như thế. Quen nó từ hồi mới vào cấp 3, hai thằng đùa nghịch nhau nhiều, đôi lúc xích mích cũng chỉ cãi nhau ỏm tỏi, chứ chưa bao giờ ẩu đả. Khi nãy nhìn vào ánh mắt nó tôi thấy có vẻ nó đang phẫn uất lắm, dù cảm kích nhưng lúc ấy máu nóng đang dồn lên tột đỉnh, hay tâm lý đang nặng trĩu cũng muốn phát tiết vào đâu đó. Nhưng khi đấm nó xong tôi lại chẳng thấy khá khẩm hơn, trái lại sự bế tắc lại càng dấy lên trong lòng, cùng quẫn đến nghẹt thở.
– Sơn! Tao nghĩ là mày phải hiểu tao hơn cơ! – Tôi thở dài rút bao thuốc ra.
Khua khoắng chẳng còn điếu nào. Tôi vò mạnh rồi ném ra xa.
– Không chỉ có Sơn, mà thật sự bọn tao cũng choáng váng với hành động này của mày! Thật sự mày muốn mọi việc chấm dứt tại đây sao Hiếu? – Lâm cầm bao thuốc rút một điếu đưa tôi, rồi quẳng một điếu nữa cho Sơn.
Tôi lẳng lặng châm thuốc, phả khói. Rồi lại ngước nhìn trời, giờ có cố giải thích chúng nó cũng đâu có thể hiểu được những gì mà tôi đang phải trải qua. Ngay cái thằng thân cận, tâm lý và có thể nói là hiểu mình nhất như thằng Sơn lại động thủ với chính “đại ca” nó thì tôi còn hy vọng gì nữa.
Hút được vài hơi tôi búng điếu thuốc đang cháy dở đi rồi uể oải đứng dậy cất bước.
– Cậu đi đâu thế? – Hòa thảng thốt.
– Muộn rồi mấy thằng về ngủ đi, lúc này tao chỉ muốn ở một mình ! – Tôi vẫn cắm cúi bước tiếp.
– Đây là Sài Gòn chứ có phải là Hà Nội đâu! Mày định…
– Để cho nó đi! – Sơn cắt ngang lời Lâm.
Chắc là nó cũng dần hiểu ra vấn đề, hoặc là không. Tôi cũng chẳng muốn bận tâm đến suy nghĩ và cảm nhận của nó. Vì giờ giải quyết mớ mâu thuẫn đang đả kích nhau trong đầu mình cũng đã đủ mệt rồi. Tôi cứ đút tay túi quần đi không định hướng… trời đã trôi về gần sáng. Đèn đường đã tắt, mưa mỗi lúc một dày hơn, cũng tốt mà…