Lệ Na vật lộn với những ý nghĩ, sau cùng cô cũng quyết định. Quay sang nhìn thẳng mắt anh cô khẽ khàng thốt lên: “Vĩnh Uy! Thật ra…”
Tiếng Duy Khang đằng hắng cắt ngang cuộc nói chuyện.
Cả hai quay người lại, Lệ Na đứng lên.
“Xin lỗi. Tôi không xen ngang đó chứ?”
Có đấy, Vĩnh Uy nói thầm trong lòng, anh cũng theo hai người họ vào lại phòng.
“Muộn rồi mà sao anh vẫn chưa về?” Na hỏi Duy Khang.
“Ừm. Anh sinh ra vốn để làm cú đêm mà. Hơn nữa em còn ở đây anh thấy chưa yên tâm. Đã bao nhiêu hôm rồi em chưa được nghỉ ngơi hả? Em định vắt kiệt sức mình đến ngã quỵ sao? Sức khỏe bản thân không tốt sao có thể chăm con. Giờ anh sẽ đưa em về!”
“Em không sao…”
“Đừng có bướng bỉnh.” Duy Khang quay sang bạn: “Cậu có đồng ý với ý kiến của tớ không? Cậu không phiền chứ nếu trông giúp thằng bé đêm nay?”
Vĩnh Uy không thể phản đối, mới vừa rồi chính anh mong muốn cô có thể nghỉ ngơi dù chỉ một vài phút.
Na đành vâng lời, cô theo Duy Khang ra về.
Còn lại một mình Vĩnh Uy, anh ngồi bên giường bệnh vuốt tóc thằng nhóc, lầm nhẩm như nói với mình: “Mẹ cháu thật là, mới phút trước còn nói sẽ ở lại… Sao có thể đi theo người ta bỏ cháu lại đây…”
***
Vài ngày sau bé Bin hồi phục và được ra viện, cuộc sống lại trở về trong tiếng nói cười, hay những khúc mắc thường nhật. Nhịp sống cứ hối hả dồn dập, xô bồ.
Trong một ngày nắng đẹp dịu dàng, mây lớt phớt lúc đậm lúc nhạt, Duy Khang nói có chuyện quan trọng cần nói với Lệ Na. Hai người dạo bước quanh hồ, nước hồ xanh mát lấp lánh lững lờ vòng quanh. Anh mỉm cười che dấu những ý nghĩ mừng vui trong lòng.
Lệ Na thắc mắc: “Anh có chuyện gì vui vậy? Có gì muốn nói với em sao?”
Duy Khang lấy giọng: “Anh muốn mời em… trân trọng mời em tới dự tiệc. Bữa tiệc do gia đình anh tổ chức. Thứ bảy này!”
“Dự tiệc ư?”
“Đúng vậy. Em cũng biết rồi đó. Giới thượng lưu thường tổ chức những bữa tiệc thường niên trong một khoảng thời gian nào đó. Để gặp gỡ, giao lưu. Tăng cường và duy trì các mối quan hệ. Hay là tạo thời điểm để bàn chuyện công việc.”
Na lắc đầu quầy quậy: “Không được, em sao có thể đến đó… ưm, em thấy mình không phù hợp lắm… nói chung là không được đâu ạ.”