Rồi em từ từ móc thuốc ra, châm và hút 1 hơi…nhấp chút cf rồi em lại thả làn khói trắng vào khoãng không…Khanh trố mắt nhìn em…có lẽ em nó không còn thấy hình ảnh của em ngày nào nữa…
Mà thay vào đó là một con người khác…một người với những cử chỉ, hành động mang dáng vẻ của một người mang trong mình nhiều ưu tư sầu muộn…
-Em có ngạc nhiên khi anh hẹn gặp em hay không?
-E rất bất ngờ vì chuyện này, em cứ nghĩ sẽ chỉ biết dc tin tức về anh, em không nghĩ là mình có thể gặp anh…
-7 năm qua…anh luôn dõi theo em…nhưng anh đã hứa nên anh không gặp em…
-7 năm, em luôn tìm kiếm anh, chờ đợi anh…em đã cố gắng rất nhiều để chờ ngày hôm nay…
– anh biết, những điều em làm, những thứ em cố gắng 7 năm qua, anh biết rõ…nhưng anh không muốn em cố gắng nhiều chỉ để chờ đợi câu trả lời từ anh…Điều anh muốn em làm khi anh hứa với em lời hứa 7 năm trước là em phải cố gắng để có tương lai tốt đep hơn…
-Ý anh là?
-Là em phải học tốt, sống thật tốt để có công việc tốt, để có một gia đình tốt…
-Không, không phải là như vậy…anh nói đi…
-em bình tĩnh nghe anh nói nè…
Sau đó em dịu giọng, uống chút cf rồi từ từ nói với Khanh những thứ em đã chuẩn bị rất lâu cho cuộc gặp mặt hôm nay…
-em nghe anh nói nè…7 năm qua, em ra sức cố gắng học tập…thì bây giờ là lúc em vận dụng những thứ đó để làm việc, để xây dựng cuộc sống tốt đẹp.
chứ anh không muốn em cố gắng học tập rồi cuối cùng lại đem kiến thức của mình bỏ góc như vậy…em nghĩ em làm thu ngân ở đó được bao lâu…Rồi tương lai của em như thế nào?
Tại sao em từ chối những lời mời phỏng vấn?
-vì em muốn chứng tỏ bản thân mình chứ không muốn nhờ sự giúp đỡ từ ai hết…
-kể cả người đó là anh?
-em…
-Được rồi, anh hiểu, nhưng từ bây giờ, anh cần em phải nghe lời anh trong việc này…anh đã sắp xếp cuộc pv cho em…thời gian thì anh S sẽ thông báo cho em…Hứa với anh chứ?
-Dạ, em hứa…nhưng với 1 diều kiện?
-em nói đi…
-Từ nay anh không được biến mất nữa…
-Vậy thì anh cũng có 1 điều kiện…
-Ơ….
-Không ơ gì hết, phải công bằng thôi…
-Vậy anh nói đi…
-Anh sẽ không biến mất với điều kiện em phải mở lòng mình để những người yêu thương em có cơ hội…
-Em không thể…em
-em có thể, anh biết điều đó…suốt 7 năm qua em không mở lòng với người ta là vì bởi vướng mắc bởi lời hứa của anh…Giờ thì đã có câu trả lời rồi…
-Ý anh là…
-Đúng, câu trả lời của anh em đã biết, anh không thể mang hp lại cho em Khanh ah…7 năm qua, người luôn bên cạnh em là thằng Long, chứ không phải anh…
Lúc em vui, lúc em buồn nó là người bên cạnh, là người an ủi em…Chứ không phải anh…
-Nhưng em yêu anh mà…
-Em không yêu anh đâu, đó chỉ là cảm giác say năng thôi, em thử nhớ lại xem…đã có những lúc, em đã gần hp bên thằng Long…nhưng rồi em lại chợt nhớ tới lời hứa của anh…
Lúc em đau buồn nhất…Long là người vực em dậy…là người chịu đưa đón em dù mọi hoàn cảnh…Long chấp nhận hy sinh mọi thứ để em vui…Còn anh thì sao???
7 năm qua, lúc em vui buồn, anh không bên cạnh…lúc em đau đớn…anh không hề hay biết…Anh mãi mê với những thứ xa vời trên con đường của riêng anh…Anh ích kỉ, anh tồi tệ với tất cả mọi người để anh đạt được mục đích của mình…
-Em…em không muốn nghe nữa…
-Em bình tĩnh nghe anh nói đi…Bây giờ anh đã ở đây…Anh sẽ làm cho em thấy là người yêu em thật sự là Long chứ không phải anh…
-em không biết…em không biết…