Ngày mồng 6 tết, tôi lên tàu vào lại Đà Nẵng, e cũng vậy, dù cho e chưa phải học, nhưng mà vào gặp người yêu mà. Mồng 10 này là valentine rồi, tôi hóng mãi, năm đầu tiên valentine tôi có người yêu…
5h sáng tôi đã tới đà nẵng rồi, còn e thì chiều, vì e đi máy bay…Trưa đó tôi đợi mãi, chả ngủ được, cứ hết nhạc rồi game…
3h30, chiều,,…
– Alo, anh à, e vào rồi,- hi, cô ấy gọi cho tôi ngay vừa xuống sân bay
– Vậy à, có cần a qua đón không?- tôi hỏi, mà đáng lẽ ra tôi phải đi đón chứ nhỉ?, tôi ngốc thật
– Dạ thôi, e bắt taxi về được rồi, vậy tối mình gặp nhau a nhé,- nói rồi e tắt máy,
Tôi thì đâu chờ tới tối được, tôi mặc vội quần áo. À mà quên chưa giới thiệu với các bác là ra tết tôi có chiếc sirius chạy,..Tôi phóng xe qua nhà e, e vẫn chưa về, tôi đợi, trên tay cầm bông hoa hồng đỏ rực..
Chiếc taxi từ từ dừng lại, trước tôi, ngay cổng nhà nàng. Tôi biết chắc là e, tôi chạy lại. E mở cửa ra vừa nhìn thấy tôi thì đã chạy đến ôm tôi liền, hạnh phúc thật. Lâu rồi không được ôm e mà,
– Ủa, a qua giờ hả, e tưởng tối cơ,- e hỏi tôi
– Hi, tại a nhớ e quá, chờ tối hỏng có chịu được, hihi, – tôi cười lại với e
Tôi chuyển đồ xuống xe và đừa vào nhà cho e. Con gái đồ nhiều ghê, chả bù cho tôi, chỉ mỗi cái cặp đựng Lap và cái vali nhỏ quần áo. Cũng phải, con gái mà.
Vào nhà tôi rót nước cho e, vì yêu nhau mà, ngại gì chuyện đang ở nhà ai, hi. Tôi từ phía sau vòng qua ôm ngang bụng e, cằm đặt ở vai e, cảm giác đó, giây phút đó dường như chỉ có trong phim hàn thôi. E cười, nụ cười thật hồn nhiên như ngày nào, tôi hôn lên môi em, nụ hôn kiểu pháp…
Tối đó tôi ở lại nấu cho e ăn, dạo này tôi nấu ăn giỏi hơn rồi, cũng là nhờ e. Duy chỉ việc cắm cơm là tôi ngại nhất, tại vì mỗi lần cắm, tôi toàn sợ không được nên cứ một là cho nhiều nước thì nhão, hai là cháy, vậy là tôi dành phần cao cả đó cho e..
– Về quê có e nào theo đuổi a không đó, – e hỏi tôi
– Hi, có, mẹ làm mối cho a, cũng xinh và dễ thương e à,- tôi chọc, nhưng mặt lạnh lùng lắm,
– Vậy à, vậy sao không ở nhà chơi với e ít hôm nữa hẵng vào, vào sớm làm gì vậy?-e dỗi tôi
– Hi, thì vào sớm để gặp ai đó, lâu rồi không gặp mà,- tôi nói
– Gặp làm gì, có ai ở quê rồi còn gặp, – e dỗi hơn
– Thì một e ở gần một e ở xa mà lị, – tôi nháy mắt cười
– Không thèm ăn nữa, – e đẩy chén qua chỗ tôi
– Thôi ăn đi, a đùa đó, a chỉ có e thôi, trẻ con gì hay giận người lớn à, – tôi cười, mà e không cười
– Kệ e, ghét a, biết người ta nhớ rồi còn chọc thế, dỗi luôn cho a chừa,- e nó là dỗi tôi chứ vẫn cầm chén qua ăn, hi, sao e giận tôi được chứ