Thức dậy bởi ai đó đang sử dụng nó làm trò nghịch. Chị chứ còn ai nửa. Chị đang cầm một lọ mứt dâu trên tay ngồi chăm chú quẹt dâu lên mặt nó. Bị nó phát hiện chị liền nhéo mũi nó một cái rồi đứng dậy nhảy khỏi giường trốn tuốt phía sau mấy cái ghế sô-pha to đùng. Nó lấy tay quẹt quẹt trên mặt, liếm liếm…hix cái mặt nó còn ngọt hơn cái lọ mứt luôn chứ giỡn à.
– Ngon ha…nhắm chạy thoát không hả?
– Hihi dám qua đây hôn chị uýnh xỉu luôn đó.
– Đứa nào chạy là heo.
Nó thủ thế phóng xuống giường quyết tâm bắt cho được chị. Đúng là chị đâu có chạy, bốc nguyên một nắm mứt nhỏ quăng luôn vô mặt nó. Không ngờ được chị lại chơi cái chiêu không ai nghĩ ra thế này, nó lãnh nguyên nắm mứt vô giữa mặt, ngọt, cay cay khóe mắt ôm mặt ngồi xuống vì không thấy đường. Lập tức nó bị chị lao đến đè luôn xuống nền quẹt mứt túi bụi khắp đầu tóc mặt mũi. Dám tấn công người một cách trắng trợn, nó vùng dậy ôm chị lại dụi tất cả những chỗ nào nó biết có mứt vào người chị…
– Nè…chơi dơ hả
– Hihih bỏ chị ra..bớ người ta…dơ đồ chị…
– La vô ích…hừ hừ..
– Bỏ ra…dơ thiệt nè…hihi đồ mới đó…bớ người ta…cứu tui…hihihi
Giờn vui thiệt…chỉ có giỡn với chị mới thoải mái thế này thôi. Đang vật nhau ra để quẹt mứt lên người nhau thì chị vôi giơ tay đầu hàng.
– Thôi thôi…hihi nghỉ giỡn…
– Sao..sợ rồi hả?
– Xí ai thèm…tới giờ nhox đi với bé Hân kia
Chết chưa, lo giỡn suýt tí quên mất chuyện quan trọng với nhỏ Hân.
– Mệt nhox ghê…ngta kiu cho dậy hổng cảm ơn thôi. Ăn hiếp chị nảy giờ luôn.
– Ai ăn hiếp hồi nào à.
– Nè…dính mứt hết luôn nè…ngứa muốn chết nè
– Ai bỉu giỡn trước chi.
– Mệt ghê…hihi nhox tắm đi. Trễ rồi đó.
– Thôi rửa sơ xong nhox về nhà tắm thay đồ sau.
– Sao kịp. Nhox tắm đi. Chị kiếm quần áo cho thay.
– Hả. Chị làm gì có quần áo cho nhox mặc.
– Mệt nhox quá. Tắm đi. Chị lấy khăn với đồ ở nhà của chị cho mặc.
– Dẹp…Nhox là con trai đó nha.
– Hihi biết sợ hả…mệt ghê nhox tắm đi chị có đồ cho con trai chứ bộ. Mặc đỡ chút thui chị sẽ kiếm đồ cho nhox mặc đi sinh nhật.
– Được không đó.
– Được mà…nhanh nhanh đi…
Chị đẩy nó vào wc rồi chạy vô tủ đồ nếu không muốn nói là cái phòng chứa quần áo giày dép túi xách của chị. Nó tranh thủ tắm rửa cho thật sạch mứt trên người. Được một lúc chị gõ cửa phòng tắm.
– Nhox chị để đồ ngoài này nè. Chút đưa tay ra ngoài góc phải nhox là thấy nha.
– Ờ biết rồi.
Nó nhìn ra ngoài cửa phòng tắm, mờ mờ nhưng cũng đủ thấy bóng trắng của chị đi xa dần, nó mở cửa lấy đồ vào. Là một cái quần cộc và áo sơ mi sọc ca-rô to thùng thình so với nó. Kệ mặc đỡ chút ra ngoài tính cách cũng được. Mặc đồ xong nó đi ra ngoài, chị quay lại nhìn nó rồi cười ngặt nghẽo.
– Hihi đồ ngố tồ…đồ con nít…hihi
– Quê nha…
– Hihi đồ ngố đồ ngố…
Thật ngu khi chịu mặc bộ đồ này để làm trò cười cho chị, còn gì hình tượng lạnh lùng của nó nửa chứ.
– Dẹp nghỉ giỡn. Rồi giờ sao. La có đồ cho nhox mặc đi sinh nhật mà, hổng lẽ mặc vậy đi @@.
– Hihi chứ sao. Mặc vậy đi…nhìn dễ thương đó. Hihi
– Zzz
– Chờ chút đi. Cho chị ngắm nhox chút. Hihi đồ con nít.
– Ai con nít hơn ai à. Mà chị tắm đi. Mình mẩy toàn mút không kìa.
– Chút. Đang chờ nè
– Chờ gì?
– Chút biết. Hihi cho chị ngắm nhox con chút coi. Hihi
Chắc nhảy lầu ba tự tử cho xong đời chứ ngồi đây cho chị chọc hoài thế này còn quê hơn chết nửa =.=. Ngồi nói linh tinh, chịu trận bị chị chọc khoảng mười lăm phút thì có tiếng chuông cửa. Chị chạy ào xuống ra ngoài cổng, nó đứng trên nhìn theo từ cửa sổ. Một anh nào đó trông khá lạ phóng chiếc xe LX độ màu trắng pha xanh lá cây vào sân nhà bước xuống vừa tươi cười vừa nói gì đó với chị, người đó rút chìa khóa đưa chị cùng với một bọc màu đen rồi đi ra cổng. Chị bước theo đóng cổng lại rồi tung tăng chạy trở lên phòng.
– Nhox nhox. Quần áo cho nhox nè.
– Đâu ra vậy?
– Hihi mới mua đó. Nè đẹp hen. Nhox con mà mặc vô là thành hot boy liền.
– Èo…làm quá không.
Chị lấy từ trong bọc ra một cái quần kaki trắng cùng chiếc áo sơ mi trắng cách điệu, vừa nhìn đã thấy mê rồi nói gì mặc vào.
– Ai đem đồ cho chị vậy?
– Bạn Phong đó cũng là bạn chị luôn. Nảy chị gọi điện kiu ảnh mua giúp chị đó. Nhox mặc vô đi rồi ra đây chị làm tóc cho. Cái đầu bù bù như tên ngố xấu xí quá à.
– Thôi thôi chảy bình thường được rồi.
– Mệt! Nghe lời hok hả. Nhanh đi
Chị đẩy nó vào trong phòng tắm để nó thay đồ còn mình thì ngồi hát la la la gì đó. Đồ đẹp thật, rất hợp với dáng người thấp, ốm như nó, mặc vào trong nó có vẻ lịch sự hơn, mập ra hơn một tí. Vừa thay đồ nó vừa nói chuyện với chị.
– Sao anh đó biết mà mà mua đồ nha với vừa quá vậy chị?
– Xí! Chị chọn đồ đó.
– Sao chọn được?
– Đơn giản mà. Chị là chị nhox sao hổng biết nhox mặc ra sao cho đẹp được. Chị gọi điện chỉ ảnh chỗ mua với kiểu đồ mua đó. Nhanh lắm.
– Bộ ảnh ở gần hả?
– Hổng phải. Anh đó đang làm trong công ty gần đây thui. Nhà ảnh tuốt quận 8 đó.
– Hix ảnh đang làm việc hả. Tự nhiên chị bày chi cho phiền ảnh.
– Kệ. Chị hổng quan tâm chuyện đó. Nhox xong chưa? Ra đây.
– Rồi xong rồi.
Nó bước ra, chị mĩm đang ngồi vắt vẻo trên thành ghế so-pha nhìn nó, chị mĩm cười nhảy xuống xoay nó qua lại xem xét.
– Hihi thấy chưa. Đẹp trai rùi nè. Nhox ngồi xuống chị chải lại tóc cho.
– Ờ ờ.
– …..
– Anh đó về rồi hả? Sao hổng mời vào chơi?
– Hihi qua đưa đồ xong hết chuyện rồi. Cho ở đây chi nhox?
Một câu nói thật lạnh lùng, cái người này đáng sợ làm sao @@.
– Rùi sao ảnh bỏ xe lại?
– Hihi chút nhox lấy xe đó chở bé Hân đi sinh nhật nha.
– Hả sao vậy?
– Xe chị mượn đó. Đẹp hok. Hihi
– Rồi ảnh về bằng gì?
– Hổng biết. Đó là chuyện của ảnh hổng phải chuyện của nhox. Hỏi nhiều quá à ngồi im coi.
Hix nó đang chung phe với cái người khủng khiếp thế này sao trời, tội nghiệp cái anh hồi nảy, vì nó mà bị chị hành xác =.=.
– Đi sinh nhật thôi mà chị bày chi đủ thứ hoành tráng quá vậy.
– Hihi phải vậy mới được. Ngoại hình, xe cộ hổng quan trong nhưng trong tình huống này phải khác. Nhox ra sao với chị không quan trọng. Nhưng chị muốn với người khác nhox con phải tốt nhất trong mắt họ. Hôm nay nhox phải thiệt đẹp để bé Hân vui vẻ chứ hổng phải đẹp cho nhox đâu. Làm người yêu của người ta dù một ngày cũng phải làm thiệt tốt. Biết chưa.
– Biết rồi. Nhưng thấy ngại ngại sao ấy.
– Nhox khùng! Tự tin lên coi. Hôm nay phải hạ gục hết mấy người đó…hihi nhox mà đóng vai hổng đàng hoàng về chị uýnh phù mỏ đó…làm sao cho coi được đó nha nha.
– Biết rồi!
Có sai lầm khi qua đây gặp chị không trời. Làm cứ như ra trận hay đi biểu diễn văn nghệ không bằng, chăm sóc, đồ đạc xe cộ còn hơn ca sĩ diễn viên nửa. Mà dù giờ nó có nghĩ hay nói gì cũng vô ích, chị của nó muốn làm gì rồi là làm chứ chẳng thèm cho nó cơ hội từ chối. Siêu ngang bướng là nữ hoàng đó chứ không ai ra đây so với chị được nửa đâu. Không biết có biết làm tóc không nhưng chăm chú nghịch cái đầu nó cả buổi cuối cùng trông khá ổn, tóc nó chị chải rẽ một bên trái, tạo kiểu lượn sóng nhìn mặt nó cá tính hơn, lịch sự hơn. “Sắm tuồng” cả buổi xong, từ bàn tay của chị, nó lột xác khác xa một thằng nhóc ngố bình thường hằng ngày. Đúng là người đẹp vì lụa mà. Chị mĩm cười nhìn nó, ánh mắt của chị toát lên niềm vui thực sự, nó thấy điều đó. Chị nghiêng nghiêng mặt nhìn nó, cả người chị vẫn bù xù quần áo đầu tóc, cả màu dơ bần của mứt dâu, đồ ăn vương trên người…hình như chị mải mê làm đẹp cho nó mà quên mất bản thân mình.
– Xong rồi! Nhox con lãng tử đi đi. Chị phát hiện một điều rồi nha.
– Điều gì?
– Nhox con…không xấu như chị tưởng…lêu lêu…
Cái này khen thiệt hay chọc nó đây nè trời, sao cũng được…biết nhận ra cái vẻ đẹp tuyệt vọng của nó là tốt.
– Chứ sao…đã nói nhox có một vẻ đẹp tiềm ẩn mà.
– Hihi thấy ghê…tìm hoài mà nó ẩn suốt thì có. Phải có chị nhox mới đẹp được đó. Hôm nay bé Hân sẽ ngạc nhiên vì có người yêu khùng như nhox..ple ple…
– Kiếm chuyện hoài nha.
– Nhox đi đi. Sắp tới giờ kìa. Chừng nào xong về qua đây kể chuyện chị nghe nha.
– Ờ ờ.
– Đi đi! Chị chờ!…
Nó đi xuống nhà ngồi lên chiếc xe độ của anh bạn chị. Trước khi đi nó còn quay lại nhìn chị, chị đang đứng ở cửa sổ tươi cười nhìn nó.
– Cho mấy người đó biết nhox của chị tốt như thế nào…cố lên nhox con