Mẹ ôm tôi, vỗ vỗ lên bờ vai. Đáng lí ra giờ bờ vai này là chỗ dựa cho mẹ và ng con gái con yêu, nhưng giờ nó lại quá nhỏ bé. Nó đang cần một bờ vài mà ngày xưa nó vẫn dựa-mẹ của con.
– Tại sao lại vậy? con lại làm gì có lỗi à?-mẹ hỏi tôi.
Tôi cũng thành thật kể lại hết mọi chuyện với mẹ. Có lúc nào mẹ giúp được gì. Nhưng mà nói vậy thôi chứ nói ra cho mẹ hiểu, mẹ là mẹ mình chứ có phải mẹ e đâu mà giúp.
Tôi kể trong tiếng nức, lâu lâu mẹ lại đệm vào một câu “tại con thế mà” làm tôi phát nản.
– Vậy bữa giờ về nhà cái Phương có liên lạc gì với con không?
– Không mẹ à, con không biết Phương nghĩ gì nữa. Thử lòng con vậy có là quá lâu không?-tôi trả lời.
– Thế giờ con định tính sao?-mẹ hỏi
– Thì tính sao nữa, tùy cô ấy thôi.-tôi nói như buông xuôi, đứng dậy cố tỏ ra bình thường, vươn vai một cái rồi chào mẹ lên phòng ngủ. Tôi muốn giấu đi nỗi buồn để mẹ đỡ lo hơn.
Sáng nay tôi thức dậy muộn hơn hôm qua, chắc tại hôm qua khóc nức nên ngủ ngon hơn. Thật ra là tối qua tôi trằn trọc mãi tới gần sáng mới chợp mặt được. Sáng nay tôi cũng chạy một vòng sân, nhún chân vài cái cho nó thả lỏng con người. Nghe những tiếng rạc rạc của bộ xương uể oải này mà tôi biết mình vẫn còn khỏe chán.
– Mẹ nấu gì đấy?-tôi bước vào bếp thì thấy mẹ đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng.
– À, mẹ luộc trứng cho con ăn có sức khỏe mà chiến đấu lâu dài chứ.-mẹ cười với tôi,
– Có mấy quả trứng mà mẹ đòi con mẹ có sức kháng chiến hả? ít ra mẹ cũng vặt lông con gà nào chứ-tôi chọc mẹ, mẹ con tôi toàn vậy cả..hi
– Con ăn trứng cũng là ăn gà rồi, ăn thế này mới ăn nguyên con được.
– Xì, mẹ keo kiệt quá đi, sợ hết gà hả? thôi con đi đánh răng đã.
Tôi đi đánh răng rửa mặt xong vào thì mẹ đã dọn cơm sẵn cho cả nhà. Bố đã biết chuyện rồi, mẹ nói với bố lúc tối. Bố tôi là người lạnh lùng, nên ông không nói gì với tôi cả, hay là không muốn làm tôi lo thì không biết nữa??
– Phương có biết con về nhà không?- đang ăn thì mẹ lại gợi chuyện.
– Dạ không, con cũng chưa nói là con bị đuổi việc nữa.-tôi trả lời.
– Vậy giờ con tính sao?-bố tôi hỏi.
– Con cũng không biết sao nữa, con muốn ở nhà ít hôm rồi tính.
– Ít hôm là bao nhiêu lâu? Con vào xin việc làm đi, đừng để thời gian rỗi rồi lại nghĩ lung tung, không cưới được thì cưới người khác, đàn ông sự nghiệp là quan trọng nhất.-bố bắt đầu lại áp đặt tôi.
– Thì a cũng phải để con lấy lại tinh thần đã chứ, con cứ ở nhà đi, để mẹ nói chuyện với ông bà với các cô chú cho.- mẹ tôi bênh tôi.
– Dạ,