Tâm tư lặng thinh chìm trong cõi đêm mênh mang vô tận.
Buồn!
***
Bà Ngọc Kim mấy hôm nay trở bệnh nặng hơn. Ý nghĩ về hai đứa khiến tâm tư bà không yên được lấy một phút. Nhìn con bé Lệ Na cứ gắng gượng từng ngày bà thấy tội nghiệp vô cùng. Còn thằng con đáng thương của bà, giờ nó phiêu bạt nơi nào? Sống mà cứ canh cánh chôn chặt tội lỗi và để các con phải đau khổ thì thà không sống còn hơn. Bí mật day dứt bấy lâu, nay muốn trở mình phơi bày để tất cả cùng được giải thoát. Bà Kim đã suy nghĩ rất nhiều về nỗi niềm này.
Lệ Na bưng bát thuốc bắc vừa sắc xong vào giữa lúc bà tràn ngập những phân vân như thế. Cô ngồi xuống bên giường bà, vừa thổi nhẹ vừa khuấy đều bát thuốc. Dịu dàng nói:
“Mẹ uống hết bát thuốc này sẽ nhanh khỏe lại.” Bà Kim nói cô có thể gọi bà là mẹ. Ân tình giữa anh và cô sâu nặng như vậy, họ chỉ thiếu một tờ giấy chứng nhận hôn thú và một đám cưới mà thôi. Gọi mẹ anh là mẹ cũng thật hợp lẽ. Mồ côi mẹ từ nhỏ, Na vốn luôn mong ước được cất tiếng gọi cái từ thân thương ấy.
Bà Kim ngồi dựa trên tấm gối thêu chỉ vàng, mái tóc suôn dài buông xõa đã điểm nhiều sợi bạc trắng. Ánh mắt trìu mến nhìn Na. “Con đã bận trăm công nghìn việc. Lại cứ phải tất bật lo lắng cho mẹ thế này…”
“Mẹ đừng nói thế. Bổn phận của con là phải chăm lo cho sức khỏe của mẹ. Mẹ phải khỏe lại nhanh lên, nếu không anh ấy về mà thấy mẹ thế này chắc chắn sẽ không vui.”
Bà Kim xúc động. “Thằng Uy thật có con mắt nhìn người. Có được một cô gái tốt như con làm vợ quả là hạnh phúc cho nó.”
Na thấy ngượng ngùng trước những lời nói của bà Kim: “Mẹ đừng nói thế. Con không tốt chút nào cả. Anh ấy rất giận con, nếu không anh đã không bỏ đi…” cô cúi thấp đầu, sống mũi đỏ lựng cay xè.
Bà Ngọc Kim vội nắm chặt tay cô an ủi: “Không phải như con nghĩ đâu.”
Na cố gạt đi những giọt nước mắt đang chực rơi. “Anh ấy không thích con khóc. Con sẽ không khóc đâu.” Giọng nói nghèn nghẹn lạc điệu.
Nhưng càng kìm nén nước mắt càng dễ rơi, tiếng nức nở ngày một lớn, hết hàng lệ này tuôn lại nối tiếp hàng khác, gạt đi không hết. “Con… nhớ… anh ấy lắm!”