Chơi thêm 1 chập nữa thì em mệt quá xin phép về phòng ngủ sớm…còn lại 5 người ngồi cưa cẩm gì không biết luôn…
Đặt lưng lên giường là em nằm ngủ mê mệt luôn…Do 1 ngày chơi bời rồi…cơ thể lại đang yếu, tác dụng của bia rượu nên dường như sức lực không còn nữa…
Trong giấc mơ, em thấy mình đang đi về phía 1 người con gái…Tóc dài, dáng người nhỏ nhắn, đang đứng chờ đợi 1 thứ gì đó phía ánh mặt trời…
Càng đi tới gần, hình bóng người con gái đó càng hiện rõ trong em…Đó là Khanh…phải rồi, em đây rồi…Anh sẽ về với em…
Anh đã bắt em phải chờ đợi suốt 7 năm qua, giờ là lúc anh trở về bên em…Chờ anh!
-Khanh, khanh ơi, chờ anh…!!!
Đầu nặng như búa bổ, mệt quá, khát khô cả cổ…tung mền qua 1 bên, em cố lết dậy tìm nước uống…Nhưng cơ thể cảm giác như có ai đè vậy…
Trong đầu nghĩ là thằng Tiến…nên em mới quay sang chụp giờ nó, hất qua một bên…chân thằng này ko có lông …Mà chân gì như con gái vậy trời…nhỏ xíu…
Mò mẫm trong bóng tối, tìm cái tủ lạnh kiếm miếng nước cho đỡ khát…Xong lại quay về , đặt lưng xuống giường…Vừa nằm xuống thì “nó” lại vòng tay sang ôm em…
Em thò tay chụp lấy tay nó tính quăng ra thì lần này, hốt cmn hoảng luôn, ng nằm bên cạnh không phải là thằng Tiến…mà là……
Em vùng dậy luôn…thôi bỏ mẹ rồi, không biết đã làm gì chưa…ngồi dậy mồi thuốc hút cho tỉnh táo chút…Giờ éo biết ăn nói sao…
Sáng ra mà mọi người thấy thì coi như xong…hết dường chối cãi…Tính bỏ ra ngoài, cho bớt căng thẳng…Nhưng vừa bước đi dc vài bước thì có tiếng gọi…
-Chờ chút, muốn coi bình minh….
-Ờ…nhanh…
Em bỏ ra ngoài, đứng ở hành lang hút thuốc và suy nghĩ…Mọi chuyện hình như càng ngày càng phức tạp….
**********
Chap 37
Ngồi trên lang cang khách sạn nhìn xuống phía dưới thật mông lung…giá như ta có thể thả mình rơi tự do từ đây…
Giá như gạt bỏ mọi vướng bận để thả hồn theo gió…Giá như ta là cánh chim nhỏ tự do bay lượn giữa khoảng trời mênh mông…
Nói gì thì nói chứ em đéo có ngu mà thả mình từ lầu 4 xuống đất…còn đéo gì là người nữa…