Quay trở lại với thực tế, tôi đang ngồi ở đây, trên cái sân bay cùng với thằng bạn thân và đang nhớ lại chuyện cũ của mình chỉ vừa mới xảy ra cách đây vài tháng thôi, câu chuyện tưởng chừng bé nhỏ nhưng đã thay đổi cuộc đời tôi.
Trở lại với cái câu hỏi của thằng bạn tôi, tôi trả lời lại nó:
– Hêhê, nhớ chứ sao không? Nhưng mà lúc đó còn nhỏ chưa nghĩ nhiều được, bây giờ lớn rồi phải khác chứ? (Chém gió vậy chứ mới qua 1 tháng thôi lớn làm sao được)
– Mày thì lớn rồi, cứ lên cấp 3 đi tao xem mày như thế nào nhé! Kiểu gì lại chả đâm đầu vào gái tiếp hêhê.
Thằng bạn nó vừa đáp vừa cười hềnh hệch. Tôi đáp lại nó:
– Kệ tao, chẳng lẽ cả đời này mày không quan tâm đến con gái à? hay là mày bị gay hahaha….
Công nhận là thằng bạn tôi khác người thiệt, từ bé đến giờ chưa biết yêu người khác giới là gì, nó không bị gays đâu nhé, có lẽ nó chỉ biết đến yêu game thôi
Chém gió một hồi tôi và nó đứng lên và lại chạy về nhà. Buổi sáng sớm bao giờ cũng rất dễ chịu vì không khí rất trong lành không có khói bụi của xe ôtô, xe máy, không có tiếng còi, tiếng động cơ im ỏi. Ra về thằng bạn nó hẹn tôi chiều đi đánh cầu để lấy lại gân cốt, tôi đồng ý luôn, ở nhà cả tháng rồi suốt ngày chơi game nên chắc giờ tôi trở thành con sên rồi
Về nhà, chạy vào gian bếp đã thấy có sẵn cái bánh mì với hộp sữa trên ý rồi, tôi chạy vào ăn ngấu nghiến rồi đi tắm cho 1 ngày chủ nhật an lành.
8h sáng chủ nhật, tôi mới nghĩ ra là nên đi mua cái balo mới cho nó oai vì cái balo cũ của tôi bị rách trong vụ đánh nhau với thằng khốn nạn ở cấp 2 rồi. Lên FB, vào page của mấy cái shop mà tôi hay mua đồ, chọn ngay được một cái cặp Vans da lỗ màu trắng. Đang định đặt ship thì mới nhớ là tôi cần ngay chứ ship lâu lắm ý nên quyết định lên đường đi đón em ý về. Đùa chứ tôi chẳng muốn đi đâu, xa lắm ý, nhà tôi ở Nguyễn Văn Cừ mà phải sang tận Kim Mã mà trong khi nhà có mỗi con xe đạp. Chị giúp việc xinh đẹp thì tí nữa chắc phải đi học rồi nên không lấy xe điện được. Thôi thì đành đi xe bus vậy, mặc quần áo, xách giày lên và đi.
Sau 2h cuối cùng tôi đã trở về nhà và trong tay là cái cặp mới, sướng vê lù, nhưng mà hơi choáng vì tôi bị cái bệnh mà cứ đi ôtô là say mà T.T, vậy là tôi đi ngủ. Lên nhà đánh 1 giấc đến gần 12h thì chị giúp việc đánh thức dậy và xuống nhà ăn cơm.
Reng reng reng…. thằng bạn gọi:
– Ra quán không mày, làm ván cuối, vào năm học hết chơi đó cưng.
– Thằng khốn nạn, trời đánh còn tránh miếng ăn, tý tao ra sau.
12h30 tôi chạy ra quán ngồi chơi trận CF và FiFa với nó đến tận 4h chiều. (Tôi và nó rất thích chơi thể loại game console, sau này khi VTC ra cái game Vua Bóng Rổ thì tôi và nó lại đâm đầu vào mà chơi ) 4h tôi và nó lại quay ra sân cầu lông mà chơi đến 6h thì về.
Tối hôm trước khi đến nhận lớp, tôi ngồi chuẩn bị rất kĩ. Nào là balo này (bỏ 1 quyển vở trắng với 1 cái bút vào trong cho nó nặng ). Rồi quần này (Để quần bò đen cho nó đỡ sặc sỡ, cấp 2 toàn mặc quần bò chứ quần đp tôi mất đâu rồi ý ). Rồi cả áo đp nữa (Áo đp cũng mất nốt nên thế vào đó là cái áo sơmi trắng tôi hay dùng những lúc đi tiệc). À quên, đầu tóc nữa, phải thẳng không được dựng nên, rồi cả cái khuyên tai mặt đá nữa cũng phải tháo ra không thì vào trường bảo vệ cho ăn hành, à à thêm cái snapback flower vào nữa cho nó sặc sỡ hìhì. Quên quên, thêm đôi Vans Galaxy nữa. Vậy là xong, lên giường đi ngủ. À mà quên chưa đi ngủ vội, lên FB up cái stt cho nó oai đã “Yeah! mai là bắt đầu năm học lớp 10 rồi, có girl nào xinh học Lý mai làm quen nhé ”. Up xong cái stt thì tôi cũng đi ngủ.
Vậy là mai tôi sẽ bắt đầu những năm tháng học tại cấp 3 rồi, tôi sẽ không còn là trẻ con khi tôi học cấp 2 nữa. Tôi nghe mọi người nói là những năm tháng cấp 3 là những năm đẹp nhất của tuổi học trò, những người anh chị em của tôi thường bảo tôi là họ rất nuối tiếc về quãng thời gian học cấp 3, học mong muốn được quay trở lại quãng thời gian đo. Tôi thì nghĩ đơn giản là vì cấp 3 là những năm mà tâm tư và tình cảm của chúng ta đang phát triển và thay đổi nhiều, sẽ có nhiều suy nghĩ, hành động bồng bột và nông nổi nên khó ai có thể quên được. Tôi cũng mong vậy, tôi muốn quãng thời gian cấp 3 của mình thật đẹp đẽ và không nuối tiếc khi tôi nhìn lại. Và nếu may mắn có lẽ tôi sẽ gặp được người con gái đi cùng mình đến hết cuộc đời này!
*******
Chap 4
Sáng hôm sau, 5h15 tôi tỉnh dậy vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi xỏ đôi converse vào đi bộ hóng gió cho tóc khô. 6h tôi trở về nhà với bộ mặt hớn hở, vào trong đã thấy chị giúp việc đang nấu cái gì đó còn pama tôi thì đang ăn sáng dưới bàn thấy tôi liền nói:
– Sắp đi học rồi còn đi đâu đấy?
Tôi lễ phép trả lời rồi cười cười:
– Dạ! con vừa tắm nên ra ngoài đi dạo cho tóc khô thôi ạ!
– Ừ được rồi! Lên thay quần áo rồi xuống ăn sáng đi.
– Vâng ạ!
Nói rồi tôi chạy lên phòng mà lắp nguyên cái set hôm qua tôi soạn vào người sau đó chạy xuống dưới ăn sáng. Chị giúp vc lấy trứng trong chảo ra rồi kẹp vào bánh mì đưa tôi rồi nói:
– Của em này ăn nhanh còn đi học, sữa chị để trên bàn ý!
– Okey! Thank you chị!
Vừa đáp tôi vừa ăn ngấu nghiến cái bánh mì, pama tôi lại bảo tiếp:
– Lên cấp 3 rồi học hành hẳn hoi đấy, m mà như lớp 9 thì cho m khỏi thi đại học đi bộ đội luôn đấy!
Đùa chứ papa tôi toàn dọa tôi cái kiểu không học giỏi cho đi bộ đội vậy? mà tôi nghe kể đi bộ đội khổ lắm, toàn bị đánh thôi nên cũng sợ lắm chứ :(, xong tôi nhăn mặt thở dài mà đáp:
– Vâng ạ! Haizz….
Ăn xong tôi cầm cầm hộp sữa chào pama rồi chạy luôn. Đường đến trường cũng không xa lắm nên tôi đi bộ cho nó khỏe người, nhưng mà nói thật chứ tôi thích đi bộ thật, cấp 2 pama tôi có mua cho tôi con xe điện nhưng mà tôi chẳng bao giờ đi, toàn đi bộ đi học, đến bây giờ lên cấp 3 lại thế nữa ==” trường cách nhà có 2 con đường thôi mà đi bộ ngắm gái cũng dễ. Từ 2 bên đường rõ lắm hs đang đi đến trường, bên kia đường toàn hs trường NGT còn bên đường tôi đang đi toàn hs LTK, hai trường nằm cách nhau khá xa, NGT nằm ở đầu đường NVC còn LTK ở cuối NVC. Vừa đi tôi vừa ngắm gái, đùa chứ mấy đứa ở LTK tôi soi chả có đứa nào xinh trong khi bên đường gái GT xinh quá, ẻm nào cũng đáng nhìn, nghĩ lại không được học NGT cũng tiếc T.T
Tôi lấy cái tai nghe Sony cùng cái Walkman ra, cắm nhạc vào và feel, vừa đi vừa nhún nhún như thằng bệnh, tôi cứ ngước mặt lên trời mà đi để cảm nhận âm nhạc mà không để ý đến đường. Khựng 1 cái và tôi bị ngã nhoài ra đường vì vấp phải gạch, rất bất ngờ nhưng theo phản xạ tôi đặt tay phải xuống đường mà chống nhưng tưởng như dừng lại ở đó rồi thì tôi há hốc mồm ra vì tay tôi bị xe đứa khốn nạn nào cán vào mới đau chứ T.T, rụt tay lại rồi tôi nhăn mặt quay người lại nói:
– Đứa nào đi xe ngu vậy? muốn chết hả?
Quay lại thì thấy mặt của 1 đứa con gái, rất xinh và cũng dễ thương nữa đang ngồi trên xe điện mặt thì tái mét cúi gằm xuống, 2 tay chắp vào mà vái như thắp hương ý ==’ rối rít nói:
– Mình xin lỗi bạn nhiều lắm, xin lỗi thật là mình không có cố ý đâu, bất ngờ quá nên mình không phanh kịp, cho mình xin lỗi bạn nhé!
Gái xinh thì xinh thật nhưng đã làm cho cái tay tôi bị thương thì tôi phải bắt bẻ bằng được.
– Xin lỗi là xong à? Cậu xem tay tôi bị thương thế này thì làm sao viết bài được? đền đi.
Tôi quay mặt đi nhưng thầm nghĩ “gái xinh thế này mà làm quen được thì tay mình bị thương cũng đáng hêhê”
Gái nhăn mặt mà trả lời tôi:
– Oài mình xin lỗi rồi mà! À đúng rồi để tớ mua đồ băng bó tay cho cậu nhé! Chờ tớ ở cổng trường nhé!
Nói rồi gại quay đi rồi phóng xe đi đâu đó. Tôi cũng nghe lời gái mà ra cổng trường chờ gái.
10p sau gái quay lại với 1 túi toàn bông, gạc, cồn trong đó, gái đi gửi xe xong thì chạy ra chỗ tôi nói:
– Vào ghế đã ngồi đi mình băng vết thương cho hìhì!
Không nói gì, tôi tỏ vẻ lạnh lùng bước đến cái ghế đá ngồi, còn gái thì lẽo đẽo đi sau.
Ra đến nơi thì gái bảo tôi giơ tay ra, gái lấy bông tẩm cồn xoa đầy vào các vết xước và chỗ chảy máu trên tay tôi rồi gái lại lấy gạc băng lại cho tôi. Người ngoài nhìn vô chắc tưởng tôi với gái là 1 cặp ý hêhê.
Gái băng xong thì tôi lạnh lùng đứng dậy mà nói:
– Tôi thấy cậu biết sửa lỗi như thế là tốt đấy, tạm biệt, tôi lên lớp đây!
Đôi khi chúng ta cứ phải tỏ vẻ lạnh lùng lúc mới gặp để tạo nên ấn tượng với 1 người khiến cho người đó sẽ phải ấn tượng và nhớ tới mình mãi. Và gái thì tưởng tôi vẫn giận gái nên gái gọi lại theo:
– Này! Thứ lỗi cho mình nhé! Mà bạn học lớp nào vậy?
Không quay lại mà tôi chỉ giơ số 3 ra đằng sau ngầm hiểu là A3 ý mà, chẳng biết vì sao mà lúc tôi đi được 1 đoạn rồi ngoái lại thì thấy gái vẫn đứng đờ người ra ở chỗ cũ chứ, một lúc sau như tỉnh ra rồi thì tôi mới thấy gái bước đi.
Vừa đi đến tầng 3 tìm lớp ngó ngó nghiêng nghiêng thì từ đâu 1 con nhỏ nó lao ra từ phòng bên phải cầu thang rồi đâm rầm vào người tôi, tôi lùi lại để lấy chân làm trụ không bị ngã còn con nhỏ kia thỳ ngã ngửa ra đất, đằng sau là con bạn nó hay sao ý mà đứng trước cửa há hốc mồm lên. Đùa chứ con gái bây giờ nghịch kinh ý, nghịch hơn cả con trai, vừa chân ráo chân ướt vào trường mà đã quậy đuổi nhau khắp lớp rồi. Nhìn con nhỏ ngã dưới đất vẫn chưa đứng dậy được thì tôi đang định đưa tay đỡ nó lên thì tôi mới để ý rõ ràng nó là 1 con cá xấu nên thôi, bạn nó thì cũng chẳng khá hơn nên tôi quyết định kệ nó luôn rồi lạnh lùng đút tay vào túi quần mà bước đi tìm lớp. Nói thật là với mấy cái đứa cá xấu còn nghịch hơn quỷ thỳ tôi cực kì ghét luôn ý. Nhìn lên biển lớp tìm phòng thì tôi suýt ngất vì cái phòng 13 lớp của tôi đang ở ngay trước mặt tôi, bên cửa là bạn con cá xấu vừa nãy. Đùa chứ! Chẳng lẽ tôi phải học chung với đám cá xấu chúa sao? Lạnh lùng bước vào cửa lớp bỗng có mấy ánh mắt hướng về phía tôi, cả nam lẫn nữ. Không nhìn cũng biết là bọn nó đang shock vì tôi quá ư là swag, 1 phần vì tôi cũng là 1 stylelist và 1 phần tôi từng làm model cho mấy shop hay mua đồ nên set của tôi phối rất chất và đẹp ai mà không nhìn thì chắc mắt mù (hehe chém tí mà) Đảo mắt 1 vòng lớp thì tôi mừng rỡ khi thấy bọn bạn cấp 2 và 1 đang ngồi nói chuyện thì tôi chạy lại chỗ bọn nó ngồi mà chào hỏi tưng bừng. Bọn nó thấy tay tôi bị bó thì hỏi tại sao nhưng tôi chỉ bảo là ngã xe thế thôi. Được 1 lúc thì tôi mới thấy có cái dáng nhìn quen quen đang đi vào lớp, ngửa đầu lên thì tôi sững người mở mắt to ra đầy ngạc nhiên vì trước mặt tôi là gái – người đã cán xe vào tay tôi và cũng là người băng vết thương cho tôi. Gái bước vào khiến cả lớp tôi phải thẫn thờ mà nhìn gái đầy ngưỡng mộ, mấy đứa bạn tôi cũng vậy, bọn nó xuýt xoa mà dãi chảy đầy (đùa đấy) Gái đảo mắt quanh lớp tìm ai đó, rồi bỗng ánh mắt gái tia sang chỗ tôi, 2 ánh mắt chạm nhau, gái mở một nụ cười rồi quay đầu đi vào chỗ còn riêng tôi thỳ như thằng trên mây. Tôi nghĩ thầm: “Á à! Cô được lắm, đã cán vào tay tôi còn không biết sợ lại đi học cùng lớp tôi luôn à?. Tôi sẽ cho cô biết tay, hehe” mặt tôi cười gian xảo khiến mấy đứa bên cạnh tôi phải đấm vào lưng tôi rồi bảo:
– Mày nghĩ cái gì mà cười gian thế? Thằng mất dạy này!
Tôi không đáp gì, cứ nghĩ đến việc trả thù tôi lại vui! Cô giáo bước vào, đầu tiên là điểm danh, nhờ vụ điểm danh mà tôi biết tên gái là An, Thúy An mà, tên đẹp thiệt. Rồi sau đó cô giới thiệu vớ vẩn gì đó sau đó hỏi ai làm lớp trưởng được rồi phân công vớ vẩn nhưng tôi không quan tâm, cứ nghĩ đến gái mà cười gian. Xong rồi đến lúc cô bảo là lấy sách vở ra chép nào là bản cam kết, nào là tkb nhưng mà tay tôi đau thế này thì chép sao được? Nghĩ tới cái tay đau bỗng tôi lóe lên 1 cái ý tưởng cực kì thú vị rồi thực hiện luôn. Tôi cứ ngồi khoan tay trước ngực, chân văt chéo mà không chép gì trong khi cả lớp đang chép. Đúng như kế hoạch, cô giáo để ý đến tôi rồi gọi tôi lên.
– Em kia đứng lên, sao em không chép?
Tôi đứng lên, đút tay vào túi quần rồi lạnh lùng đáp:
– Em không chép được
– Tại sao em lại không chép được? Tay em bị gãy sao?
Theo đúng kế hoạch là tôi sẽ im lặng để xem gái có nói gì đỡ lời hộ mình không, nếu có thì nghĩa là gái có quan tâm đến tôi và vẫn còn thấy có lỗi, còn nếu không thì tùy cơ ứng biến .
Cô đứng mà hét lên:
– Em kia, sao em không trả lời? Em không nghe tôi hỏi à?
Im lặng và im lặng tiếp, tôi cảm nhận gái đang lo lắng nhìn tôi! Xong rồi cô gắt lên:
– Anh là không trả lời thì tôi đình chỉ học anh!
What the hell? Thôi xong, vậy là gái không giúp rồi! thôi đành thú tội vậy. Nhưng không phải, tôi đang định trả lời thì gái đứng lên cướp lời:
– Thưa cô! Tay bạn ý bị thương nên không viết được ạ!
Cả lớp sửng sốt ồh lên 1 tiếng rồi quay sang nhìn tôi và gái, tôi có thể hiểu được khi 2 chúng tôi vừa mới vào lớp chẳng hề quen biết nhau mà gái lại đỡ lời giúp tôi như thế nên kiểu gì đứa nào cũng nghĩ là tôi với gái đã từng quen nhau cho mà xem còn mặt cô thì cau có trả lời:
– Có đúng như vậy không?
Tôi không nói gì, giơ tay phải đang bị băng bó lên cho cô tự hiều
Mặt cô cứ hầm hầm như cái lò vậy:
– Vậy anh ý không có mồm à mà phải nhờ em nói! Cả 2 ngồi xuống đi, còn anh thì tôi sẽ để ý đến anh.
– Vâng! thoải mái nhé cô!
Tôi đáp lại mới một cái thái độ khinh người :]]
Vậy là xong, vì lý do muốn thử gái mà tôi đã lọt vào mắt xanh cô chủ nhiệm xinh đẹp ==” nhưng không sao, học giỏi như tôi thì sợ gì chứ kakaka!
Chép xong thì cô cho cả lớp về và dặn dò lịch học bắt đầu từ mai luôn. Bỏ tay vào túi quần, lạnh lùng bước đi thì bị 1 con nhỏ chặn đầu, tôi ngửa đầu nên thì thấy gái.
– Ê này! tránh ra, cản đường người ta làm gì vậy? – Tôi đáp.
– À! vì mình thấy tay bạn như vậy không viết được mà lỗi lại là do mình nên mình đưa cho bạn bản mà mình chép này! Mình sẽ mượn người khác rồi chép sau, hì!
Ôi! gái tốt với mình quá! nhưng vẫn phải làm ngơ để giữ cái vẻ lạnh lùng cho nó ngầu
– Ờ! biết điều như thế là tốt. Nhưng tôi không biết là tay tôi bao giờ mới viết bài được nữa mà mai phải đi học rồi, cậu định tính sao đây?
Gái nhìn mặt rất bối rối và lúng túng:
– À… vậy thì.. để mình chép bài cho bạn.
– Được rồi! Tự cậu muốn đấy nhé!
Nói rồi tôi quay đầu bước về mà trong lòng đầy rộn ràng cho khởi đầu thuận lợi của một năm học mới. Ngay chiều hôm đó tôi liền chạy thẳng đến nhà sách Alopo để mua vở cho năm học mới, muốn tạo ấn tượng với gái nên tôi mua một đống vở Campus với đủ hình thù và sắc màu rồi còn mua thêm một đống bọc vở nữa để cho nó sang trọng
Về nhà tôi bật máy tính lên và vào photoshop rồi chế ra cái nhẵn vở độc nhất vô nhị (vì tự mình làm nên làm gì có cái thứ 2 ), sau đó tôi in 1 loạt ra luôn (nhà có điều kiện, in màu đầy đủ ) rồi cắt cẩn thận từng cái mà dán vào vở rồi cẩn thận bọc lại. Thực sự là tôi cảm thấy mình có khi còn khéo tay hơn cả con gái ý.
Lên fb, mở nhạc nghe. Vào page của trường tìm xem có gái xinh mới vào không còn kết bạn, nhưng 1 hồi thì thấy toàn cá sấu nên nản quá bỏ luôn. 1 lúc sau nhớ tới gái thì thử vào ô tìm kiếm rồi đánh chữ Nguyễn Thúy An ra, ra 1 đống người, xem avatar chẳng ai ra hồn. Rồi tôi lại thử tìm từng cái tên 1: Thúy An Nguyễn này, An Thúy Nguyễn này, Thúy An này, Nguyễn An này… nản rồi đấy nhưng cuối cùng thì cái tên An Nguyễn cũng có kết quả và quả là gái rồi, avatar là ảnh gái đang ôm bó hồng của ai ý ==” khốn nạn, chẳng lẽ hoa đã có chậu? nhưng thôi mặc kệ, thích thì đập chậu cướp hoa luôn, tôi ấn nút kết bạn, chờ hồi lâu không có động tĩnh thì tắt fb rồi xem phim (phim hành động của Mĩ nhé chứ không phải Japan Anti Virus đâu)
Nghiền xong cái bộ phim dài 2h cũng tầm gần 11h rồi thì tôi onl fb lần nữa, và vâng! gái đã chấp nhận lời mời kết bạn của tôi nhưng mà khốn nạn là fb tôi không để tên thật của tôi và không để ava của mình nên gái không biết ai nên inbox hỏi ai đấy. Thấy acc gái vẫn sáng tôi liền rep ngay:
– Là tôi đây! Người bị cậu làm hỏng mất đôi tay quý giá ==”.
– Ặc! là cậu à? cho mình xin lỗi việc sáng nay nhé!
– Không cần nói nhiều, ngủ đê lấy sức, mai cậu phải chép bài cho tôi đấy đừng có mà quên!
– Ặc! cậu đúng là không phải con người mà.
– Ờ! tôi không phải người đâu, sao biết?
– Không đùa nữa, mà sao tay cậu bị thương cơ mà sao lại chat được? o.O?
Chết! gái nói đúng tim đen mà ==”
– Ờ thì.. gõ bằng 1 tay thôi, mà mai cậu mà không chép thì biết tay tôi đấy. Thôi tôi đi ngủ đây!
Nói rồi tôi off luôn, vừa nằm trên giường vừa cười hềnh hệch không sao ngủ được nhưng rồi một lúc thì cũng ngủ từ lúc nào không biết. Thế là kết thúc 1 ngày với bao biến động.
*******
Chap 5
Hôm sau lên lớp gặp ngay gái đang ngồi trong bàn học, tay thì bấm điện thoại, tai thì đang đeo tai nghe. Tôi tiến bàn của gái rồi đưa tay đập xuống bàn, gái thì bất ngờ giật mình rồi ngửa mặt lên nhìn tôi. Tôi thì vẫn giữ cái vẻ mặt lạnh như băng rồi đưa tay lên chỉ vào tai ý muốn bảo gái bỏ tai nghe ra và gái cũng hiểu được nên bỏ ra cất vào ngăn bàn rồi hỏi với cái vẻ mặt nhăn nhó:
– Gì vậy? >”<
Không nói gì, tôi lôi hết 5 quển vở sạch bong sáng bóng ra đưa cho gái. Gái thì làm bộ mặt thảm:
- Oài! phải chép thật à? T.T
- Chứ sao nữa? Hôm qua cậu hứa rồi đấy, mà vở tôi đẹp thế này cậu mà chép xấu hay là làm bẩn thì cậu biết tay tôi
- Hic, cậu đúng là cái đồ ép người quá đáng mà!
- Tại cậu thôi, chịu khó đi, khi nào tay tôi khỏi thì tôi không nhờ nữa, mà không chép thì biết tay tôi đấy.
Gái mặt ngu ngơ hỏi lại:
- Cậu định làm gì vậy O.o?
Tôi tiến sát vào gái thì thầm:
- À! nếu cậu không chép thì tôi sẽ bảo với mọi người trong lớp là tôi với cậu là 1 cặp, mà nhìn tôi với cậu đầu năm đã thì thầm to nhỏ như thế này rồi thì ai mà không nghĩ vậy chứ?
- Cậu là cái đồ đáng ghét, ya!!!! >,<
Gái giơ tay lên đánh tôi nhưng tôi đưa tay lên tóm chặt vào tay gái rồi đáp:
- Thế nhé! tôi về chỗ đây!
Nói rồi tôi buông tay gái ra và về chỗ của mình trước bao nhiêu ánh mắt ngỡ ngàng của bọn trong lớp.
Về đến chỗ thì mấy đứa bạn nó cứ xúm vào tôi mà hỏi đủ thứ linh tinh
- Mày làm sao mà quen được An vậy?
- Mày được đấy, mới đầu năm đã có gái xinh để quen rồi!
- Thằng cờ hó này, mày có số nó không tao xin phát!
Tôi cười cười với bọn nó rồi ngoảnh mặt làm ngơ. Thấy cái bộ dạng của tôi như vậy bọn nó cũng chán chẳng thèm hỏi nữa.
Và cả tuần cứ đều đặn như vậy, hôm nào gái cũng chép bài cho tôi, mặc dù tay tôi đã khỏi lâu rồi , không biết là chép có đủ không nữa nhưng mà cũng dài đấy chứ, mà chữ lại còn đẹp và trình bày rất gọn gàng nữa chứ. Về nhà ngắm nhìn những nét chữ trong vở như rồng bay phượng múa mà tôi lại hạnh phúc muốn phát khóc nên, cuối cùng thì tôi cũng đã có thể tìm được 1 người đem đến cho tôi một thứ hạnh phúc nhỏ nhoi dù chỉ là qua những dòng chữ nhỏ nhắn đó. Bên trong tôi thì luôn thầm thương trộm nhớ hình bóng người con gái đó nhưng bên ngoài thì lại tỏ ra rất lạnh lùng với nàng và chưa 1 lần mỉm cười với nàng. Mỗi lần nhìn thấy nàng cười tươi khi nói chuyện với bạn bè hay nhìn mặt nàng tỏ ra khó chịu khi bị tôi bắt nạt thì tôi thấy nàng rất xinh và đáng yêu, đáng yêu hơn mọi đứa con gái trong trường, có lẽ trong tôi nàng là hình tượng người con gái tôi đang tìm kiếm.
Ngày chủ nhật của tuần học đầu tiên đã đến, hôm đó tôi ngủ nướng rất lâu, mãi đến 7h sáng mới dậy (mọi khi toàn 5h30 dậy) tôi vệ sinh cá nhân song thì xỏ đôi conveser vào, lấy Walkman ra, cắm tai nghe vào và đi bộ dọc con phố NVC, lúc chạy đến gần cầu Chương Dương thì quay về và ghé vào tiệm bánh mì và làm 1 cái vừa đi vừa ăn. Hơn 8h thì tôi trở về nhà, tắm rửa rồi gọi thằng bạn đi chơi game đến 12h mới về. Ăn trưa chán đến 1h thì đi ngủ, 3h dậy thì tôi lại đi chơi game rồi 5h ra đi chơi cầu lông. Xong hết 1 ngày chủ nhật, tối hôm đó tôi ngồi ngắm nhìn lại mấy quyển vở mà gái chép rồi chợt nhớ đến gái mà tôi mở máy lên onl fb, thấy acc nàng đang sáng tôi vội pm:
- Chào cậu, chủ nhật vui vẻ chứ?
Gái đáp lại luôn:
- Vâng cảm ơn! may mắn là hôm nay được nghỉ nên không phải chép bài cho ai đó ==”
- Á à? cậu dám bảo tôi là ai đó à? được, mai chép tiếp nhé!
- Ặc, tay cậu khỏi rồi đúng không? thế thì nhờ mình chép làm gì nữa?
- Thích thế đấy? sao không?
- Cậu là cái đồ… không phải con người mà >”<
Vẫn là cái câu nói khi xưa nhưng lần này tôi trả lời khác:
- Ừ đúng rồi đấy! Tôi định thôi không nhờ cậu nữa cơ mà cậu bảo tôi không phải người nên thôi vậy!
- Ê ê này này! cậu là con người được chưa?
- Chưa chân thành :l
- Cậu là người đẹp trai, tốt bụng nhất mà tôi từng gặp ^^! Được chưa ==”
Gái tỏ vẻ cute đáng yêu lắm ý nên tôi cũng siêu lòng.
- Ừ tạm chấp nhận, nhưng tôi có điều kiện dành cho cậu, nếu câu làm thì tôi sẽ thôi không nhờ cậu nữa!
- Gì vậy?
- Vì cậu làm tay tôi bị thương nên tôi không nấu ăn được, báo hại tôi cả tuần nay toàn phải ăn trưa với ăn sáng bằng bánh mì với mì tôm, nên tôi muốn cậu mai sang nhà tôi ăn trưa 1 bữa được chứ? tôi nấu ok! (Chém gió đấy, tôi không biết nấu ăn đâu :]] à mà chỉ biết nấu chút ít thôi, không bằng đầu bếp được )
- GÌ vậy? == sang nhà cậu lỡ cậu làm bậy hay cho thuốc độc vào thức ăn thì sao
- Này này! cậu nghĩ bậy bạ gì về tôi vậy? sang thì không phải chép, không sang thì chép tiếp, thế thôi ==”
Nói rồi tôi off rồi chạy xuống nhà tìm chị giúp việc xinh đẹp :]]
- Chị à, em bảo!
- Gì vậy em?
- Sáng mai chị đi chợ mua nhiều thức ăn vào rồi làm nhiều món ngon vào nhé, sáng mai em mời bạn về nhà ăn cơm
- Ừm! được rồi.
- Cảm ơn chị nhé! em đỉ ngủ đây!
Nói rồi tôi tung tăng chạy lên phòng rồi nhảy phát lên giường ngủ luôn.
Sáng hôm sau đến lớp thấy gái lại đến trước rồi nên cũng chạy luôn ra phía bàn gái, đưa cho gái cái tờ giấy rồi biến luôn về chỗ. Nội dung của tờ giấy cũng chẳng có gì mấy, chỉ có mấy dòng linh tinh thôi: “Trưa nay lúc đi học về rồi sang nhà tôi luôn đấy, số xxxxxxxx phố NVC, không sang thì xác định nhé!”
À mà làm cái sơ lược về chị giúp việc đã, chị ý thực ra là ở dưới Đông Anh, có họ hàng gì gì với pama tôi ý mà nên gia đình chị ý ngỏ lời muốn đưa chị ý lên thành phố học đại học, mà gia đình chị ý cũng nghèo nên pama tôi không những đưa chị ý lên đây ở với học mà còn giúp chị ý có tiền gửi về quê bằng cách thuê chị ý làm “giúp việc trá hình” lương 5tr 1 tháng ý mà, Chị ý học ĐH Bách Khoa, hàng ngày đi học bằng xe điện, xe này cũng là xe pama tôi sắm cho tôi nhưng mà khốn nạn là tôi ko thích đi xe đó vì xe đó nhỏ mà người tôi cao nên không hợp nên tôi nhường cho chị đi :]]
Cả hôm ý tôi học cũng chẳng chép bài gì cả, chỉ ngồi mà mơ tưởng tới cảnh sắp xảy ra mà cười thầm 1 mình. Tiết 5 tôi chẳng thèm học mà chém gió với thầy giáo là tôi đau bụng nên xin về trước nhưng thực chất là về nhà chuẩn bị ý mà :]
Về đến nhà thấy chị giúp việc xinh đẹp đang nấu nướng gì gì đó, trên bàn là mấy món đã hoàn thành rồi nhìn rõ ngon mắt với hấp dẫn chứ, tôi chạy lên phòng thay quần áo, kiếm cái áo boy london với cái quần bò ngố mặc vào rồi chạy xuống dưới giúp chị bày đồ ăn lên bàn trang chí nữa. Tự dưng chị giúp việc nhìn tôi cười cười rồi hỏi:
- Chà chà, mời bạn gái đến nhà đúng không mà chu đáo thế?
- Ặc! bạn gái đâu chị, tuy là con gái nhưng không phải như kiểu chị nghĩ đâu ==”
- Em từ trước đến giờ có bao giờ mời ai vào nhà ăn đâu? chắc là người em thích rồi.
Đệch, trúng tim đen rồi, nhưng tôi chuyển ngay chủ đề:
- À chị ơi! tý nữa lúc bạn em đến thì chị lên phòng chơi nhé! Em tự lo liệu được
Như hiểu được ý đồ của tôi thì chị ý gật đầu rồi nháy mắt đáp:
- Ừ chị lên phòng đây, tự lo liệu nhé!
Bày xong đủ thứ lên bàn thì tôi ngồi chờ gái, 12h15 có tiếng chuông cổng, tôi chạy ra thì thấy gái đang đứng ở cổng chắp 2 tay vào nhau, mắt thì đầy vẻ ngạc nhiên nhìn cute không chịu được >,<
Tôi chạy ra mở cổng cho gái, nhìn thấy tôi thì gái cúi đầu chào tỏ vẻ lễ phép ==”. Gái định dắt xe vào thì tôi nói:
- Khoan đã!
- Gì vậy? - gái đáp lại.
- Để tôi dắt xe cho, hì
Vừa nói tôi vừa cười với gái rồi dắt xe vào. Còn gái thì sững người ra, mắt mở to như kiểu vừa mới thấy sinh vật lạ vậy, mà đúng là như vậy thật vì đây là lần đầu tiên tôi tỏ vẻ ga-lăng và nở nụ cười với gái nên gái không ngạc nhiên làm sao được chứ?
Dắt xe vào rồi mà gái vẫn đứng ở cổng mà nhìn theo. Tôi chạy lại chỗ gái mà bảo:
- Ê này! vào đi chứ? đứng đây làm gì vậy?
Không đợi gái trả lời mà tôi tóm tay gái kéo vào trong nhà. Đến cửa thì gái như đã tỉnh lại liền buông tay tôi ra ngượng ngùng mà bảo:
- Để mình tự đi được rồi.
Nói xong tôi ra cái salon ở phòng khách ngồi xem tv mà bảo gái:
- Nhà tắm ở kia kìa, vào rửa tay với mặt mũi đi rồi ra ăn, mau lên đấy tôi đói lắm rồi!
Gái nghe lời tôi làm theo, 5p sau thấy gái quay ra chỗ tôi ngồi rồi hỏi:
- Xong rồi đây! mà sao cậu bảo là cậu đau bụng cơ mà?
- Chém gió đấy, thế cậu không biết suy luận à? đúng là đồ con lợn mà!
- Cái gì cơ? cậu vừa bảo ai là con lợn? tôi đánh chết cậu bây giờ.
Gái vừa nói vừa nhào đến tôi định đánh nhưng may tôi kịp đỡ và giải thích:
- Khoan khoan! tôi về chuẩn bị đồ ăn tiếp đãi cậu mà cậu không cảm ơn mà còn định đánh tôi à?
- Ờ thì vậy giờ cậu để khách ngồi đây à?
Tôi đứng lên rồi bảo gái đi theo tôi và tiến xuống dưới bếp. Tôi kéo ghế ra cho gái ngồi xuống bàn ăn rồi tôi tiến sang phía đối diện gái mà ngồi. Nhìn thấy đống thức ăn trên bàn gái tỏ vẻ ngạc nhiên mà hỏi tôi:
- Oài! cậu làm đây á? @@
- Ờ đấy thì sao? tôi biết nấu ăn từ lúc lớp 5 cơ! (Chém gió đấy :]])
- Không tin, cậu làm sao mà làm nhanh như vậy được?
Sặc, bị gái bắt thóp luôn mà nên đành lấy lí do vớ vẩn:
- À… ờ… thì… tối hôm qua tôi làm… rồi để tủ lạnh vừa nãy chạy về nhà hâm nóng lại thức ăn thôi hìhì! (Công nhận là tôi chém gió lên thần rôi)
Tôi ngồi xuống rồi bảo gái:
- Ăn đi nhé! cứ tự nhiên như ở nhà nhé!
Gái cũng nghe lời cầm đũa lên gắp ăn. Tôi thì lấy vô tủ lạnh lấy lon nước cam ra cho gái:
- Uống nước cam nhé!
Gái nhận chai nước cam từ tôi rồi gật đầu đáp. Tôi thì ngồi xuống ăn nhưng không tự nhiên được vì bận ngắm gái ăn. Vừa nãy thôi tôi bảo gái cứ tự nhiên như ở nhà thì gái ăn tự nhiên thật luôn, còn tôi thì cứ ăn kiểu rụt rè mất tự nhiên như kiểu không phải ở nhà mình ý. Nhìn gái ăn từ tốn thật, như mèo ý chứ chẳng như mấy con cá sấu khác, mời ăn là lao vào như lợn. Gái thấy tôi không ăn thì nói:
- Ăn đi chứ? nhìn cái gì vậy?
Đang feel mà chẳng biết câu hỏi đến từ gái nên tôi thành thật trả lời luôn mới ghê chứ?
- Tôi đang xem cậu ăn mà, nhìn đẹp lắm!
Ặc, lỡ lời mà, nói xong mới thấy mình ngu nên tôi cúi đầu vào ăn hùng hục, còn gái thì đang đỏ mặt cũng cúi xuống mà ăn.
Ăn xong rồi thì gái bảo tôi:
- Ê này! mình ăn xong rồi! giờ về được chưa?
Thấy thế tôi vội vàng đáp lại:
- Khoan khoan đã! ra phòng khách đi, ăn tráng miệng đã rồi về hì!
Nói rồi tôi chạy đi lấy 3 quả cam rồi gọt ra bỏ vào đĩa mang lên phòng khách. Gái thì đang xem tv, tôi đặt đĩa cam trên bàn rồi tiến đến ngồi cạnh gái nhưng vẫn có khoảng cách khá là xa:
- Này! ăn đi, cam này mẹ tôi mua đấy nên ngon lắm!
Gái lấy múi cam lên ăn rồi quay sang hỏi tôi:
- Sao lại là mẹ cậu mua mới ngon chứ? vậy mọi khi ai mua?
Chết cha, lại nói ngu 1 câu rồi, bây giờ mà tôi bảo là mọi khi do chị giúp việc mua thì đúng là lộ hết kế hoạch nên tôi lại nói dối.
- À! ờ thì mọi khi tôi mua nên không ngon bằng mẹ tôi mua!
- Cậu mà cũng biết đi chợ á? - Gái mở to mắt mà hỏi lại tôi với cái giọng sửng sốt.
- À ờ thì thỉnh thoảng cũng đi mà, không đi thì sao nấu ăn được
Được 1 lúc gái lại hỏi:
- Mà cậu ở nhà 1 mình à?
Lúc ý quên mất nên tự dưng tôi thẳng thắn mà trả lời:
- Không! có cả chị giúp… à à nhầm có mỗi mình tôi thôi!
Như đã nghe thấy từ gì đó nên gái hỏi lại:
- Cậu vừa bảo là có cả chị gì mà?
- À à! chị… chị của tôi ý mà nhưng đi du học rồi!
- Ừm!
Hú hồn @@ tý nữa là lộ.
Nói chuyện 1 lúc thì gái bảo là muốn về nên tôi cũng ra cổng tiễn gái về:
- Về cẩn thận nhé!
Ra đến cổng thì tôi với gái đứng nhìn nhau 1 lúc như muốn nói gì đó rồi cả 2 cùng đồng loạt lên tiếng:
- CẢM ƠN CẬU VỀ BỮA TRƯA NHÉ!
Cả 2 lại sững người 1 lúc rồi gái lên tiếng:
- Sao lại cảm ơn mình? mình mới là người cảm ơn mới đúng chứ?
- À ờ thì! mọi khi tôi toàn ăn cơm 1 mình nhưng hôm nay có có cậu nên tôi vui hơn thôi. về nhé!
Gái gật đầu, mặt ngượng ngượng rồi phóng xe đi luôn. Còn tôi thì tung tăng chạy vào nhà dọn đống đồ ăn đi. Tôi cảm thấy cực kì vui và hạnh phúc, tôi như là người may mắn nhất thế giới ý, gái đã nhận lời đến nhà tôi và được ăn cùng với gái nữa chứ, rồi cả những lúc nhìn gái ăn mà tim tôi lại đập thình thịch như muốn nhảy ra lồng ngực vì nhìn nàng quá đánh yêu. Tôi đã thích nàng rồi, thích từ ngay cái nhìn đầu tiên. Hôm nay tôi đã thể hiện được sự quan tâm đến nàng, dù chỉ là những điều nhỏ nhoi nhưng tôi không còn lạnh lùng như trước nữa, tôi muốn nàng biết được tình cảm của tôi nhưng vẫn không đủ dũng cảm để nói, chỉ có thể dùng hành động để nàng hiểu. Mong em hiểu là tôi chỉ tỏ ra quan tâm và vui vẻ khi ở bên em, chỉ có em mới có thể chi phối được cảm xúc của tôi. Nhưng mà... em hãy chờ tôi nói thích em nhé!
******
Chap 6
Ngày hôm sau đến lớp, vẫn như mọi khi, gái đến rất sớm, gái là 1 học sinh giỏi, rất chăm và ngoan ngoãn.
- Ê!
Tôi nói với gái rồi đưa tay vứt xuống bàn gái quyển vở văn. Gái thấy vậy quay lên nở 1 nụ cười kèm theo đó là đôi mắt híp lại với nhau nhìn rất dễ thương mà trả lời lại tôi làm tôi suýt ngã:
- Hở? gì vậy?
Mọi khi chắc là tôi đã bị ăn 1 cái lườm với cái vẻ mặt nhăn nhó của gái rồi ý vậy mà hôm nay thay đổi kinh vậy?
- Có việc mới nhờ chứ làm gì nữa?
- Oài! đừng bảo là lại chép bài tiếp nhé >o - Mặt đang từ từ chuyển dần sang nhăn nhó.
- À không! tôi hứa rồi thì tôi sẽ giữ lời.
Vừa nói tôi vừa mở quyển vở ra và đến 1 trang giấy tôi chỉ tay vào đấy và nói:
- Làm bài này cho tôi! tôi không biết làm! Chút đến giờ văn mà không có thì tôi xử đấy!
Tôi giữ cái vẻ mặt lạnh như băng mà quay đi về chỗ. Còn mặt gái vừa nhăn nhó vừa có 1 chút buồn phiền trong đó, mắt thì long lanh nhìn theo tôi mà làm tôi thấy xao xuyến quá.
Hôm nay tôi lại khoác cái vỏ bọc lạnh lùng mà nói chuyện với gái. Gái thì chắc là khá bất ngờ vì chỉ mới hôm qua thôi tôi đã cười nói vui vẻ với nàng và còn tỏ vẻ rất ư là quan tâm nữa, vậy mà hôm sau tôi lại trở về con người lạnh lùng làm gái có vẻ hơi hơi buồn. Đến giờ ra chơi, gái ôm quyển vở rồi từ từ đến chỗ tôi và chìa ra trước mặt tôi nói:
- Đây! Văn của cậu đây!
- Ừ! tốt lắm!
Tôi đưa tay ra lấy quyển vở mà đáp gỏn gọn mà không cần nhìn gái. Gái thì nghĩ bị tôi giận vậy nên tôi mới có thái độ như vậy liền ngồi xuống bên tôi mà hỏi:
- Này! hôm nay cậu bị làm sao vậy?Mình làm sai gì à? :[[
- Làm sao là làm sao? Tôi vẫn như mọi hôm thôi?
Tôi đáp với cái mặt không thể tỉnh hơn.
- Rõ ràng hôm qua cậu đã thay đổi rồi mà? sao hôm nay cậu lại lạnh nhạt với tớ vậy?
Tôi hiểu được vấn đề gái đang thắc mắc liền đáp:
- Ừ đúng rôi! tôi giận cậu đấy! :]]
Gái nghe thấy vậy liền tỏ vẻ mặt nhăn nhó mà nói:
- Oài! tớ làm gì sai vậy?
- Không cần biết! cậu phải chuộc lỗi cho tôi!
- Nhưng mà tôi không biết cậu giận vì cái gì mà làm sao mà chuộc lỗi được?
Tôi ghé sát tai gái mà cười khúc khích nói:
- Hôm qua cậu không ở lại chơi với tôi nên tôi giận! tôi muốn cậu phải bù cho tôi 1 buổi đi chơi, không đi thì tôi công bố chuyện đó đấy!
Gái giơ tay lên đánh tôi:
- Cậu thật độc ác, không phải con người mà!
Nhưng may mắn là gái lại bị tôi tóm tay mà giữ lại:
- Muốn đánh tôi á? không dễ đâu nhé! Chủ Nhật tuần này, không nói nhiều
Gái vùng tay tôi ra và bước về chỗ.
Cả tuần nay tôi chỉ ngồi ngóng đến chủ nhật thôi nên không còn tâm trí để học nhưng vậy là cũng sắp chính thức vào năm học mới rồi, 2 tuần nay chỉ là học ôn lại kiến thức cũ nên cũng khá là nhẹ, cuối tuần tôi còn phải lên trường tập khai giảng cho ngày thứ 2 chính thức khai giảng năm học mới nữa chứ, tôi tưởng là sẽ được nhìn thấy hình ảnh của gái trong bộ áo dài cơ vậy mà hôm ý cả trường chẳng ai lại điên điên đi mặc áo dài làm tôi cũng hụt hẫng, trời thì nóng mà phải tập rõ lâu. đúng là nỗi đau của học sinh ==” nhưng mà cuối cùng thì ngày chủ nhật đó cũng đến.
Hôm nay tôi dậy cũng không sớm lắm, 6h dậy rồi vscn và lắp đôi converse vào chân và chạy bộ trên con phố Ngọc Lâm, đến đoạn cầu Long Biên thì tôi dừng lại và đi bộ thong thả trên đó.
Tôi bước chân từng nhịp, từng nhịp một trên con cầu Long Biên cũ kĩ với màu nâu vàng đặc trưng của sự rỉ sét mà ngắm nhìn dòng người đi lại trên cầu cùng với những người gánh hàng rong, ở dưới là con sông Hồng đã quen thuộc với bao thế hệ người dân Hà Thành, 2 bên bờ là 2 bãi bồi giàu phù xa với 1 màu xanh rờn. Tôi dừng lại giữa cầu, nhìn thật là xa xăm, xa kia là những con tàu, xa nữa là những con cầu bắc ngang qua con sông và những tòa nhà cao tầng. Ngắm nhìn cái nơi này cùng với những làn gió mát rượi mà cứ vi vu bên tai quả thật là tạo cho chúng ta 1 cảm giác gì đó rất dễ chịu và 1 chút bâng khuân. Những tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào mắt tôi làm tôi sực tỉnh và quay đầu trở lại. Tôi xuống dưới con phố Ngọc Lâm rồi ghé vào ngõ Gia Thiều mua bánh mì ăn.
Trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ tôi thay đồ rồi với lấy cái đt nhắn tin cho gái: “đúng 9h phải có mặt ở nhà tôi đấy”. 1 lúc sau gái nhắn lại: “Biết roài ==”. chuẩn bị 1 số thứ linh tinh xong tôi xuống nhà mà mở tivi lên xem chủ yếu là để chờ gái. Không biết là hôm nay gái sẽ mặc gì đây? 1 chiếc váy chăng? hay là áo thun quần jean chân đeo giày? Ngồi nghĩ tới gái thôi mà cũng mất cả tiếng đồng hồ.
Gần 9h thì có tiếng chuông cổng, tôi chạy ra thì thấy gái đang đứng ở đấy, bên cạnh là chiếc xe điện của gái. Hôm nay gái ăn mặc 1 phong cách rất trẻ trung. Cũng không khác lắm với tôi nghĩ. Nàng mặc chiếc áo sơmi carô đỏ đen dài mà tôi nhìn cứ thấy quen quen :-j Nàng mang quần jean xanh trắng, chân nàng đi 1 đôi Vans Zappato màu xanh đỏ. Phải gọi là nhìn nàng rất tuyệt và cá tính. Tôi mở cửa cho nàng vào và bảo nàng vào nhà uống nước. Tôi lấy 2 ly nước và pha 2 gói lipton còn cắt thêm quả chanh gài vào miệng ly nữa nhìn rất đẹp mắt. Tôi mời nàng uống nước, nàng gật đầu nhận ly nước. Tôi uống 1 ngụm thì thấy gái vẫn ngồi đơ ra đấy (chắc gái tưởng tôi bỏ thuốc độc vào ly nước nên không dám uống đây mà :]]) thấy vậy tôi mở lời:
- Ê này! uống đi chứ? sợ tôi bỏ thuốc mê vào à? không uống thì đưa đây tôi uống hộ cho.
Vừa nói tôi vừa định giơ tay giật cốc nước nhưng gái vội phản bác:
- Đâu có! đây tớ uống đây.
Gái rối rít đáp lại rồi lấy ly nước lên uống, thấy vậy tôi liền trêu gái:
- Ê ê! đừng uống có thuốc mê đấy!
Gái nghe thấy vậy vội phun nước ra, bắn cả vào mặt tôi . Tôi nhăn nhó đáp:
- Đùa vậy mà cậu cũng tưởng thật à? Bẩn hết cả áo tôi rồi này T.T!
Gái lấy khắn giấy lau bàn rồi lau áo cho tôi miệng thì rối rít:
- Cho mình xin lỗi! mình tưởng thật nên…
Vẻ mặt gái có vẻ thảm nên tôi xuống nước.
- Thôi, cậu ngồi đây đi, để tôi lên phòng thay áo! =="
Nói rồi tôi bước lên lầu và tìm đống áo xem có cái áo nào đẹp không.
- À đây rồi
Tôi hét lên sung sướng vì tôi cũng có 1 cái áo sơmi carô đỏ đen giống hệt gái nên tôi vội mặc vào rồi cũng tìm cái quần bò xanh màu gần giống gái mà lắp vào, hình như là tôi cũng có đôi Vans Era màu xanh đỏ gần giống kiểu cái đôi Zappato của gái. Vậy là tôi đã có cái set đồ gần giống gái. Và 1 lẽ nữa là tôi cố ý làm vậy là muốn chọc tức gái :]], chắc đi trên đường mọi người sẽ ngỡ chúng tôi là 1 cặp, vì vậy mà gái gái sẽ chết vì ngượng mất thôi
Tôi đi xuống dưới nhà, nở một nụ cười với gái:
- Chờ có lâu không?
Gái thì vẫn dán mắt vào tivi mà đáp:
- Không!
Vài giây sau gái ngước mắt lên nhìn tôi, mắt chứ O mồm chữ A rồi hét lên:
- Hả? ai cho ông bắt trước tui >””<
- Tại cậu mới đúng!
- Không phải, tại cậu ý!
- Tại cậu >”<
- Tại cậu ý >,<
Cứ như thế này thì chắc là cái điệp khúc “Tại cậu” còn lâu mới đến hồi kết nên tôi đành phải xuống nước ra tay nhường gái:
- Thôi! không nói nhiều nữa, tại tôi được chưa? giờ chúng ta đi chơi cái khác đi.
Thấy tôi đã chịu khuất phục nên gái tạo vẻ mặt hình cún con với 2 mắt long lanh ngước lên bảo tôi:
- Đi chơi đua xe ha !
Tôi sững người nhìn gái với mắt hình chữ O, gái định dùng mĩ nhân kế mê hoặc tôi nhưng mà tôi đã kịp lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh, lạnh lùng như xưa mà đáp:
- Không! con gái con lứa ai lại chơi đua xe, chúng ta sẽ chơi trò… nhà ma okey!
Gái nhắm mắt hét lên:
- Không…..! Tui sợ ma lắm, thích thì cậu tự chơi 1 mình đi :[[
- Kệ cậu thôi, tôi là người chủ tri lẫn chủ trì nên tôi có quyền quyết định!
Mặt gái sụ xuống 1 đống, đầu thì cúi xuống đáp:
- Rồi thì đi, hix hix
Tôi nở 1 nụ cười nham hiểm không để lộ cho gái biết rồi kéo gái ra chỗ nhà ma. Mục đích tôi đến nhà ma là vì tôi muốn dọa gái cho gái sợ thui ý mà chứ không có ý đồ gì đen tối, tôi có âm mưu là sau khi dẫn gái vào nhà ma rồi bỏ gái ở trong ý mà khóc thét rồi đến 1 lúc nào đó tôi sẽ lao ra cứu gái và đưa gái ra ngoài, rồi sau đó gái sẽ quá xúc động mà ôm hôn tôi thắm thiết )
Đứng trước cửa ngôi nhà ma, tôi đặt 2 bàn tay lên vai gái, đôi mắt tôi thì nhìn thẳng vào ánh mặt đầy sự lo sợ của gái mà nói:
- Đừng sợ nhé! cầm chắc lấy tay tôi đừng buông ra đấy, nếu bị lạc mất tôi thì hãy hét lên nhé!
Gái gật đầu đồng ý rồi nhỏ nhẹ đáp lại:
- Nhưng cậu.. không được buông tay tớ ra đâu đấy
Tôi nhìn gái mỉm cười rồi gật đầu để tạo niềm tin về tôi cho gái. Tôi nắm chặt lấy tay gái (à không phải mà là gái nắm chặt tay tôi mới đúng chứ) kéo gái vào trong nhà ma, tôi bước đi từ từ chẫm rãi để còn kịp phản ứng với mọi diễn biến trong này. Đi được 1 đoạn rồi, cũng chẳng có gì gọi là thực sự sợ cả, rồi bỗng nhiên từ trong 1 tấm rèm bên tường có 1 người phụ nữ máu me đầy mình, tóc xõa buông dài cầm theo con dao lao ra miệng thì gầm gừ làm gái hốt hoảng hét lên rồi nép sát vào tôi, tôi thì kéo người gái sang bên phải mình rồi chạy. Đùa chứ vào đây tôi cũng sợ lắm ý, sợ đến mức cái âm mưu của tôi còn phải bỏ qua không thực hiện nữa, lỡ tôi bỏ gái ra mà chạy gặp con ma khác chắc là tôi cũng hú hồn hú vía, đi 2 người bao giờ cũng cảm thấy an toàn hơn 1 mình mà. Chạy được mấy bước thì từ trên trần nhà có con người nộm bị treo cổ rơi từ trên trần nhà xuống lủng lẳng trước mặt mà cười khanh khách khiến gái lại lần nữa hoảng hồn nhắm mắt lại rồi chúi vào sau lưng tôi nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà. Gái vừa chúi vào lưng tôi thì lại hét toáng lên rồi chạy nhanh về phía trước.
- AAAA……
Thì ra là ở tường có mấy bàn tay chui ra tóm chân tóm tay gái. Tôi chạy theo gái rồi bỗng lại nghe thêm tiếng hét thất thanh nữa, tôi lo lắng chạy đến thì thấy gái đang ngồi thụp xuống đất mà ôm mặt như không muốn nhìn vào thứ trước mắt mình. Trước mặt gái là 1 con zombie đang gầm gừ, phía sau là 1 đứa trẻ con hình như là búp bê mất 1 nửa đầu bên trái nhìn thấy cả não bên trong đang cười hehehe… (hình như là thế không nghe rõ nữa)
Tôi tiến đến gái định kéo gái đứng dậy thì gái khua tay đánh loạn lên mà thất thanh:
- AAA… TRÁNH XA TÔI RA, TRÁNH XA TÔI RA!!!!!!!!!!!
Tôi giữ hai tay gái lại:
- An! Nhìn này! là tôi đây, đừng sợ nữa, có tôi ở đây rồi!
Gái ngước mắt lên khóe mắt thì long lanh như sắp khóc rồi ôm chầm lấy tôi. Tôi sững người vì hành động đó của gái, nhưng tôi cũng để yên như thế. Tôi cảm nhận được lỗi sợ hãi trong gái, tôi biết được gái đang rất sợ và gái cần có người che chở cho gái để vượt qua sự sợ hãi đó, trong sự sợ hãi, gái đã cố gắng tìm ra 1 tia hi vọng để giải thoát cho mình và lúc tôi chạy đến bên gái thì tôi chính là tia hi vọng đó nên tôi hiểu được hành động của gái.
- Đừng sợ, có tôi ở đây rồi! - Tôi nói.
Như đã bớt sợ hãi, gái từ từ buông tôi ra mà trách:
- Sao cậu bỏ tay tớ ra vậy cậu bảo sẽ không để tớ bị lạc mà!
- Là do cậu sợ quá nên buông tay tôi ra đấy chứ!
Vừa nói tôi vừa cầm tay gái lên nắm chặt lại mà tiếp lời:
- Đừng buông ra nữa đấy!
Gái gật đầu nhỏ nhẹ trả lời:
- Cậu cũng không được buông đấy!
Nói rồi tôi lại cùng gái đi tiếp các cửa tiếp theo cố gắng ra khỏi cái nơi này. Đến chỗ có mấy phòng bệnh thì gái lại run run, 2 tay bám chặt vào vào tôi mà núp ở phía đằng sau. Rồi bỗng trên giường bệnh có 1 người bật dậy mà la hét thất thanh, gái giật mình, tôi thì trấn an gái:
- Đừng sợ, chỉ là hình nộm giả thôi mà!
Nói rồi tôi lại cùng gái đi tiếp thì ở trong gầm giường có 1 đứa trẻ con bò ra, mặt đầy máu me, mắt thì bị mất 1 bên đang bò ra chắn đường mà luôn miệng kêu: “Mama.. mama..” Tôi và gái cũng giật mình và sợ nhưng cũng bước qua nhanh. Đi đến gần cửa thì gặp 1 mụ y tá tóc rũ, áo dính đầy máu me, tay đang cầm cái xi lanh đang nhìn nhìn chúng tôi, tôi kéo gái nép sang phía bên phải của mình và từ từ đi qua mụ y tá đó, nhưng mới đi được 3 bước thì mụ ý tá đó cười rống lên và đuổi theo bọn tôi, lúc ý gái nghe thấy tiếng cười thì giật mình quay lại, thấy mụ ta đang đuổi theo thì gái thét lên bảo tôi chạy. Tôi kéo tay gái chạy thật nhanh ra ngoài cửa rồi đóng sầm cánh cửa lại. Sắp ra được rồi, còn nốt chỗ này thôi vì tôi đã thấy có chút ánh sáng ở cuối con đường. Cái nơi này thật là u ám, 2 bên là những bia mộ rồi con đường thì rải đầy lá khô còn có cả tiếng quạ kêu nghe mà rùng mình. Tôi cầm tay nàng chắc lắm, tôi không muốn nàng phải sợ hãi khi lạc mất tôi như vừa nãy, tôi muốn tôi là người mà nàng có thể tin tưởng để bảo vệ và che chở cho nàng. “Cạch” Bên cạnh tôi là 1 ngôi mộ đang bị đổ ra sau và từ dưới có 1 cánh tay xương thò lên và từ từ ngóc cái sọ lên, tôi lại kéo gái chạy nhanh “cố lên, sắp tới cửa rồi” – Tôi tự nhủ khi tôi đã thấy ánh sáng ở phía xa xa. “Ruỳnh” Tôi tuột khỏi tay gái, thì ra là gái chạy nhanh quá mà bị vấp ngã, tôi chạy lại:
- Cậu có sao không vậy!
gái thì vừa sợ vừa đau mà nói với tôi:
- Hic hic, chết rồi, tớ không đi được rồi! đau quá, huhu..
Tôi quỳ xuống xem thì ra là vì chạy quá nhanh mà gái bị ngã đến chẹo chân, tôi quỳ xuống, tháo giày gái ra mà xem. Hình như là vì bị nỗi đau át đi cả sự sợ hãi mà gái không còn sợ nữa. Tôi nhấc chân gái nên nói:
- Sẽ ổn thôi mà! Nhớ chịu đau nhé!
Nói rồi tôi nắn lại khớp cho gái thật nhanh, “rắc” chân gái giờ đã vào khớp nhưng kèm theo đó là tiếng la của gái, tôi cũng hiểu vì khi bẻ lại khớp như thế đau lắm, tôi cũng bị mấy lần rồi:
- Huhu.. đau quá! T.T
- Xin lỗi nhé! Làm thế thì cậu mới đi được!
Tôi kéo gái mà đứng lên nhưng mà đồng thời tôi cũng nhận thấy là cái cỗ quan tài ở bên cạnh đã mở ra và con ma cà rồng đã đứng ở ngay đằng sau gái, tôi thì sững người không nói được gái thấy vậy thì quay lại rồi la lên, con ma cà rồng đang tóm lấy tay gái giả bộ như muốn hút máu, gái thì vùng vẫy cố gắng tháo tay ra khỏi con ma kia, tôi sực tình người rồi cố gắng kéo gái lại phía bên mình.
- Buông ra, buông ra, huhuhu…
Gái hét lên với cái giọng như đang khóc, tôi không thể kéo gái qua mình được vì nó quá khỏe, tôi tức giận gạt phăng tay tên giả ma kia ra rồi đạp vào bụng nó làm nó ngã ra sàn. Gái lại lần nữa ôm chầm lấy tôi mà khóc:
- Mau… mau đưa tớ ra khỏi chỗ này đi hichic!
- Tôi sẽ không để cậu bị làm sao đâu!
Nói rồi tôi quỳ xuống dưới chân nàng rồi bảo nàng leo lên lưng tôi, nhưng nàng vẫn rụt rè ngượng ngùng không dám leo lên. Tôi hét lên:
- LEO MAU LÊN KHÔNG TÔI BỎ CẬU LẠI ĐẤY!
Nàng cũng sợ hãi mà nghe theo lời tôi. Tôi cõng nàng ra ngoài! Nàng thì vẫn lấy 2 tay choàng qua cổ tôi mà thút thít. Tôi cảm nhận được từng hơi thở ấm nóng của nàng phả vào má tôi, mái tóc nàng toát ra 1 mùi thơm dễ chịu khiến đầu óc của tôi cảm thấy u mê. Tôi muốn phút giây này dừng lại mãi mãi. Tay nàng bám chặt vào cổ tôi, tôi nghe được từng tiếng nấc vang lên “hức””hức” rồi thỉnh thoảng lại có những giọt nước mắt của nàng lăn xuống má tôi. Tôi biết nàng đang rất sợ, Tôi thấy tôi thật là tồi tệ, vì tôi nghĩ ra cái trò này nên nàng mới ra nông nỗi này, tôi rất ân hận, tôi đã không bảo vệ được em mà còn để cho em khóc. Tôi xin lỗi em nhiều nhé!
Ra được ngoài cửa rồi, tôi buông gái xuống, gái như vẫn còn sợ nên mắt vẫn nhắm tịt lại, tôi đặt 2 tay vào vai gái an ủi:
- Chúng ta ra ngoài rồi, đừng sợ nữa.
Từ từ gái mở mắt ra, tôi nhận thấy mắt gái đỏ hoe, tôi hiểu được điều đó, em khóc nhiều lắm.
- Xin lỗi cậu nhé! Vì tôi mà cậu mới sợ như vậy!
Gái như đã bớt sợ hẳn nên cũng chịu đáp với giọng nhỏ nhưng pha chút tức giận:
- hix hix biết người ta sợ ma mà còn vào đây, cậu cố tình làm thế để cho tui khóc chứ gì!
- Thôi! Cho tôi xin lỗi mà, lần sau tôi sẽ không thế nữa mà !
Tôi đáp lại với cái giọng nài nỉ
- Tưởng xin lỗi là xong à?
Mặt nàng phũng phịu đáp nhìn yêu cực ^^!
- Ặc, thế này nhé! Để đền bù, tôi sẽ….
Tôi ngập ngừng nói, giọng nói cũng pha chút ngượng ngùng trong đó nhưng đó là tấm lòng chân thành của tôi. Tôi biết em yếu đuối nên muốn che chở cho em. Nhìn cái vẻ mặt sợ hãi đầm đìa nước mắt vừa nãy của em là tôi chỉ muốn bên nàng để bảo vệ nàng đến hết đời.
- Tôi sẽ… bảo vệ cậu đến hết cuộc đời này, được chứ!
Nàng đỏ mặt đáp rồi bước đi luôn.
- Không thèm!
Thấy gái đi thì tôi cũng chạy theo gái, không nhắc lại vấn đề vừa nãy nữa, tôi đổi sang chủ đề khác.
- Tối rồi, giờ mình đi ăn nha!
Gái quay mặt lại, cười hớn hở!
- Ăn á? Đi luôn! Hihi..
- Đúng là lợn mà, nghe đến ăn là cười híp cả mắt!
Gái giận dỗi đáp lại:
- Ờ đấy! thì sao?
Tôi thì cười nhưng không đáp lại, có lẽ bên nàng thì tôi mới có thể cười 1
cách thoải mái như vậy, cười 1 nụ cười không hề giả tạo, nụ cười xuất phát
từ sâu trong tâm hồn đầy cảm xúc rối loạn của tôi, và chắc có lẽ chỉ có
người tôi yêu mới có thể thấy được cái nụ cười đó. Tôi cười thật nhiều để
nàng có thể hiểu được là chỉ có bên nàng mới có thể khiến tôi vui vẻ, nàng
rất quan trọng đối với tôi. Nàng chính là ánh nắng xua tan đi cái lạnh lẽo trong tôi, bằng mọi giá tôi phải giữ thật chặt nàng, tôi không muốn trở nên lạnh lẽo lần nữa, tôi muốn được cảm nhận cái ấm áp của tình yêu khi có nàng bên mình. Tôi thầm cảm ơn ông trời đã mang nàng đến bên tôi!
Tôi cùng nàng vào 1 quán ăn bên đường, vẻ mặt của nàng đã vui nên nhiều, tôi nhận thấy nàng có nụ cười rất tươi và đẹp, tôi muốn ngắm mãi cái khuôn mặt rạng ngời cùng cái nụ cười tươi của nàng. Nàng ăn rất từ tốn, không hề vội vã, vậy mà vừa nãy nàng nghe thấy đi ăn là sáng mắt lên làm tôi tưởng nàng ham ăn lắm cơ :]]
- Ăn đi! Nhìn cái gì vậy?
Nàng sau 1 hồi ăn chán chê thì ngước mắt lên hỏi tôi
- Nhìn đồ con lợn ăn chứ sao nữa?
- Lợn á? Ờ đấy, không ăn tui ăn hết nhá! Haha…
Tưởng nàng sẽ giận vậy mà nàng còn vui mới khốn chứ, nhìn xuống mấy đĩa thức ăn công nhận là đã gần hết rồi, tưởng ăn từ tốn thì không phải lợn hóa ra là ăn rõ khỏe, khỏe hơn cả lợn ý ==”
Tôi cũng nhanh chóng lao vào xâu xé chút thức ăn cuối cùng. Ăn chán xong thì chúng tôi đi về, chân gái bị đau, tôi sợ đi đường có chuyện nên lấy xe gái hộ tống gái về nhà.
- Chân cậu đau thế này để tôi đưa cậu về nhé!
- Cậu định đưa tớ về bằng gì?
- Xe của cậu chứ gì nữa.
- Vậy cậu đi cái gì về?
- Xe bus hoặc taxi, xe ôm..đủ thứ!
- Thôi, để tớ tự về, nhà tớ xa lắm!
Tôi dứt khoát đáp:
- Không nói nhiều! Lên xe đi rồi đọc địa chỉ cho tôi!
- Thôi! Cảm ơn cậu! tớ không phiền đến cậu đâu! – Gái nói mà mặt cứ ỉu xìu.
- Cậu mà không nghe theo tôi thì tôi sẽ cho cậu ở đây không về được đấy!
Nói rồi gái cũng tỏ vẻ mặt cam chịu mà leo lên xe để tôi đưa gái về. Nhà gái công nhận xa thật, ở tít phía mạn Tư Đình chỗ đê ý, tôi còn nhớ là ở cái đường phía cuối sân bay cơ, xa như vậy thảo nào pama gái sắm xe điện cho gái đi học. Về tới cổng nhà gái thì tôi cũng xuống xe trả cho gái rồi chào gái ra về.
- Chào cậu nhé! Tôi về đây, ở nhà đừng chạy nhảy nhiều không đau chân đấy!
- Ừm! mình nhớ rồi! chào cậu nhé! Hôm nay phiền cậu quá!
- Ờ! Làm phiền người khác nên lần sau trả nợ nhé!
Mặt gái lại xị ra khi nghe thấy 2 chữ trả nợ!
- Hic hic.. lại trả nợ gì nữa đây, mệt với cậu quá!
- Cái này chờ cậu khỏi tôi sẽ tính sau nhé! Bye, tôi về đây!
Nói rồi tôi đi bộ lên đê bắt xe bus về, may mà nhà nàng ở ngoài mặt đường chứ không phải cuốc bộ về rồi
*******
Chap 8
Về đến nhà ăn cơm với tắm xong tôi chạy lên phòng mở máy onl FB. Chẳng hiểu gái làm gì mà onl nhanh thế chẳng lẽ không ăn cơm hay tắm giặt gì sao?
- Ê girl! - Tôi inbox cho gái!
- Dạ!!! !
Tôi ngã ngửa ra đằng sau với cái thái độ của gái !
- @@ who is this?
Tôi rep lại với 1 cái thái độ vẫn đang rất shock vì rõ ràng là gái chưa từng tỏ thái độ nghe lời và dễ thương như thế này với tôi. Nhưng tính tình con gái rất thất thường, vừa mới tỏ vẻ đáng yêu với tôi xong giờ đã thay đổi 180 độ trở lại với cái thái độ mà thường ngày gái vẫn hay nói chuyện với tôi:
- Là tui đây ông ạ! hỏi cái gì mà vớ vẩn quá vậy ==”
Tôi lại 1 lần nữa ngã ngửa nhưng mà vẫn bò dậy mà trả lời được:
- À à! tôi cứ tưởng đầu cậu có vấn đề cơ!
Nghe thấy vậy gái nổi cáu với tôi:
- Cái gì cơ >”< đầu tui không có vấn đề ở đâu chứ!
Bì quá chẳng biết nói gì nên tôi luyên thuyên:
- À! Chắc là vừa nãy trẹo chân nên đầu có vấn đề
Tôi trả lời thì mới thấy tôi đúng là liên quan thật, đau chân liên quan gì tới đầu chứ
- Ông bị điên à? Trẹo chân mà đầu có vấn đề à? liên quan quá ==” đầu cậu chắc có vấn đề rồi! đi khám đi nha
Gái mắng tôi 1 cách thậm tệ khiến tôi cũng hơi ngượng nhưng tôi lại rất thích cái cách trâm chọc người khác của gái, rất nhí nhảnh nhưng cũng rất sắc sảo.
Bị gái trêu như vậy nên tôi không thể để yên được nên mới nghĩ ra cái trò dọa dẫm gái.
- Ờ! tôi có vấn đề thần kinh đấy! tuần sau cậu sẽ phải đi chơi bù với tôi tiếp hehehe
- Cái gì cơ? tui có làm gì ông đâu mà tui phải đi với ông chứ >“
- ==” quên nhanh thật đấy, cậu làm tôi hôm nay phải cõng cậu mỏi cả lưng rồi cả đưa về nữa chứ! Quên là không xong với tôi đâu kakaka!!!!
Ngày hôm nay là khai giảng. Tôi đến trường với bộ quần áo đồng phục của trường. Trường tôi bắt phải cho áo vào trong quần nên tôi cũng không dám chống lại, tôi hôm qua đã nhờ chị giúp việc là phẳng phiu quần áo rồi nên nhìn rất trang trọng lịch sự với áo trắng buông ống đóng cúc trên Giữa là cái dây lưng da trắng Hermes cùng đôi Vans lười màu trắng với quần xắn ống lên quá mắt cá chân 1 chút! Tôi đút 2 tay vào túi quần bước vào trường với bao nhiêu ánh nhìn của mấy đứa con gái và mấy chị xinh đẹp lớp trên cũng nhìn tôi Tôi thì không quan tâm đến những ánh mắt đó mà chỉ ngóng xem gái đang ngồi ở đâu thôi! À! tôi thấy rồi, hôm nay gái mặc áo dài mà, nhìn gái mặc chiếc áo dài màu trắng muốt như tuyết cùng với chiếc giày cao gót màu đỏ sang trọng, tóc gái xõa ngang vai, trên tóc đeo 1 cái nơ đỏ kèm theo chiếc kính hình vuông vuông mà nhìn gái tôi cữ ngỡ như gái là 1 thiên thần Trong mắt tôi em đẹp lắm, đẹp đến độ 1 người lạnh lùng và vô cảm như tôi còn phải rung động và xao xuyến thật nhiều vì nó, em là người nổi bật nhất trong cái trường nhỏ bé này, vẻ đẹp của em không phù hợp với cái nơi nhỏ bé này. Ai ai cũng nhìn em với ánh mắt sững sờ như đã bị cảm nắng và tôi cũng vậy thôi. Tôi cảm thấy cuộc đời này tôi thật may mắn khi đã được quen và làm bạn với em. Tôi tiến lại bên em nói chuyện, 2 chúng tôi trò chuyện rất thoải mái, tôi và em cũng hay đùa nhau nhưng biết giữ ý vì đang ngồi giữa trường và nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía chúng tôi nên chúng tôi không nên thể hiện hành động gì thái quá mà làm mất đi hình tượng của mình trong mắt người khác. Vậy là ngày khai giảng kết thúc. Sau ngày chủ nhật vui vẻ cùng với bao biến cố sảy ra thì tôi và gái cũng đã xích lại gần nhau hơn. Tôi và gái như là 1 cặp trời sinh, đi đâu cũng có nhau nhưng chưa 1 lần tôi dám thổ lộ tâm tư tình cảm của mình cho gái nghe. Tôi sợ rằng thời gian chúng tôi quen nhau không đủ để gái có thể tin tôi, nhưng 1 phần lớn cũng là do tôi quá rụt rè trong chuyện tình cảm, tôi sợ sau khi thổ lộ mọi thứ ra thì em và tôi sẽ không còn là bạn như trước nữa, quãng thời gian vui vẻ bên nhau cũng sẽ biến mất. Tôi muốn chờ tới thời điểm thích hợp tôi sẽ nói với em. Nhưng có lẽ em cũng biết là tôi thích em nhưng em không muốn con gái phải ngỏ lời trước mà phải là tôi nên em cũng muốn chờ tôi? Có lẽ tôi đã quá ảo tưởng rồi! Nhưng rồi thời gian sẽ trả lời cho cả em và tôi mà thôi, chờ nhé em!
Tối chủ thứ 7, tôi và gái ngồi inbox với nhau
- Ê con lợn kia! mai nhớ rủ tôi đi chơi đúng giờ đấy!
- Cái gì cơ >”<, sao cậu toàn bắt ép người khác thế? tui có làm gì có lỗi đâu? T.T
- Ơ! quên nhanh thật đấy! cậu không nhớ là cậu phải đền bù cho tôi cái vụ tôi cõng cậu rồi tiễn cậu về nhà à?
- Gì thế! liên quan gì không? tui không đi đâu. Đi với ông mệt lắm T.T
- Không đi á? không đi thì xác định nhé! không nói nhiều đâu đấy, sáng mai vẫn 9h nhá )
- Đồ quái vật, không phải con người >”“Anh muốn lắm, muốn em luôn ở ngay đây..
Muốn là người dậy sớm, để chuẩn bị bữa sáng khi em tỉnh dậy.
Nhưng tất cả chỉ là ước muốn,
Cuộc đời thật buồn khi cứ sống nhờ ước muốn
Biết bao nhiêu tổn thương phải ôm trọn vào lòng vì đêm của em giờ đang có hơi thở khác lấp đầy..”