E: Dạ, chị họ cháu đấy ạ !
Mặt em lúc đó hơi đỏ, vì đã bao giờ em dẫn con gái về phòng chơi đâu ! Số sinh viên học trường toàn đực nó khổ vậy đấy !
Em vội lao nhanh vào phòng, cất những thứ mà con gái không nên nhìn thấy ( chả là quần áo nhạy cảm em hay vứt lung tung, sáng đi vội nên ko cất ) , chị đi sau chỉ cười, mặt em lúc đó ngây thơ vô số tội ! Tội nghiệp em lắm !
C: Thôi để chị dọn cho! Tối nay cho chị ăn cơm ở đây nhé !
E: Ơ… Thế chị không về ạ ! ( Hỏi ngớ ngẩn kinh điển luôn , ở lại càng thích chứ thao )
C: Tối nay bố mẹ chị đi dự tiệc, về giờ ai nấu cơm cho mà ăn !
Tự mà nấu chứ, con gái sắp lấy chồng rồi mà không biết nấu ăn , ai mà lấy được bà này chắc suốt ngày đi ăn quán , có khi còn phải hầu cho bà ấy ăn , tiểu thư có khác ! Haizzzzzzzzzzzz
E: Chị cứ ngồi chơi nhé,em đi chợ đây !
C: Không cho chị đi với à ?
E: @@ ( Chán luôn)
Chị lẽo đẽo theo sau em đi chợ, hôm nay em phải tránh cái hàng rau ra, vì ngày trước lỡ trêu nhận cô ấy là mẹ vợ ( cô ấy có đứa con gái khá dễ thương nên bọn em hay trêu , mà gặp ai cô ấy cũng gọi là con rể ) chị mà biết thì xấu hổ chết, hôm nay đi cùng chị nên kiêng khen thì tốt hơn !
– Con rể ơi ! Hôm nay không mua gì cho mẹ à !
Đậu phộng ! Vừa nhắc cái là gọi ngay ! Số em nó rõ là khổ !
– Dạ ! Cô cho cháu mớ rau cải ( tránh mà không kịp )
– Ôh, dẫn người yêu đi chợ à , thế mày bỏ con gái mẹ rồi à . ( Lậy mẹ, mẹ giết con đi )
– Anh lăng nhăng quá, về chết với em ! ( Chị chen ngay vào, miệng thì cười có vẻ hả hê lắm !)
Lúc đó mặt em tái không còn giọt máu nào, chị đùa hơi quá rồi chị ơi. huhu
Em mua thêm con cá rô phi to với mấy quả trứng nữa là chuồn về nấu cho sớm chợ . Em bắt đầu trổ tài nấu nướng của mình ( bác nào sinh viên hầu hết đều biết nấu ăn đúng không ) , chị dọn lại chút quần áo vứt vương vãi trên giường, rồi chị cầm chiếc áo bóng đá của em lên ướm thử !
C: Cái này đẹp thế, tên sao ngộ vậy em !
E: Tên trong game của em đó mà !
Thế rồi một mạch phóng thẳng vào WC, lát sau chị ra mặc nguyên cái áo của em vào, chả hiểu chị nghĩ gì nữa!
C: Đẹp không !
E: Đẹp lắm, chị mặc gì cũng đẹp hết ! Trông kute lắm đó !
C: Thế tặng cho chị nhé ! được hông ?
E: Dạ !
Hic, kiểu này hôm nào đi đá bóng với lớp cũng bị ăn chửi vì không mặc đồng phục đây mà, bọn nó được đà lại đẩy em về bắt gôn- cái vị trí chẳng thằng nào làm thì chán chết !
…
Dọn cơm ra, em nấu món chả cá ( món này ngon mê hồn luôn,các thím luộc cá rồi lấy thịt cá, sau đó đập trứng vào đánh đều lên, cho ít gia vị vào, rồi các thím rán, ăn tuyệt cú mèo luôn ấy ) , 2 người ngồi ăn ,không khí thật ấm cúng như bữa cơm gia đình vậy, thật hạnh phúc ! Ước gì ngày nào cũng được cùng chị như thế này nhỉ, cuộc sống đơn giản không tính toán lo toan !
C: Đ giỏi quá nha ! Nấu ăn hấp dẫn quá, lại ngon nữa, thế này thỉnh thoảng chị phải tới đây chơi mới được !
E: Chuyện ! Chị khen em có mà khen cả ngày !
C: Cuối tuần qua chị, chị nấu cho Đ ăn, chịu không ?
E: Thật á. Chị mà cũng biết nấu ăn ah???
C: Không tin à, để rồi xem , hihi !
E: Em chống mắt lên xem chị nấu được món gì nào ! Hihi
C: @@
Kết thúc bữa cơm ngon lành và hạnh phúc, bây giờ ăn xong rồi làm gì nhỉ, làm gì đây, ngày xưa các cụ ăn cơm xong là tắt đèn, lên giường và đi ngủ, em cũng đang tính thế đây hehe ! Chỉ ngủ thôi nhé, các thím đừng có mà kêu em bậy !
C: Mình đi chơi đi !
E: Thế chị không về ạ , bố mẹ chị chắc lo lắm !
C: Còn sớm mà, Đ dẫn chị đi chơi đi !
Chị như con nít ấy ! Uh thì đi …
E: Đợi em chạy qua hàng nước đã nhé !
C: Nhanh đó nha !
E: Hihi
Chị ngồi lên chiếc giường, tay cầm lên quyển sách em đang đọc dở, chị trầm ngâm lật từng trang giấy…
Còn em thì đi vào tắm, dòng nước mát lạnh xối xả, thật tuyệt vời, và có lẽ tuyệt vời hơn nữa nếu như ngoài kia người vợ thân yêu đang đợi mình, ôi, muốn lấy vợ quá các thánh ơi !
C: Đ ơi, sao lâu vậy !
E: Xong đây chị ơi, đợi em thêm xíu !
Em lôi ngay cái áo Linh kute của chị ra mặc, ai kêu lấy áo của em chứ ! Áo hơi nhỏ chút xíu nhưng không sao, em giặt sạch rồi nhưng vẫn còn mùi hương thơm của chị, nó thật đặc biệt giống con người của chị vậy !
Hai chị em rong ruổi trên chiếc xe thần thánh, giờ đi đâu được nhỉ? Hà Nội thành phố sống về đêm, khi màn đêm xuống là lúc thành phố nhộn nhịp nhất, đêm là thời gian mà người ta dành để đi chơi và cũng là lúc người ta làm việc. Mỗi con người, mỗi cuộc đời một số phận khác nhau, và khi đêm xuống mới thấy rõ được hết cuộc sống nơi đô thị hào hoa !
Hai chị em gửi xe rồi sải bước trên bờ hồ Gươm, ánh sáng từ những chiếc đèn rọi xuống mặt nước bỗng trở nên long lanh huyền ảo lạ thường, từng cặp, từng đôi trai tài gái sắc bên nhau sánh bước , không khí ở đây thật lãng mạn. Mình cảm thấy lạc lõng vô cùng dưới dòng người xuôi ngược, cần lắm một cái nắm tay, một cử chỉ quan tâm và cần lắm một ai đó để chia sẻ. Thôi thì liều ăn được nhiều vậy ! Em lấy bàn tay em cầm nhẹ vào tay chị, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay mềm mại kia, thật sự không biết phải miêu tả như thế nào nữa , giữa không gian, giữa cảnh vật lãng mạn như vậy em không thể kìm chế được lòng mình . Chị đỏ mặt, dưới ánh sáng huyền ảo của những ngọn đèn nơi đây, trông chị giống nàng công chúa ngủ trong rừng trong câu chuyện cổ tích, còn em là chàng hoàng tử tới đánh thức chị bằng chiếc nắm tay nhẹ nhàng và ấm áp ! Cả 2 chẳng nói nên lời nào, thực sự đây là lần đầu tiên trái tim em cảm thấy hạnh phúc đến thế, cùng chị ngồi trên chiếc ghế đá hướng ra hồ, mọi thứ trở nên thật đẹp lạ kỳ !
Đâu đây có chút gió thoảng qua, nó nhẹ nhàng lướt qua gạt sạch mọi suy tư trong tâm hồn khờ dại của em, nó gột sạch nỗi buồn trong trái tim của chị. Có lẽ không cần nói nên cả 2 đều có thể cảm nhận được bằng trái tim, đôi mắt chị thật đẹp, bờ môi xinh và đôi má ửng hồng ! Đúng rồi, trên thế gian này với em chị là người đẹp nhất, đẹp thuần khiết .
– Bầu trời đêm thật đẹp chị nhỉ ?
– Uhm, đẹp thật đó !
– Đẹp như chị vậy, và nó còn đẹp hơn khi em được ngồi cạnh chị
Má chị lại thêm hồng, nụ cười khẽ nở trên đôi môi xinh xắn kia làm cho em xao xuyển, nó tinh khôi như sương lúc sớm mai, bàn tay chị nắm chặt thêm tay em, em có thể cảm nhận nơi trái tim ấy đang đập mạnh, có thể cảm nhận được chị đang hạnh phúc-thứ hạnh phúc mà đã bị chôn vùi hơn 6 năm …
…
Và cũng bắt đầu từ đây, những sự việc rắc rối tới với em nhiều hơn !!!!!!!!!!!!!
***************
Chap 11
Em và chị ngồi đó thật lâu, nhìn ngắm phố phường Hà Nội về đêm , từng dòng người tấp nập lướt qua, và hơn hết lúc này em đang rất hạnh phúc vì có chị bên cạnh mình !
C: Cuối tuần công ty có tổ chức tiệc, Đ đi cùng chị nhé !
E: Dạ! Tiệc gì ạ, em đã đi tiệc bao giờ đâu ?
C: Thì đi cùng chị mà, không để chị đi một mình vậy ! ( Giọng chị có vẻ hờn dỗi )
Thực ra em chưa bao giờ đi dự tiệc tùng gì cả, có nhậu nhẹt thì đi rồi, chẳng biết nó có khác gì không nhỉ !
E: Nhưng mà em ngại lắm !
C: Đ đi cùng chị có gì phải ngại, với chị cũng muốn giới thiệu Đ với bố chị !
E: Sao ạ ! Giới thiệu làm gì cơ ?
C: Thì hôm đó chị mượn Đ làm người yêu, được chứ !
E: Nhưng mà …
C: Nếu Đ không muốn thì thôi vậy !
Chị thả nhẹ bàn tay ra, tay em rơi vào khoảng không vô định, cảm thấy hụt hẫng vô cùng, đôi mắt chị hoen đỏ, và nụ cười khi nãy không còn hiện hữu trên môi.
E: Vâng ! Em sẽ đi cùng chị mà, chị đừng giận nữa !
C: Thật nhá , không được lừa chị đâu !
E: Vâng !
Thế rồi chị lại như con nít, mới được dỗ giành là vui trở lại, chị nắm chặt tay em, gục đầu vào vai em !
C: Đ nè, đừng gọi em là chị nữa được không ?
E: Vâng , thế gọi gì ạ !
C: Gọi em là Linh đi !
E: Linh………. ( anh thích em , nhưng lúc này em không đủ can đảm để nói ra điều đó, có lẽ nó còn quá sớm để chị có thể đón nhận tình cảm của em .)
C: Đ là người con trai đầu tiên nấu cơm cho Linh ăn, cảm ơn Đ nhiều lắm ! hihi
E: Linh cũng là người con gái đầu tiên mà Đ nấu cơm cho đấy !
C: Đ nói thật chứ !
E: Thật mà !
…
Hai người lại chìm vào im lặng giữa khoảng tối mịt mờ …
Lúc này trời đã về khuya, em cũng muốn về trả xe không chú thím lo, nhưng lại muốn được ngồi lại bên chị, được chuyện trò với chị và muốn trái tim mình được thổn thức vì yêu !
E: Mình về đi, muộn rồi, bme Linh lo đấy !
C: Linh lớn rồi, Linh đi làm rồi, bme Linh không mắng đâu !
Nhưng em bị mắng, hic, lúc nãy tới giờ chắc chục cuộc gọi nhỡ của chú em rồi, tại em để dthoại rung, ngồi mà đt rung liên tục!
C: À ! Đ biết đi xe oto không ?
E: Biết chứ, nhưng chưa thi lấy bằng, sao vậy Linh ?
C: Cuối tuần đưa Linh đi dự tiệc chứ sao nữa ! Mai Linh qua lấy xe, rồi mình đi đâu đó chơi nhé Đ !
E: Thế mai Linh không phải đi làm à ?
C: Linh không muốn đi làm, mình đi đâu đó chơi đi , Đ chuẩn bị quần áo đi nhé !
E: Ơ ! Đi đâu mà phải mang quần áo !
C: Đi chơi mà ! Cứ nghe lời Linh đi, mai Linh lấy xe rồi qua đón Đ!
E: @@
Rồi đưa chị về, lúc này khá muộn rồi, đường phố không còn đông đúc và ồn ào nữa , cái hương vị đêm Hà Nội thích thật, chả mấy khi em đi chơi như thế này, nhưng mỗi lần em lại cảm nhận được vẻ đẹp riêng của chốn phồn hoa đô thị … Em cũng về trả xe và ăn 1 tràng mắng té tác, khổ thân em !
– Chú gọi sao không nghe máy, làm chú thím lo, nhỡ xảy ra chuyện gì với mày thì sao ?
– Dạ, cháu xin lỗi ,đt cháu để im lặng !
Khổ, nhà có mỗi thằng cháu đít tôn nên làm gì cũng bị quản các thím ợ !
Về nhà, em chuẩn bị luôn quần áo sáng mai còn lên đường, và cũng không quên nhắn cho thằng bạn nhờ xin phép giúp để mai được nghỉ ?
– Mai tao về quê nhé có chút việc , xin phép giúp t !
– Đm, lên nhớ mang quà đấy !
– Biết rồi, ngủ đi con tó !
Đặt lưng xuống giường là em ngủ ngay, và cũng không quên nhắn tin cho chị !
– Linh ngủ ngon nhé !
– Đ ngủ đi, mai còn đi chơi với Linh đấy ! Linh cũng ngủ đây , hihi
Sáng hôm sau, mới 6h mà nắng đã trải dài trên những mái nhà, nắng chiếu vào căn phòng và chiếc giường em ngủ, mặc dầu muốn ngủ lắm rồi nhưng không thể nào ngủ được. Tỉnh dậy mới nhớ ra hôm nay cùng chị đi chơi, chắc cũng tầm 9h chị mới qua được, tranh thủ ra đầu ngõ mua ít xôi về ăn, xôi ở đây em thích ăn lắm các thím ạ, về nhà có nhiều đồ ăn, nội nấu cho cả nồi xôi mà em chẳng động vào miếng nào luôn ấy ! Xôi sáng mang đậm hương vị thôn quê mộc mạc, nhưng lại mang phong cách chốn thành thị, từng làn khói bay lên đầy hấp dẫn , đó có thể gọi là một trong nhiều món ngon của Hà Nội…
Tranh thủ lúc chị chưa tới ngồi làm vài trận chế đã, hơn tuần nay rồi đã được đánh trận nào đâu , chơi game thì thời gian trôi qua nhanh thật ấy, em mới đánh được có vài trận thì chuông điện thoại rung lên bản nhạc thân quen .
– Mất tiền gọi thì nói nhanh đi !
– Ơ, Linh đây mà !
– Em xin lỗi ,em đang bận chút xíu, hihi !
– Em nào, đã bảo đừng gọi như thế rồi mà, Đ ra ngõ đi, Linh tới rồi !
– Linh đợi tí nhé !
F10 enter luôn, chắc mấy thằng đang chửi em om xòm lên đây mà, thôi kệ bọn nó ! Em xách balo lên và đi, trong balo chủ yếu toàn quần ngố với áo cộc tay, đi chơi em không thích mặc quần áo dài các thím ợ !
Ra đầu ngõ con Mer s500 của chị đã đứng sừng sững ở đó tự bao giờ rồi, em mở cửa sau vứt balo vào trong ánh mắt ngỡ ngàng của mấy bà bán nước với ghi lô đề đầu ngõ ( Thỉnh thoảng em có làm li trà đá, với hôm nào cuối tháng hết tiền cũng gửi gắm con đề lấy tiền mua mì tôm nên có chút quen biết với mấy bà đó ợ ). Em chui luôn ghế sau ngồi,cái này là do thói quen, với ghế sau chéo với ghế người lái là ghế an toàn nhất trên xe, với cũng do đi thử xe em thường chui xuống ghế sau em nằm ngủ (À, bác nào đi xe khách thì tốt nhất nên chọn hàng ghế đối diện với bên tài xế ngồi, và ghế đó nằm ở khu vực giữa xe, đó là những ghế an toàn các thím đừng ham hố ngồi trên đầu nhé, dại dột lắm đấy ) .
C: Đ lên ghế trên này ngồi đi !
Thế là lại lóc cóc mở cửa chui lên ghế trên ngồi, bây giờ em mới thấy rõ,hôm chị mặc chiếc váy trắng tinh khôi , tóc chị không búi cao nữa mà thả xuống ngang lưng, chị đi chiếc hài xinh xinh màu trắng , nhìn chị thâth đẹp và đầy quyến rũ !
E: Mình đi đâu đây Linh !
C: Linh có 1 ngôi nhà trên Ba Vì, cả nhà Linh hay về đó mỗi dịp rảnh, ở đó đẹp lắm !
E: Thế bme Linh cũng đi à ? Hic
C: Không ! Hôm nay bme Linh vào Sài Gòn rồi, tuần sau mới về cơ !
Thế rồi xe lăn bánh, em nằm ngả ra phía sau và trò chuyện với chị, trước mắt em là viễn cảnh đồi núi Ba Vì trải dài với những cánh đồng cỏ xanh mượt, 2 người nằm trên ngọn đồi nhìn lên bầu trời xanh vô tận..
– Ở nơi đấy, tôi đã thấy trên ngọn núi cao , có 2 người, chỉ có 2 người yêu nhau … ứ ừ
Họ đã sống không mùa đông, không mùa nắng mưa, chỉ có một mùa chỉ có một mùa yêu nhau… á à
Ở nơi ấy, đàn dê trắng nhởn nhơ trên đồi, một mái tranh nghèo, một nhà sàn đơn sơ… ơ ờ ơ !!!
Ở nơi ấy, họ đã sống cuộc sống yên bình. Ai nghèo cũng có cây đàn ChaPi…
– Đ hát hay quá nha !
– Hi, hay sao bằng Linh được !
– Đ cứ trêu Linh hoài, Linh hát dở ẹc !
– Linh có nhạc gì không, mở lên nghe đi !
– Có nhạc Lệ Quyên đó, Đ mở đi !
Những bài hát Lệ Quyên hát thật hay, thật giàu cảm xúc và dễ đi vào lòng người, âm nhạc không giới hạn, không khoảng cách và nó nối liền trái tim lại với nhau, em và chị chỉ nhìn nhau và cười !
Tới đại lộ Thăng Long, chị ghé xe vào bên lề đường ,lúc này nắng đã bắt đầu gắt hơn, dòng người xuống phố cũng ít hơn để tránh cái nắng mùa hè oi ả !
– Đ qua lái đi, Linh mệt rồi ! ( Đùa, xe này êm ru lái tí mà mệt hả, nhìn cái mặt kia biết là lại xạo rồi ? )
– Nhưng Đ chưa có bằng đâu, bị bắt xe thì sao ?
– Thì Linh chịu chứ sao. Đ cứ lái đi, Linh mệt lắm, Linh ngủ đây !
Thế rồi Linh ngủ, em vừa lái vừa quay sang nhìn chị, lúc chị ngủ trông đáng yêu thật, giống như thiên thần vậy, làn da trắng mịn, mái tóc đen huyền và đôi môi chin mọng … Không biết giấc mơ mà chị đang mơ có đẹp như chị không nhỉ, nhìn chị ngủ em thấy bình yên quá !
Chị đúng là tuyệt tác của tạo hóa, và mình cũng chẳng ngờ là được đi cùng một người con gái đẹp như chị và trên chiếc xe mà mình mơ ước ! Đời như là một giấc mơ vậy, hãy cứ mơ đi vì biết đâu một ngày nào đó nó trở thành hiện thực, hãy theo đuổi giấc mơ của mình ,và đừng bao giờ từ bỏ các thím nhé !
Em thì không biết đường, chị thì đang ngủ, cũng không muốn đánh thức chị dậy, may mà cầm con sky đi bật gmap và cứ thế đi thôi ! Rời xa nội thành không khí trở nên dễ thở vô cùng, cũng cái nắng mùa hè đó, nhưng nó không gay gắt, nó không oi bức mà lại cảm thấy dễ chịu lạ thường . Trước mặt em không còn là sự ồn áo, náo nhiệt nơi phố thị xa hoa, thay vào đó là những cánh đồng bất tận tới cuối chân trời , như hình ảnh quê hương hiện về với những cánh đồng bát ngát trải dài, cò bay gẫy cánh , với những con người thôn quê chất phát, thật thà ! Và bên cạnh em lúc này có chị nữa !!!
.
.
.
Cuối cùng em cũng mò được tới được huyện Ba Vì, chị vẫn say sưa ngủ, nhìn chị ngủ em cảm thấy bình yên quá , tới đây thì em chịu chẳng biết đi đường nào nữa, có lẽ đợi chị dậy rồi đi tiếp thôi, cũng không muốn đánh thức giấc ngủ của chị. Em đỗ xe vào ven đường, nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, xa xa là những ngọn đồi xanh mướt, những thứ mà quê em không có, quê em không có 1 cái núi, đồi nào các thím ạ ! em ngả người ra ghế thả hồn theo lời du dương của bài hát…
.
.
.