“Tướng công,thiếp lại mời chàng một chén”
Ba li rượu được uống cạn,do quá xúc động, rượu vừa nuốt vào cuống họng,Ngô Văn Bác lại chịu một cơn ho dữ dội.
Gió thổi trên khuôn mặt chằng chịt vết thươg của chàng, tuyết vờn trên mái tóc rối tung của chàng.
Phấn Đại lại mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng chan chứa bao nỗi niềm cay đắng. Nàng quỳ gối,dùng tay làm lược,bắt đầu chải tóc cho Ngô Văn Bác,giống như những buối sáng trước đây.Lúc đó nàng còn là vợ của chàng, chàng chỉ thích một mình nàng giúp chàng chải đầu,mặc quần áo, chàng yêu sự mềm mại nhẹ nhàng của nàng,cũng như yêu mến sự chu đáo tỉ mỉ của nàng.
Tóc và tuyết trộn lẫn với nhau.Không biết là vì tuyết mà tóc chàng nhuốm màu bạc trắng hay vì màu trắng của tóc đã nhuốm màu cho tuyết.
Mớ tóc trong tay của Phấn Đại đã bắt đầu điểm bạc,sau khi chải đầu xong,nàng dùng tay nâng đỡ khuôn mặt tiều tụy của Ngô Văn Bác,gắn chặt đôi môi của mình lên đôi môi khô nứt nẻ của chàng.
Đám đông xung quanh lại được dịp náo động,có người thương cảm cho đôi uyên ương mệnh bạc,có người lại cho rằng cô kỹ nữ kia quả là phóng túng.
Phấn Đại ôm chặt lấy Ngô Văn Bác,nàng nhẹ nhàng ngả đầu lên vai chàng.Trước mặt Ngô Văn Bác,nàng cố gắng kìm chế để không rơi nước mắt,nhưng lúc này đây,nàng không kìm được nữa,trong một lần chớp mắt,hai hàng nước mắt đã tuôn rơi.Những giọt nước mắt lấp lánh như những viên ngọc nhỏ,rơi xuống nền tuyết trắng.
“Đã sắp phải chia xa rồi,nhưng lần chia xa sinh ly tử biệt này sẽ là cuộc chia ly vĩnh hằng.”Ngô Văn Bác đau đớn vừa khóc vừa nói:”Nhưng một người làm chồng như ta,lại chẳng mang lại cho nàng được một ngày hạnh phúc!”.
Phấn Đại im lặng không nói,chỉ liên tục lắc đầu,không biết là nàng đang phủ nhận sự chia ly hay đang ngăn không cho Ngô Văn Bác tiếp tục tự trách mình.Hai người khóc không thành tiếng.
Tuyết càng rơi càng dày đặc,phủ lên cả hai người như một lời an ủi,vỗ về.
“Sở Sở?”Lúc này viên Tri Châu mới đột nhiên hoảng hốt kêu lên.
Phấn Đại quay đầu nhìn viên Tri Châu,rồi lại ngả đầu vào ngực Ngô Văn Bác.
Hai người bọn họ,không ai muốn lãng phí thời khắc được ở bên nhau.