Em-íu con khỉ mốc, N chưa thấy anh uống mà..
Rồi cầm ly rượu uống 1 cái thiệt ngọt để đính chính cho câu mình nói là đúng zãy ak. thằng C cầm bình rượu lên nói:
C-Gần hết rượu rồi.
Nhìn sang thằng D kiểu “mày đi mua thêm đi”. thấy thế em liền bảo:
Em-Thôi cũng khuya rồi, như zãy được ak, bữa khác đi.
Thằng C coi bộ cũng cụt hứng nhưng mà cũng xuôi theo nên không nói nữa.Em nhìn N nói:
Em-Về ha.
N coi bộ cũng ok rồi nên hong vùng vằng nữa. Em lấy chìa khóa đứng lên bảo:
Em-Anh chở N về, mấy đứa dọn đi nha.
N đứng lên xin phép chào 2 thằng đực rựa rồi đi ra xe, 2 thằng trông theo mà ánh mắt tiết nuối lắm luôn.
N leo lên xe, em nổ máy rồi chạy từ từ…rồi nói:
Em-N hỏng ôm anh hả.
N-(cười) sao lại ôm anh.
Em-Lạnh quá, ôm anh đi.
N chẳng nói nhẹ nhàng vòng tay ôm eo em, cảm giác thật sự chẳng biết dùng từ ngữ nào có thể viết nên được..cảm xúc như cộng hưởng với men rượu hòa vào tình yêu làm cho trái tim rộn ràng quá chừng.
Mùi hương thoang thoáng từ mái tóc N tỏa ra sao thơm quá, N từ từ ngả đầu vào lưng em như T lúc trước. Em thấy sao lòng đau quá, rồi N nói:
N-Anh chưa trả lời em.
Em-Trả lời cái gì.?
Thực sự lúc đó em chẳng biết N đã hỏi mình cái gì nữa.
N-vậy thôi…
Nghe trong giọng nói của N sao mà buồn xen lẫn cảm giác thật vọng quá chừng, em liền hỏi lại để N được vui hơn:
Em-Em hỏi lại đi.
N-hong…anh tự nhớ đi.
Em-Thôi mà nói đi, tự nhiên hỏi anh như vậy sao anh nhớ.
N-..vậy là bữa đó anh say thiệt.
Em-Bữa nào…aaa…
Em liền nhớ ra lúc sinh nhật T, N có bảo N thích em tuy không phải dạng câu hỏi nhưng kiểu nói như vậy thì cần phải có câu trả lời có thích lại người ta không ,cơ mà tự nhiên nhớ đến câu N hỏi em lại tịt, nhỏ giọng xuống nói:
Em-anh nhớ rồi…
N-Vậy anh trả lời đi….
Giờ biết trả lời sao cho N đây, Trái tim thì bảo yêu, lý trí thì không cho phép…khó quá N ơi.
Đoạn đường vắng tanh coi bộ sao dài quá, em im lặng suy nghĩ không nói.
N-Sao anh hong trả lời em.
Em đánh trông lãng:
Em-Lúc đó bất ngờ quá, với lại anh say nên…
N-Em không nói lúc đó, bây giờ anh trả lời đi…