Ra tới quán phở, tôi quất liền hai bát, hôm nay đi chơi với e mà, nên phải ăn cho no, trưa mà chọc e, không lại không có năng lượng.
Vẫn một thói quen, vẫn góc phố đó, tôi xuống e với bông hồng thắm trên tay. Hôm nay đi chơi với tôi nên e mặc đẹp, e mặc váy hồng, chân đi guốc( mặc dù tôi không thích e đi guốc lắm), tóc e xõa, vì e làm xoăn lại rồi, tôi thích kiểu cuốn lõi đó,…
Sáng sớm ngày lễ, tôi tưởng chẳng ai ra đường chứ, ai dè hôm nay đông thật, đi trên đường e nắm chặt tay tôi, miệng cười tươi thì khỏi nói. Điểm đầu tiên mà tôi tới vẫn là công viên, nói tôi làm e bất ngờ ngày ấy, và là nơi chúng tôi xưng ae lần đầu tiên. Mọi thứ lại ùa về trong tôi. Tôi yêu e, yêu càng ngày càng mãnh liệt, yêu như thể tôi chưa bao giờ yêu vậy.
– Chỗ này ngày xưa e bị dụ nè,- tôi chọc e
– Sao bị dụ? – e hỏi lại tôi
– Tại vì chỗ này ngày xưa e chuyển từ chị sang e đó mà, hi, –
– Vậy giờ đổi lại nhé,- e nói
– Đổi đi, đổi đi mà ăn đòn,- tôi dọa vu vơ,
– Đánh đi rồi mà ế,- e lè lưỡi tôi,
– A ế, e cũng có hơn đâu, hi- tôi chọc
Sau đó tôi với e vào Big C mua đồ, trưa nay tôi nấu cho e ăn mà, lâu rồi chúng tôi không tự nấu ăn. Tôi cũng không biết có còn nấu được không nữa,
– E nấu cơm đi,- tôi bảo e
– Hôm nay a nấu thì phải tự làm hết chứ, e đi cùng a vào siêu thị là được rồi,- e lè lưỡi
– Nhưng a k biết nấu cơm, sợ bị cháy à
– Kệ a, cơm mà không biết nấu thì biết nấu gì chứ,- e vẫn không chịu
– Vậy tí cháy e ăn nhé, còn a ăn mì,
– E không quan tâm, a nỡ lòng cho e ăn cơm cháy sao
Nói mãi mà e nó cũng không chịu nấu cơm cho mình, các bác biết rồi đó, tôi sợ nhất là nấu cơm, vào những lúc quan trọng ở nhà, tôi toàn nấu cháy hoặc nhão, còn thức ăn thì tôi nấu cũng tạm được, nếu không tự khen là ngon, hè hè.
Mà hôm nay cơm cháy thật, nỗi sơ suất được dự báo từ trước. Phải chăng tôi không có duyên với nấu cơm
– Anh!- e gọi tôi
– Gì e?- tôi hỏi lại
– Yêu a lắm ý,- e chọc tôi rồi
– ủa, giờ mới yêu thôi à,- tôi hỏi lại
– Không, yêu lâu lắm rồi, yêu từ lúc a vo gạo cơ
– Biết ngay mà, sao lúc nãy a bảo nấu e không chịu, giờ ăn mì đi nhé.- tôi chọc e
– A ăn mì đi, e ăn thức ăn, ăn thức ăn no là cũng được rồi,- e khôn thật
– E thương a quá, cảm động, a rơi nước mắt rồi nè,–
– A thương e hơn thì có, a là con trai mà cho e ăn cơm cháy còn gì, a che chở cho e vậy đó,
– A đùa mà, a đi mua cơm nhé?…tôi nháy mắt với e
– Đi đi, đi sớm về chứ không e ăn hết đó,- nói rồi cô ấy ngồi vào bàn, gắp thức ăn,