– Dậy chưa Tuấn ơi… dậy đê, dậy trả giường rồi về đê… Ngủ đ’ gì lắm thế!!! – tiếng Xuân chóa lè nhè giục giã tôi bước ra khỏi cơn mơ với những suy nghĩ, những câu hỏi còn đang trăn trở…
– “Hajzzz… Mệt… ko biết là còn chuyện gì nữa đây… ” – tôi uể oải ngáp ngắn ngáp dài với cơn ngái ngủ vì thiếu giấc. 1 khởi đầu ngày mới ko thể tồi tệ hơn với những vết thương sưng đau lần rần trên khắp cơ thể…
—-
“Ầm..Ầm… Rào.. rào… rào… ”
Cơn mưa rào quái gở ngay ngày đông 1 ngày giữa tháng 11 khiến tôi phải bỏ dở những phút vi vu cảm nhận hơi lạnh quen thuộc len lỏi giữa phố phường để tìm 1 chỗ trú tạm. Hôm nay là ngày thứ 2 sau buổi tối xảy ra cuộc đụng độ, cũng là buổi đi làm Bar cuối cùng của tôi và Xuân chóa khi 2 thằng nhận trap nghỉ việc ngay sau đó – cũng dễ hiểu thôi. 2 ngày liền tôi bỏ tiết ở trường và lớp võ phần vì cơ thể đau nhức, phần vì “mặc cảm” bởi khuôn mặt vẫn còn đang lưu đầy vết tích “giang hồ”. Thêm nữa, tôi cũng muốn tránh My, ko muốn để em ấy nhìn thấy tình trạng của tôi lúc này. My vẫn còn giận và “offline” với tôi, tuy nhiên trong tình hình hiện tại thì có vẻ đây lại là 1 điều cần thiết, thậm chí là 1 điều tốt cho cả tôi và My. Có thể là cơ hội để chúng tôi định hình và dứt khoát 1 lần mối quan hệ nhập nhằng đã tồn tại từ bấy lâu nay. Kết quả xấu nhất dù có thể mất đi tình bạn, tình anh em thì… cũng vẫn còn 1 điều tốt là My có thể tránh được những rắc rối trong thời gian tới đang rình rập quanh tôi theo 1 cách mơ hồ nào đó sau sự việc vừa rồi.
– “Vào tạm đây vậy!!!”
Tôi thầm nghĩ khi cho xe dừng lại tại 1 quán cafe trên đường Xuân Diệu. Quán này thỉnh thoảng tôi và Xuân chóa cũng hay rủ bọn Thảo trưởng và Hằng tới uống vì phong cách của quán khá đặc sắc. Nó tạo cảm hứng cho 1 người đang ấp ủ kế hoạch kinh doanh đồ uống như tôi. Quần áo hơi ướt 1 chút nhưng bước qua cánh cửa của quán làm tôi như trút bỏ được những giông bão sau lưng ra khỏi suy nghĩ của mình. Không gian ấm cúng từ những bóng đèn vàng dịu cùng những gam màu nội thất ấm áp tạo cho thực khách 1 cảm giác thân thiện, được chào đón. Đây là 1 yếu tố cảm quan khá quan trọng và “đắt giá” mà ko phải cửa hàng nào cũng có thể tạo ra.