9h tối e mới về, e đi với đứa bạn gái, may mà không phải con trai đưa e về, nếu không tôi đã làm ầm lên rồi. Em nhìn thấy tôi không cười, không nói gì cả, bạn e chắc nghe e kể nên cũng bỏ đi về, không chào tôi. Lúc đó chắc tôi được gán cái mác thằng “đểu”…
E mở cổng bước vào, mà không mời tôi. E định khóa cổng, nhưng tôi đẩy lại, e đi vào trước, tôi vào sau, chắc e cũng muốn một lời giải thích từ tôi. E vào nhà, ngồi xoài trên ghế sofa. Mắt đượm buồn,
– Có chuyện gì với e vậy? a làm gì sai à?- tôi hỏi
Nhưng e vẫn im lặng, cái im lặng đáng sợ, lần đầu tiền mà, lần đầu tiên e như vậy đối với tôi…
– Anh làm sai thì e nói ra để a còn sửa chứ…- tôi nói
– Thôi e về đi, chị mệt rồi, chị phải đi ngủ giờ, đừng làm phiền chị..- chị ư?Sau 6 tháng xưng anh em, bây giờ xưng chị e, tôi biết, tôi biết e giận gì tôi rồi.
– Sao lại là chị e? e giận gì a, nói a biết đi..- tôi nói giọng run run, vì tôi sợ e giận thật mà, khổ gì hơn khi bị người yêu giận, một tháng xa nhau, giờ mới gặp lại, đùng một cái chị e….
E bắt đầu khóc, e đẩy tôi ra khỏi nhà. E làm gì vậy chứ, tôi không thể hiểu nỗi. Lúc đó thì nhỏ Thủy gọi điện cho tôi, hỏi tôi lúc nào về, e tưởng tôi với nhỏ….lại càng giận, càng đuổi tôi, càng khóc to hơn. Gì chứ? Nếu không có vụ này, e không như thế, thì a đã đưa nhỏ qua chỗ e xin ở nhờ rồi, chứ ai để ở phòng a,
11h đêm, tôi vẫn ở ngoài nhà,…e đóng cửa, chỉ để cái đèn ngủ, e khóc,…
***********
Chap 41
Cả buổi tối e bắt tôi ở ngoài đó, e không quan tâm tôi có lạnh không. Cũng đúng, lúc đó e buồn và giận tôi. Còn tôi chẳng hiểu gì, chỉ biết khóc thôi, tội nghiệp đứa trẻ thơ…
6h, e vẫn ở trong phòng, ngoài trời sáng rồi. Tôi gọi e, e không trả lời, tôi vẫn phải ngồi ở đó,
9h, e dậy mở cửa, mắt thâm cuồng, tóc tai xồm xoàm, e chả thèm để ý xinh hay sao trước mặt tôi nữa, chứ không thể xấu chỉ là không được dễ thương như lúc e cười thôi…Nhìn thấy e tôi nở nụ cười, tuy là nụ cười gượng gạo, vì tôi cũng đang buồn. E ném thẳng con gấu vào người tôi, may mà một con, vì tôi tặng e hai con lận rồi mà…