AVATAR ARMY KPAH NINJA
Cập nhật: 21/02/2016 lúc 21:34.

Anh liếc nhìn cô cười mỉm.

“Cười gì mà cười.” Cô nói với vẻ mặt hằm hằm giận dỗi.

Vĩnh Uy càng hinh hích cười to hơn: “Anh cười vì trông em rất ngố.”

Đến lượt Lệ Na bật cười lớn, cười đến rũ người: “Ha ha. Anh nghĩ lại xem ai mới ngốc. Nếu không có người nói hộ chắc đến ngày tận thế anh cũng không nhận ra con trai mình.”

“Đơn giản thôi. Anh không nhận ra con trai mình, nghĩa là không nhận ra khuôn mặt chính mình. Bởi anh đâu có suốt ngày soi gương tự mãn như em.”

Lệ Na mím môi phồng má: “Á! Anh thật là… Duy Khang nói không sai tí nào. Anh vừa xấu tính vừa kém lịch thiệp mà.”

Đến Vĩnh Uy thấy tức tối: “Sao em lúc nào cũng Duy Khang, Duy Khang thế? Có cho cậu ta bắt chước cả đời cũng không theo kịp anh được.”

Lệ Na le lưỡi làm mặt xấu: “Xí. Ai mới tự mãn đây. Nói cho anh biết Duy Khang quả là một chính nhân quân tử, rất rất hoàn hảo.”

“Con mắt nhìn người của em chỉ đến thế mà thôi. Thể nào mà em cho là hoàn hảo. Nông cạn.”

“Này!!! Anh vừa phải thôi nhé. Sao cứ nói em thế này thế nọ.”

“Thì tại ai?”

Tiếng đáp qua đáp lại cuốn trôi theo cả một buổi chiều dài.
***********
Chap 21
Sắc diện mờ nhạt, ánh mắt mơ màng bao phủ một lớp băng giá nhưng Kiều Diễm vẫn cố tỏ ra nhẹ nhàng: “Bác à? Lẽ nào anh ấy đã vậy bác lại cũng mất lý trí theo.”

Bà Ngọc Kim vẫn dịu hiền nắm chặt lấy tay cô: “Bác biết con rất buồn, bác cũng vậy. Không có diễm phúc có con làm con dâu bác cũng đau lòng lắm. Nhưng biết sao được, sự đã như vậy thì bác cũng đành chịu.”

Một phút im lặng, những lời nói của bà như lưỡi dao thọc tận đáy tim cô, nét mặt càng lúc càng hằn sâu nỗi bi phẫn.

Bà lại cười nói tiếp: “Không biết cháu đã nhìn thấy thằng bé chưa nhỉ? Nó giống y chang thằng Uy hồi bé.”

Đến đây thì Kiều Diễm không thể chịu đựng thêm được nữa, nỗi căm giận ghê gớm như sắp bùng nổ. Cô ta muốn hét lên thật lớn, muốn rủa xả người đàn bà trước mặt vì theo như ý cô ta thì đó là sự phản trắc đáng ghê tởm nhất của bà. Cô ta muốn lao vào cấu xé để xả hết nỗi phẫn nộ. Toàn bộ tâm trí và thể xác cũng quay cuồng đảo điên.

Nhưng rồi cô ta kìm nén, ép chặt mọi cảm xúc lại. Chỉ giật nhẹ bàn tay của mình về. Đứng lên với lấy chiếc túi xách. Trước khi rời đi còn buông một câu nói nghe vô cùng ớn lạnh:

Truyện Nhật Ký Làm Bố
Truyện Con Bạn Thân
Truyện Người Con Gái Anh Không Thể Quên
Truyện Dòng Đời Nổi Trôi
Truyện Anh Không Bỏ Game Đâu
Thế Giới Game Mobile
© 2024 gamevn24h.net