Gấu lại kéo em vào, hôn em nhẹ nhàng, hai thân thể càng lúc càng sát lại gần nhau. Gấu đã là người con gái của em, không có gì phải vội vã, nhưng em làm sao còn có thể kiềm hãm dục vọng của bản thân mình, thêm được nữa….Em lao vào gấu, vồn vập…. cơ thể gấu bỗng chốc lại càng nóng lên, hơi thở gấp gáp…Em và gấu lại cuốn lấy nhau trong đam mê, ngọt ngào,say đắm….Em say sưa ngắm nhìn và cảm nhận những gì đẹp đẽ, linh thiêng nhất giữa 2 con người đang cùng chung một nhịp đập…như để bù đắp lại những chuỗi ngày xa cách sắp tới, dài dằng dặc…
Rồi cứ tranh thủ những lúc tai em ở gần bờ môi ấy là gấu lại thì thầm trong hơi thở gấp gáp”em yêu anh”…hàng trăm…hàng ngàn lần…mãi không thôi.
Kỉ niệm của lần đầu là như vậy, ngắn ngủi nhưng đầy ấp. Để rồi mai đây em và gấu lại phải tiếp tục thả trôi suy nghĩ, nỗi nhớ về nhau trên chuyến hành trình dài của mỗi đứa. Mà không biết rằng có một biến cố sắp xảy đến, khiến trái tim em tưởng chừng như vụn vỡ, đau đến tuyệt vọng…
*********
Chap 31
Chiều hôm sau, em phải tiễn gấu ra ga để đi tàu ra lại ngoài HN, lúc đèo gấu bằng xe máy thì cảm xúc cứ dâng trào nhưng lại không nói được lời nào các thím ợ, em im thin thít, còn gấu thì vẫn cứ cái kiểu tíu tít hỏi han như mọi ngày, cơ mà dặn dò em đủ chuyện còn hơn cả ma ma nữa. Em thì nghe gấu nói rồi cũng chỉ gật đầu bâng quơ mà đáp trả, chứ lúc đó cũng không biết là mình đang nghĩ gì , cứ thấy hụt hẫng, trống trải thế nào ấy vì đã quen với cái cảm giác có gấu lúc nào cũng kè kè bên cạnh suốt mấy ngày nay, vậy mà giờ lại sắp phải xa nhau nữa rồi ợ.
Lúc đến được ga thì phải mất một khoảng thời gian nữa để ngồi chờ tàu đến, mà tàu ra thì vắng người đi vào cái giờ chiều lắm ạ, nên em và gấu cũng cố tình chọn chỗ ở góc trong hàng ghế đợi, mà ngồi cho nó yên tĩnh, đặng dễ bề mà tâm sự . Đến lúc này thì gấu lại im bặt, không nói được câu nào, 2 đứa thì cứ 4 mắt nhìn nhau trân trân một hồi rồi lại cuối gầm mặt xuống, mỗi đứa 1 tâm sự, nhìn mặt gấu thì rưng rưng như muốn khóc nhưng lại không muốn để em nhìn thấy. Mà em lúc này cũng ngồi đơ ra 1 đống mãi cho đến lúc tiếng còi hụ vang lên thì mới quay qua nói được với gấu 1 câu :
-Tàu đến rồi kìa, đi thôi em
Rồi ôm vội vali của gấu mà nắm tay kéo đi, gấu thì cứ lẽo đẽo theo sau , chậm chạp, bộ dạng như muốn để cho trễ tàu quách luôn hay sao ấy, nhìn mặt con gấu lúc này thương lắm. Nên cũng để cho gấu lấy lại tinh thần mà yên tâm bước lên toa, em đưa tay vỗ vai con gấu thật mạnh như kiểu chiến hữu lâu năm ý, đánh nghe cái “ Chách” ợ. Làm gấu giật mình mà phần cũng đau nữa vì em lỡ tay, phần vì xung quanh cũng có mấy người nhìn sang với vẻ hoảng hốt, con gấu ngượng chín cả mặt mà lốc cốc chạy tụt luôn lên toa, không quên bỏ lại 1 câu cảnh cáo:
-Mày nhớ mặt tao đấy, thằng quỷ !
Cơ mà lúc này em cũng chỉ vừa kịp hoàn hồn mà nhìn theo đoàn tàu đang từ từ chuyển bánh, gấu thì đang nhướn người ra phía cửa sổ vẫy tay với em, mắt gấu nhòe hẳn đi, rơm rớm. Em đứng đó, mỉm cười, vẫy tay lại.
Tối đó, em cũng lên xe vào lại SG, lúc đã yên vị trên xe rồi thì cũng không quên mà móc cái điện thoại với cái sim Vietnammobi ra để tám tít với con gấu. Nói chuyện một hồi thì mới biết là có biến ạ. Chuyện này xảy ra cũng vì ngày hôm qua gấu lại phải uống thuốc tránh khẩn cấp, mà lần này triệu chứng ra máu của gấu còn nhiều hơn lần trước nữa ợ. Thật sự mà nói thì em ngu quá , vì chuyện này đã lường trước, biết không được mà vẫn để gấu làm.
Lúc đó là 11h đêm, gấu cứ bị băng huyết mãi không dứt đã hơn 1 tiếng đồng hồ, hỏi thì kêu là mệt lắm, mắt cứ díp lại không mở ra được ,giọng của gấu yếu hẳn đi trong điện thoại, thều thào, ngắt quãng từ từ…từ… từ….. em đâm ra hoảng loạn cực độ vì biết rằng bằng giá nào đi nữa cũng phải giữ cho gấu tỉnh táo lúc này, nếu không em có thể mất gấu mãi mãi… Một khi gấu thiếp đi mà không một ai xung quanh hay biết, chỉ tưởng là ngủ quên, rồi mất máu nhưng lại không thể sơ cứu kịp thời khi đang đi trên tàu, thì không biết rằng chuyện đáng sợ gì sẽ xảy ra. Chỉ nghĩ tới trường hợp xấu nhất thôi, thì em đã gần như tuyệt vọng, vì ngay bản thân cũng đang ở trên xe, cực kỳ bấn loạn. Em cố gắng trong vô vọng, tìm mọi cách đánh thức gấu qua điện thoại, giải thích thật chậm, từ từ những gì gấu cần phải làm một cách cấp thiết nhất, cần phải báo động ngay cho người ngồi bên cạnh để cầu cứu …. Nhưng đáp lại ở đầu dây bên kia chỉ là sự im lặng, một sự im lặng đến đáng sợ các thím ợ….
**********
Chap 32
Chắc là nghẽn mạng? Cái sim vietnammobi cùi vậy mà…tự trấn an mình, em tắt máy rồi gọi lại cho gấu.
Tiếng nhạc chuông vang lên từ đầu dây bên kia, 1 hồi, 2 hồi,… đến hồi chuông cuối cùng vẫn không có người bắt máy. Tại sao vậy?
Thử gọi thêm một lần nữa, một lần nữa….một lần nữa….Cứ như vậy, em không còn nghĩ được gì khác ngoài cầm điện thoại mà gọi cho gấu, không biết là bao nhiêu cuộc, chỉ biết rằng thời gian càng thấm thoát trôi qua thì cái hi vọng được gặp lại gấu thêm 1 lần nữa của em càng tàn lụi dần, tưởng chừng như vô vọng. Trong đầu lúc này, chỉ đầy ắp những câu hỏi :” Gấu sao rồi? Có phải là thiếp đi rồi không? Mất máu nhiều như vậy, còn có thể tỉnh táo nữa không? Tại sao điện thoại reng nhiều lần như vậy mà những người sát bên lại không nghe thấy? Hay là gấu có chuyện gì rồi?”. Tim em như bị ai bót nát và dày xéo, chỉ biết trách bản thân mình không thể bên cạnh gấu lúc này, chỉ trách mình đã gây ra tội lỗi để giờ đây, ngay cả gấu đang trong tình trạng như thế nào mà mình cũng không biết. Chỉ trông chờ những cuộc gọi liên tục của mình họa may sẽ có người nghe thấy nhưng cũng đành bất lực.
Gần như rơi vào bế tắc, em không còn biết mình sẽ phải xử lý như thế nào tiếp theo nữa, chẳng lẽ phó mặc cho số phận
Vậy nên báo cho mẹ của gấu biết, để người nhà có cách giải quyết ư? Không, làm được gì vào lúc nửa đêm như thế này, lại gọi, lại không liên lạc được rồi lo lắng cả đêm, mất ngủ, lo cho số phận của con gái mình, đau đớn….. thêm một lần nữa.
Hay là nhảy ngay xuống , bắt một chuyến xe khác chạy ngược ra bắc, đuổi theo hành trình của chuyến tàu đêm đang chở gấu, muộn còn hơn không , vừa đi vừa tìm cách giải quyết. Rồi…… làm được gì?
Em hiểu rằng để có thể cứu được tính mạng của gấu vào lúc này bất chấp mọi thứ, điều duy nhất em cần phải làm là giữ được bình tĩnh trước đã. Đủ bình tĩnh để biết rằng trong hoàn cảnh này mình cần những người khác giúp đỡ, những người đó biết cần phải làm gì. Đủ bình tĩnh để biết rằng công cụ mình đang cầm trên tay có thể sử dụng vào việc gì đúng đắn nhất, chiếc điện thoại là cầu nối duy nhất giữa em và gấu hiện tại đã không có tác dụng, thì ít nhất nó vẫn còn đang đảm nhận trách nhiệm giúp em liên lạc với những người có liên quan, những người có thẩm quyền, chịu trách nhiệm về chuyến tàu đó các thím ợ. Vậy em phải làm sao để có thể liên lạc với họ khi không có số điện thoại, lẽ dĩ nhiên là chỉ còn cách điện cho tổng đài để hỏi. Họa may…?
Vậy là, còn nước còn tát, từ những số điện thoại ấy, em biết được đoàn tàu đang chở gấu sắp đến ga ĐN, vậy là mình sẽ chặn đoàn tàu ở đây và tìm cho bằng được gấu. Chỉ nghĩ được đến vậy, ngay lập tức em gọi đến ga để thông báo về hiện trạng của gấu, rằng có người cần cấp cứu ngay trên chuyến tàu ấy và em đang cấp thiết để liên lạc với nhân viên phụ trách trên tàu…. May là vốn biết tính gấu hay quên nên em đã cẩn thận nhớ số toa và ghế ngồi của gấu để mà nhắc trước khi đi ạ, nên lúc này em chỉ đích danh vị trí của gấu ngồi luôn. Chị nhân viên chạy đến, thì thấy gấu đã mê man tự lúc nào, mặt trắng bệch, không còn chút máu, cơ mà vì gấu đội một cái mũ diềm sụp xuống, che kín mặt nên những người ngồi xung quanh không ai hay biết, chỉ tưởng là đang ngủ thôi . Hơi thở gấu yếu lắm, đang lịm dần đi các thím ạ….
*********
Chap 33
Nửa đêm. Phải 30’ nữa, tàu mới có thể dừng tại trạm kế tiếp. Dặn chị ấy phải hết sức bình tĩnh, như đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên em tỉnh táo đến lạ các thím ợ, cảm giác sợ hãi hay lo lắng đã không còn nữa, mà thay vào đó, trong đầu em vào lúc này đây chỉ nghĩ đến một việc duy nhất là bằng mọi cách phải khiến gấu tỉnh lại. Chị nhân viên ngay lập tức cởi mũ của gấu ra cho thoáng khí, rồi sơ cứu tạm thời để duy trì hơi thở gấu đang yếu dần đi, tiếp đến là xoa 2 lòng bàn tay đang lạnh ngắt đã cứng đờ tự lúc nào, một tay của gấu vẫn trong tư thế cầm điện thoại, nhưng điện thoại đã không còn trên tay mà rơi xuống đất, ngay dưới chân ghế, không một ai hay biết….Tình trạng băng huyết của gấu cũng đã ngưng khi mà máu thấm đẫm cả lớp bảo vệ và chảy dài xuống mắt cá chân, đang khô lại…..Chị nhân viên lấy tay xoa khắp người gấu, cứ như vậy chị nhẫn nại xoa liên tục hết lần này đến lần khác khiến cơ thể gấu ấm dần lên và máu có thể lưu thông được.
Hơn 20’ đồng hồ trôi qua…..tất cả công sức của chị dường như đổ sông đổ bể. Lâu như vậy rồi nhưng gấu vẫn chưa tỉnh lại, hơi thở của gấu ngày càng ngắt quãng…và ….
TUYỆT VỌNG.
Con phải làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Làm gì vào lúc này hả …..ông trời?
Là một sự hoảng loạn tột độ, không biết mình đang nói gì, làm gì. Mặc kệ, không cần biết gấu có nghe được hay không, em vẫn cứ hét. Mặc kệ những người trên xe đang nhìn với ánh mắt ái ngại, mặc kệ …
Không bỏ cuộc. Đúng.
Nhờ chị nhân viên lay gấu thật mạnh, kề sát điện thoại vào tai gấu để gấu có thể nghe được tiếng của em đang hét: “ HÃY Ở LẠI VỚI ANH…. EM ĐỪNG ĐI….KHÔNG ĐƯỢC… TỈNH LẠI ĐI EM…. Anh xin em…làm ơn…tỉnh….lại đi…N ơi….” . Cứ như vậy, em lặp đi lặp lại 1 câu trong điện thoại hàng trăm hay hàng ngàn lần… không biết nữa. Chỉ biết rằng lúc đó một chút hi vọng cũng đã tắt nhúm, tai em ù đi, không còn nghe được gì….
Đã rất lâu…như hàng thế kỷ….
Lâu từ lúc gấu im bặt trong điện thoại cho đến lúc nghe lại được giọng gấu thều thào vừa tỉnh ở đầu dây bên kia, cả không gian như co quắp lại, chực vỡ òa,mắt em nhòe đi, lặng lẽ, cười…nước mắt đọng lại từ lúc nào…
**********
Chap 34
-Em sao rồi ? Làm anh lo quá. Giọng em ngẹn ngào
-Gì? Có sao đâu….anh ngố ?Mệt quá…. nên em….ngủ gục lúc nào không hay. He…he.
Giọng gấu thều thào vì mệt nhưng vẫn nói cứng để em không phải lo lắng các thím ợ. Lúc này tự nhiên cảm thấy thương gấu nhiều, thật nhiều. Càng thương lại càng sợ, sợ sẽ mất gấu bất cứ lúc nào, khi em không ở bên cạnh, sợ vì mình sẽ không thể yêu một ai khác nhiều như vậy được nữa, vì nỗi đau này thật sự quá lớn, không gì bù đắp nổi. Sợ cuộc sống sau này chỉ còn lại hối tiếc vì những gì 2 đứa vẫn chưa làm được cùng nhau, sợ , sợ nhiều lắm…
-Còn mệt không? Em hỏi tiếp.
-Mệt lắm anh. Chảy muốn “ khô máu” luôn bảo sao không mệt cho được….giờ em chỉ muốn ngủ.
-Ah. Anh biết không? Khi nãy lúc ngủ quên em còn mơ thấy giọng anh nữa đấy. Cứ lải nhải hoài, bực mình chết đi được? Thức dậy luôn rồi nè…nhưng mà vẫn cứ buồn ngủ. Giọng gấu ểu oải.
-Anh cấm. Bây giờ em không được ngủ nữa, thức đến lúc ra đến HN luôn cho anh. Nghe không?
-Hừm…Làm gì ghê vậy. Em biết rồi… “anh già”. Nhưng mà anh làm gì mà chị nhân viên trên toa nghe lời anh ghê thế. Em cứ ngồi mơ màng được một lúc là chị ấy lại gọi dậy, không cho ngủ. Cả toa chỉ có mỗi mình em bị nhắc thường xuyên như vậy, ngại chết đi được…
-Gián điệp của anh đấy. Lì lợm…cho chừa đi.
Lúc này thì em mới có tâm trạng mà giở cái giọng thường ngày ra nói chuyện với gấu. Cũng hơi chột dạ mà thầm cảm ơn chị nhân viên trên toa của gấu đã ra sức giúp đỡ mình tới tận giờ phút này. Đang suy nghĩ phải nhắn tin như thế nào để cám ơn chị thật chân thành thì gấu lại tiếp.
-Xùy. Hèn chi em hỏi thì chị ấy còn trêu là : “ Cặp vợ chồng trẻ này mặn nồng ghê. Chồng em lo cho em lắm đấy.” Ai mà thèm.
Cơ mà giọng gấu sướng rơn ợ. Em cũng nhân cơ hội này mà độp lại, tiện thể cho gấu nghỉ ngơi luôn vì biết gấu cũng đang còn rất mệt nhưng vẫn cố sức mà nói chuyện.
-Ờ. Không thèm thì thôi. Ngủ đây, mệt rồi, tự ngồi đó mà lầm bầm đi con.
…
Rồi em cúp máy, lúc này mắt cũng đã díp lại, mỏi mệt, từ từ chìm sâu vào giấc ngủ, trong lúc xe vẫn tiếp tục lăn bánh…về bến.
**********
Chap 35
Những ngày sau đó, lúc nào em cũng phải thường xuyên gọi điện hỏi han về bệnh trạng của gấu tiếp diễn ra sao để đề phòng bất trắc, nhưng cũng may là mọi chuyện đều ổn. Cơ mà con gấu thì lại cứ càu nhàu suốt trong điện thoại vì cái bệnh lải nhải : “ Em sao rồi?”, là câu đầu tiên mà em cứ nhắc đi nhắc lại mỗi khi nó bắt máy. Nghe xong câu đó thì y như là nó phát oải, hết luôn cmn hứng mà nói chuyện tiếp, nhưng biết sao được…
Đến ngay cả lúc nó vào nhà vệ sinh hay đi tắm thì em cũng bắt nó phải cắp luôn cái điện thoại đi theo để có lỡ như em gọi đến bất chợt thì nó còn biết ợ, nhiều lúc thấy nó không bắt máy thì lại đâm lo sốt vó cả lên mà tìm mọi cách để liên lạc, vì vậy mà con gấu cũng đâm ra hoảng . Mỗi lần như vậy là nó bị em sạc cho một trận, thế nhưng vẫn chứng nào tật nấy, quăng điện thoại lung tung, rồi nhảy tưng tưng loạn cả lên những khi tìm không thấy.
Có hôm hai đứa đang ngồi gọi điện ỉ ôi mà tâm sự ,thì con gấu lại hứng chí lên mà đòi kể lại mấy cái chuyện tình gà bông của nó với em trước khi quen nhau các thím ợ. Được cái chuyện của em thì ít mà chuyện của con gấu thì nhiều, nên em cũng chỉ có trách nhiệm mà ngồi nghe nó kể, hóng từ đầu đến cuối cũng được không ít những thiên tình sử của nó, để kể lại cho các thím đọc chơi.
-Chuyện thứ nhất : Năm cấp 3
Nghe đâu thì hồi đó , gấu nó cũng thuộc dạng con nhà khá giả, muốn gì được nấy, ba nó thì hết mực cưng chiều nên cũng chả quản là mấy, vậy nên trừ cái giờ đi học chính khóa bị phụ huynh áp giải đến tận cổng trường thì quãng thời gian còn lại nó được thả tự do mà tha hồ lêu lỏng từ tiệm net này sang tiệm net khác để chơi game Audition, thời đó trò này còn đang hot. Mà chơi cái game này còn có cái vụ kết hôn ảo, gọi ông xã, bà xã gì gì, lùm xùm cả lên , yêu đương túa lua xua mà bọn con gái thích lắm ạ. Thế nên , cái đứa trẻ trâu như nó cũng phải theo phong trào để cho bằng bạn bằng bè ,mà đặng “kết hôn” với một thằng khác cũng chơi Au, còn học chung trường, trên nó 1 khóa nữa ợ. Thằng này cũng được cái tốt tính là suốt ngày nạp tiền mà mua đồ trong game tặng nó, nên nó đâm ra kết, từ giả thành thật, bồ bịch luôn ngoài đời từ đó .
Cơ mà gấu em lúc còn học cấp 3 thì chịu chơi lắm, gái mới lớn nên cứ gọi là mơn mởn, mặt xinh dáng chuẩn, mặc dù không cao nhưng ăn mặc thì khiêu khích với cái mốt mặc quần đùi cho mát mẻ mỗi khi ra đường để khoe chân thon, trắng nuột…bla…bla… chứ không “vừa già vừa xấu” như bây giờ, đã vậy còn phải mặc đồ kín đáo, lịch sự kể cả lúc đi chơi theo đúng ý các cụ ngày xưa. Em thì cứ thấy hiện tại gấu nó thay đổi phong cách như cái kiểu ẩn thân của ninja ý, bịt kín mít từ đầu tới chân, bịt luôn cả mặt, chỉ chừa mỗi cặp mắt láo liên, để không cho ai biết mình là ai, kể cả ông mặt trời… Rõ khổ, haizz.
Và thế là, cặp với gái đẹp , còn được xưng là bồ bịch thì thằng nào mà chả khoái. Nó đâm ra chiều chuộng con gấu hết mực từ tận cửa lớp cho đến lúc tiễn nàng về tận nhà, kèm cặp, học nhóm, hẹn hò các kiểu, chở nhau đi dạo bằng xe đạp cũng lãng mạng phết . Nhưng mà….nó chả làm ăn được gì các thím ợ. Không biết thằng này “thông minh như bò” là do bẩm sinh hay có đào tạo, hoặc là do cái tính nhát trai của con gấu như em đã kể, nên nhiều lần đi chung xe , mặc dù thằng này có nói kiểu gì thì cũng đố con gấu mà nó thèm ôm. Đã vậy, có một hai lần gì đấy chúng nó chỉ vừa kịp môi chạm môi thì đã bị con gấu hất ra thẳng cẳng mà không kịp trăn trối gì. Rồi vì cái lý lẽ yêu đương trong sáng của con gấu quá ư là thuần khiết, khiến thằng này không thể cam chịu được nữa mà nhận lời chia tay.
Nó đâm ra cay cú luôn các thím ợ. Nhân 1 ngày đẹp trời, nó mới hẹn gấu đi bộ lên núi Nhạn để mà tâm tình đặng nói lời sau cuối thì con gấu cũng đồng ý. Nào ngờ đâu, canh lúc chiều tà, đang vắng bóng người ngay chỗ khúc cua đoạn đường lên núi, nó lại quay ra mà tỏ ý định xàm sỡ gấu. Bị bất ngờ, con gấu chỉ kịp lùi lại, vừa vặn tay thằng này sượt ngang chỗ nó đang có ý định #$^&*….Và ” Pặc” …Thốn đến tận rốn cho thằng cu, khi nó trên đà lao tới mà không kịp chống đỡ. Cơ sự diễn ra quá nhanh theo phản xạ có điều kiện của con gấu với tất cả mọi sức lực, nên thằng nhỏ không lường trước được. Một sự phũ nhẹ vì cu cậu chỉ kịp ngớ người ra vài giây trước khi kịp cảm nhận vùng nhạy cảm của mình đang đau buốt. Nhục éo tả được, hu hu, nhục lắm , lúc này đây chỉ còn biết 1 tay ôm c….còn 1 tay ôm mặt mà khóc nức nở. Thật là tội nghiệp cho cu cậu lắm thay.
Còn cái đứa ngang nhiên mà hành hung người giữa nơi công cộng là con gấu thì lại bình thản chạy ngược trở lại chỗ giữ xe dưới chân núi ( 2 đứa đi chung xe của con gấu), bỏ về, coi như không có chuyện gì xảy ra các thím ạ. Thế là kết thúc 1 cuộc tình lâm ly bi đát và đầy thương cảm….
**********
Chap 36
Sáng sớm nay, còn đang mơ màng ngủ, thì bị con gấu gọi bật dậy
-Anh dậy mau
-U…h..m. Gì thế em? Em lơ mơ hỏi.
-Rốt cuộc anh có đi nhậu với lớp cấp 3 của anh không?
-Ờ…thì… Em ấp úng.
-Đi đi. Con gấu kiên quyết.
-Hả?
-Chiều nay 3h, ở nhà thờ Đức Bà. Nhớ đấy. Ngủ tiếp đi con.