– Ừ, bọn anh thì thế nào cũng đc thôi, nhưng chú nghĩ như vậy cũng tốt. Thằng Thắng dù ít dù nhiều cũng là chỗ có qua lại với bọn anh nên anh cũng ko muốn động tay động chân với chúng nó nếu chú thấy ko cần thiết. Còn mấy thằng kia thì cứ để thằng Thắng nó xử nội bộ. Thôi xong việc rồi, giờ cứ thoải mái 1 bữa nhể, hề hề.
– Vâng, thế này chắc lát nữa em lại phải nhờ bọn anh đưa giúp về nhà rồi.
– Về làm gì??? Hê hê, đi với anh mà chú còn sợ ko có chỗ ngủ à, HAHAHAAA – a.Dũng và mấy thanh niên ngồi trong xe cười ồ lên trước vẻ mặt ngây ngô của tôi.
11 rưỡi đêm – cả hội chúng tôi đổ bộ xuống 1 nhà hàng trên đường Lê Duẩn. Mặc dù đã là gần đêm nhưng quán vẫn khá đông và náo nhiệt. Thỉnh thoảng lại xuất hiện bóng dáng vài chân dài đâu đó qua lại lượn lờ “ve vãn” đôi mắt đã ngấn men say của những đấng mày râu đương hưng phấn trên bàn nhậu.
– Đây mới là tăng 1 thôi đấy, nhớ giữ ”cữ” để dành cho tăng 2 nữa!!! – a.Dũng nheo mắt cười hềnh hệc với tôi.
Buổi nhậu diễn ra tương đối thân thiện và thoải mái, mọi người chào hỏi và giới thiệu nhau sơ qua với tôi. A.Dũng ngồi cạnh liên tục mời rượu (vậy mà trước đó ổng còn dặn tôi phải giữ “cữ” ) và hào hứng kể về qua vài chuyện của bản thân cũng như mqh với a.Mạnh. Tôi thì từ sáng đến giờ cũng đã uống khá nhiều, tệ hơn là ăn ít nên lúc này đã bắt đầu cảm thấy xót ruột. Đành cố gắng ậm ừ cho qua câu chuyện đối ẩm với a.Dũng, 1 phần do bụng dạ càng lúc càng nôn nao, phần nữa là tôi cũng ko có mấy hứng thú tìm hiểu quá nhanh về những người quen mới gặp. Ae với nhau khả năng là còn qua lại nhiều, ko thiếu thời gian cũng như cơ hội để tiếp xúc và hiểu thêm về nhau.
Hơn 1h đêm – tàn tiệc mấy ae lại tiếp tục hạ cánh tại 1 quán kara để làm nốt tăng 2 như lời a.Dũng đã nói. Bố khỉ hn là “ngày kara” thì phải, từ sáng đến giờ tổng cộng đã là lần thứ 3 tôi chui ra chui vô mấy quán như thế này rồi. Cảm giác ngán ngẩm cộng với cái nôn nao sẵn có trong lòng nên tôi đành xin phép cáo lưu hội a.Dũng để nghỉ sớm…
– Chú mệt rồi à… Rồi… Giờ chú cứ theo người của anh, nó đưa chú về nhà nghỉ. Tất cả mọi thứ anh lo từ a-z hết rồi, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi nhé!!! – a.Dũng khoác vai dặn dò rồi nháy mắt cười khà khà với tôi.