“Tôi muốn biết về ngân sách dự trù?”
Vĩnh Uy cầm tập tài liệu lên và liếc qua, điều anh quan tâm là vốn lưu động và bảo lãnh cùng nguồn cấp dự phòng của công ty ông ta có thể lên đến bao nhiêu phần trăm tổng vốn hạch toán.
Ông Hòa hơi tỏ ra lúng búng khi trả lời: “Ba… ba trăm tỷ… ờm đó cũng chỉ là con số tạm thời, tới đây khi dự án đã đi vào hoạt động số…” “Sao cơ?” Vĩnh Uy thốt lên như thể không tin nổi những lời mới nghe được. “Ba trăm tỷ đồng? Ông không đùa đấy chứ,” anh thả phịch tập tài liệu lại mặt bàn, trở giọng lạnh nhạt:
“Có lẽ dự án này hơi quá quy mô so với tầm hoạt động của công ty ông. Tôi rất hiểu với những kinh phí hàng nghìn tỷ đồng sẽ không ít các công ty mắc phải tình trạng lao đao tương tự nếu không nắm rõ khả năng cũng như muốn dấn quá xa.” Anh thẳng thắng chỉ rõ quan điểm rồi dường như muốn nhanh gọn và dứt khoát liền tuôn một tràng như máy:
“Chưa kể là vấn đề về vốn dự trữ, bảo lãnh cũng chỉ là một mắt xích nhỏ trong cả quá trình lâu dài. Bất cập này sinh từ việc hợp thức hóa chủ sở còn tồn đọng vướng mắc sẽ kéo theo hàng tá hệ lụy liên đới. Thiếu cơ sở, thiếu tính thuyết phục, thiếu mối liên kết chặt chẽ và an toàn… tôi nghĩ… dự án này thật khó tiếp nhận.”
“Xin lỗi… tôi…”
Anh không hề để tâm đến việc ông Hòa đang sợ hãi muốn giải thích. “Dù vậy… tôi vẫn sẽ cân nhắc lại… một cách nghiêm túc và khách quan nhất có thể. Ông có thể ra về, tôi sẽ thông báo lại trong thời gian sớm nhất việc tập đoàn Cao Kiến có thông qua quyết định đầu tư hay không!”
Ông Hòa ngồi nhấp nhổm trên ghế, mồ hôi toát ra từng giọt khi nghe những lời từ Cao Vĩnh Uy. “Không… không phải vậy đâu. Cậu nghe tôi…”
“Tôi đã nói là tôi sẽ cân nhắc.” Ông đã biết là đã đến lúc mình nên ra về, giờ có kì kèo thêm cũng vô ích. Ông nói khi nhấc thân hình to béo lên: “Được. Tôi hy vọng ở cậu.”
Sau khi ông Hòa đã ra về, Vĩnh Uy nhấc máy yêu cầu thư ký:
“Cô điều tra với các bên ngành liên quan và cho tôi một báo cáo chi tiết về tình hình tài chính của công ty xây dựng An Bình! Con số chính xác về khoản nợ với bên ngân hàng và các công ty tín dụng.” Nói rồi Uy gác máy, đôi tay đan lại đầy ưu tư.