……
Suốt 3 năm học cấp 3 và khi sắp kết thúc thời học sinh cô giáo có thay đổi chỗ ngồi và đây chính là gia đình nhỏ bé trong lớp học của tôi .Bàn của tôi gồm 4 người : Tôi ,Vân, Tuấn , Lượng 3 trai và một gái có thể nói là 4 trai cũng đc vì cái Vân nó chả giống con gái gì cả ! con gái gì mà chẳng biết ăn diện, chẳng chăm chút n cho nhan sắc của mình tí gì , con gái lớp tôi đứa thì ép tóc đứa thì nhuộm tóc có mốt mới nào ra thì bọn nó diện ngay.Riêng mình Vân nó vân giữ y nguyên mái tóc xoăn xoăn từ hồi lớp 10 .Cũng may là nó vẫn còn sót chút ít nữ tính của con gái , học đc một nửa kỳ 2 của lớp 12 nó đã làm cho cả lớp tôi phải thay đổi cách nhìn về nó .
_Sơn này! K biết tớ ép tóc sẽ như thế nào nhỉ?
_Mày định ép tóc à!
_Cũng đang định làm như vậy!
_Ép đi ! chắc là xinh hơn đây!
_Thật không ! nếu Vân ép tóc mà xấu thì Sơn đừng chê nhé.
_Không chê! Mà chỉ tống sang bàn khác ngồi thôi..hehehe
_Này thì tống này – nó nhéo tôi 1 phát vào mạn sườn.
_Ui da! Đau quá…
Vẫn là một ngày học tập vất vả và căng thẳng mục đích cho kỳ thi tốt nghiệp và đại học sắp tới , mặt đứa nào trông cũng có vẻ mệt mỏi .Nhưng có một sự kiện đã phá tan bầu không khí mệt mỏi trong lớp đó là cái Vân đã ép tóc , nó đã làm cho cả lớp tôi há hốc mồm khi nó bước vào lớp với mái tóc đc ép thẳng tưng ,nó đã làm tâm điểm cho mọi người chú ý đến ,những ai chê nó xấu bây giờ phải suy nghĩ lại.Ngay chính tôi đây , nó đã làm cho tôi chết lặng trong mấy giấy giây và trong đầu thầm nhủ : “ cái đứa ngồi với mình suốt 3 năm học cấp 3 đây sao ? nó xinh quá!!!” .Nó xinh theo kiểu riêng của nó , không theo kiểu các hot girl bây giờ … Nó đc mọi người trong lớp khen là xinh nên mặt nó đỏ bừng lên và càng tôn thêm vẻ đẹp ngây thơ và trong sáng của nó.
Nó tiến đến cài bàn mà tôi đang ngồi và hỏi tôi :
_Sơn thấy Vân ép tóc trông có xinh hơn không ??
_Tạm đc!!
_Sao lại là tạm đc phải nói xinh hay xấu chứ !!
_Ừ! Thì từ quạ biến thành cò..heehehe!!
_Híc! Sao k phải là từ quạ biến thành công hả ?
_Chân ngắn và người xấu thế kia thì sao biến thành công đc ! làm cò là tốt lắm rồi!
_Ơ! Chân cò cũng dài mà !
_Stoppp….! Đã bảo cò là cò k lằng nhằng!
_Huhu..tức là tớ ép tóc k đẹp hả ?
Tính tôi là vậy mặc dù biết là sự thay đổi của nó làm tôi bất ngờ nhưng tôi không khen nó lấy một câu .Không biết nó có phải sinh ra trong một gia đình tràn ngập yêu thương dành cho nó hay không mà nó ngây thơ và trong sáng quá , nói theo cách khác là ngố đấy .Có ai đã từng đọc truyện : “Xu Xu! Đừng khóc” của tác giả : “ Hồng Sakura” thì nhân vật Xu Xu trong truyện với nó giống nhau y sì kệt về tính cách.
Mọi người nói con gái bằng tuổi con trai thì con gái sẽ già dặn hơn con trai vậy mà tôi chả thấy nó lớn lên chút nào lớp 12 rồi mà tính cách vẫn như trẻ con , có lẽ nó là học sinh cấp 2 hợp hơn là học sinh cấp 3.Thói quen đọc truyện của tôi vẫn đc giữ cho đến cuối lớp 12 , tôi không còn đọc truyện bằng cách thông thường là đọc những cuốn truyện dày bịch nữa mà tôi chuyển sang đọc truyện trên mạng ,thực chất ra những cuốn truyện tôi đọc thì trên mạng đã có từ lâu rồi , có một tiểu thuyết trên mạng mà tôi thấy yêu thích nhất đó là tiểu thuyết : “ Ranh giới” của tác giả : “Rain_8x” vì đọc nó mà tôi có thêm động lực để viết ra bao ấp ủ trong lòng này, tôi đã có ý định viết truyện từ năm lớp 12 nhưng đến gần cuối năm nhất đại học tôi mới thực hiện đc.
Tôi đem tiểu thuyết này quảng cáo cho cái Vân, phải nói bã bọt mép nó mới chịu đọc vì nó k thích đọc truyện trên mạng vì đau mắt.
_Vân đọc hết tiểu thuyết kia chưa?
_Còn mấy hồi nữa thì xong!
_Vân thấy hay không ? – tôi liếm môi
_Tác giả viết hay và chân thật quá !
_Chuyện! Tớ mà giới thiệu thì chỉ có hay thôi.hehe – tôi vênh mặt lên
_Nhưng mà.. – nó ngập ngừng.
_Nhưng sao …?
_Đọc tiểu thuyết này xong tớ mới biết con trai dậy thì là như thế nào ?
_What ????
Nó phán một câu xanh rờn như vậy thì tôi đến chịu rồi không còn từ nào để nói nữa , nó ngây thơ quá đấy đáng nhẽ ra tôi trong thâm tâm tôi , tôi phải gọi nó là thiên thần mới đúng còn em thì không xứng đáng làm thiên thần trong lòng tôi .Lợi dụng sự ngây thơ của nó , tôi suốt ngày trêu nó.
_Vân ơi!
_Cái gì ?
_ Hì.hì. làm tí ..! – mắt tôi chớp chớp
_Làm gì ? – nó nhăn mặt
_Làm..tí..ấy!
_Ơ! Làm tí làm làm gì ?
_Thì làm cái ấy đấy ..hehe – tôi đảo mắt nhìn từ đầu xuống chân nó
_Á..đồ dê già! – vừa nói nó vừa lấy tay che ngực.
_Này nhá! Có phơi ra trước mặt đây cũng k thèm nhá!
_Thèm cũng chả đc nhé ..lêu..lêu!
Đùa nhau thì cũng có lúc tôi với nó dỗi nhau vì mấy chuyện cỏn con.
_Không chơi với Sơn nữa ! – nó giận dỗi khi 2 đứa tranh cãi không ai chịu nhường ai đâm ra nói giở trò phát xít với tôi.
_Không chơi thì không chơi! Mày cãi ngang bỏ xừ!
_Ngồi dịch sang kia xem nào ! k chơi nữa thì chia bàn ra và cấm 2 bên k đc lấn chiếm lãnh thổ của nhau!
_Thế phấn đâu? – tôi hỏi nó
_Có ngay đây!
Nó lấy viên phấn trong cặp ra cả thước kẻ nữa .Nó kẻ 1 đường phân chia ranh giới giữa bàn tôi và bàn nó và suốt mấy tiết học chả ai nói với nhau câu gì có lúc nó định nói gì với tôi nhưng nghĩ lại là tôi với nó k chơi với nhau nữa nên thôi , chắc là nó khó chịu lắm vì một đứa suốt ngày nói nhiều như nó bây giờ mà không đc nói như bọn nghiện thèm thuốc ấy sao mà chịu đc ..hehe
_Á..làm cái gì thế ,sao Sơn vẽ vào tay Vân – nó kêu lên khi tôi lấy bút bi kẻ 1 đường vào khuỷu tay nó
_ Cái khuỷu tay lấn chiếm lãnh thổ thì phải xử lý thôi!
Tôi chỉ trực nó lỡ có lấn chiếm lãnh thổ của tôi là tôi xử lý ngay .Tiết văn khó nhằn , cô giáo đọc cho cả lớp chép ,tôi học văn kém sẵn nên phải ghi chép đầy đủ .Mải chép mà tôi đã sơ ý để quyển vở của mình thò sang bàn của nó .
_Này thì sang ngăn này – nó vẽ 1 đường dài vào vở của tôi
_Giỏi lắm Vân à!
_Không phải khen đểu..!
Lợi dụng nó k phòng về tôi làm một nhát vào vở của nó ,thế là 2 đứa cứ thế vẽ vào vở của nhau..
_Thôi! K chơi nữa giảm hòa đi – tôi lên tiếng
_Ừ! Giảm hòa , k đc nc với Sơn Vân thấy cứ làm sao ấy!
Kể chuyện về tôi và nó trong lớp học thì kể cả ngày không hết vậy nên tôi xin phép dừng ở đây .Tôi xin kể tiếp về anh bạn ngồi cùng bàn với tôi tức là ngồi gần cái Vân, anh bạn này tên là Tuấn nhưng anh ta cứ bắt chúng tôi gọi là Tuấn Phạm vì anh bạn này tên đầy đủ là Phạm Minh Tuấn muốn bắt chước cách gọi tên của bọn Việt Kiều .Nói thật là lúc đầu vào lớp 10 tôi không ưa anh bạn này cho lắm vì anh ta thích nổi bật mới vào lớp mà đã muốn nổi trội rồi ,khi thầy cô giáo hỏi thì k đứng lên trả lời mà cứ ngồi dưới nói leo nhìn mà ghét .
Tôi mà đã k thích một ai thì tôi chả thèm quan tâm tới người đó , với anh bạn Tuấn Phạm cũng vậy tôi cũng chỉ kết bạn sơ sơ thôi chứ k chơi với nhau vì đơn giản tôi không ưa anh ta . Anh bạn này hay nói leo lên cứ vào giờ Địa Lý là kiểu gì cuối giờ chấm điểm sổ đầu bài anh ta đều có tên cả mà 1 tuần 2 tiết địa mà ghi cả ai liệu có ai chịu nổi không . không biết cô giáo có trù anh ta không mà hay bị cho ngồi sổ đầu bài thế k biết , nhiều lần như vậy tôi thấy anh ta tức quá nên đã rơm rớm nước mắt mỗi khi giở sổ đầu bài ra .Bạn bè trong lớp ai cũng an ủi anh ta , tôi cũng nằm ở trong đó nhưng tôi bằng mặt mà k bằng lòng , bề ngoài thì tôi an ủi anh ta nhưng trong lòng thì vui sướng biết bao… hành động của tôi có đáng lên án không các bạn?
Nhưng khi anh ta chuyển ngồi cùng tôi thì chuyện lại khác , tôi đã k còn ghét anh ra nữa chúng tôi đã thân nhau hơn nhờ những cuốn truyện trên mạng , những ứng dụng trên điện thoại và đặc biệt hơn cả là cái Vân nó đã gắn liền chúng tôi lại với nhau.Và còn những khi kiểm tra nữa tôi và anh ta luôn cùng đề với nhau vì cô giáo toàn cho 2 đề chẵn và lẻ mà ! những lúc như vậy chúng tôi lại hợp tác cũng có lợi .Anh ta có chút kiến thức về tin học vì vậy tôi cũng phần nào học đc những điều thú vị từ anh ta , và chính anh ta cũng là người lập ra website dành riêng cho lớp tôi để viết những tâm sự của tuổi học trò.
Kế tiếp Tuấn là Lượng anh bạn này đc lớp tôi đặt cho biệt danh là : Bác Hồ , tôi không biết tại sao lớp tôi lại đặt cho anh ta biệt danh như vậy nhưng riêng tôi thì tôi thấy anh bạn này trông có vẻ hơi già so với chúng tôi nên đc gọi là Bác Hồ cũng nên .Anh bạn này tính tình thì hiền lành và ít nói nhưng lúc tức giận thì thôi rồi đấy , tôi cũng vậy hiền lành và ít nói nhưng khi tức giận thì đừng hỏi .Do tôi ngồi xa anh bạn này quá nên không viết đc nhiều về anh bạn này cho lắm..híc..
. . . . . .
Cũng vào thời điểm thay đổi nội các lần này , em thì vẫn ngồi chỗ cũ nhưng thay vào đó bên cạnh em toàn là con gái mà toàn những bọn ăn chơi sành điệu nhất lớp.Thử hỏi em học tập môi trường như vậy , em có ăn chơi theo bọn nó hay không ? Kể từ lúc thay đổi nội các đó lớp tôi bắt đầu xuất hiện chia bè chia phái của bọn con gái trong lớp .Một nhóm toàn những bọn ăn chơi sành điệu ,bọn nó đi học cứ như đi diễn thời trang ấy và thay bồ như thay áo còn một điều thậm tệ hơn cả là em đã gia nhập vào nhóm này .Cũng vì nhóm này mà tinh thần đoàn kết của lớp tôi kém hẳn đi những hoạt động của lớp như hoạt động ngoài giờ lên lớp , áo đồng phục lớp , noel … đều bị hủy bỏ hết vì bọn nó k chịu tham gia . Có khi thấy ngứa mắt đứa nào trong lớp bọn nó còn thuê người chặn ở cổng trường để đánh nữa còn bọn con trai chúng tôi chỉ biết đứng nhìn bọn con gái trong lớp đấu đá lẫn nhau.
Từ khi em gia nhập vào nhóm ăn chơi , em với tôi ít nói chuyện với nhau hơn một phần em bắt đầu khinh rẻ những thằng cù lần như tôi , một phần tôi ngồi xa với em quá em thì ngồi bàn đầu còn tôi ngồi bàn cuối , hú họa gặp nhau ở sân trường hay ở đường thì 2 đứa mở miệng chào nhau.Em như là một con người khác vậy , em thay đổi từ tính cách đến vẻ bề ngoài .Máic nh l tóc đen dài của em đã làm tôi mê mẩn suốt bao năm vậy bây giờ đã đc cắt ngắn và có màu râu ngô.Hồi trước em đi học đâu có trang điểm hú họa lắm là mùa đông môi em bị khô em dùng son chống nẻ để môi đỡ khô thôi còn bây giờ thì sao em đi học mà cứ như là đi tiếp thị mỹ phẩm ấy , mắt thì chuốt mác-ca-re , môi thì đánh son , mặt thì chát phấn ….năm ấy đang mốt loại quần bò loang cho cả trai và gái nói thật là ai tặng tôi quần bò loại đấy tôi còn chửi cho đấy , mặc vào không khác gì bọn thợ xây bị vữa dính vào quần .Còn em , em cũng tậu cho mình một cái về dùng …Hồi trước em đi học bằng những chiếc dày búp bê đáng yêu còn bây giờ thì guốc cao 10 phân ,nhiều lúc đứng từ xa nhìn em đi siêu vẹo với cái guốc cao 10 phân mà tôi thấy thương em quá.
Em hoàn toàn lột xác! Sự lột xác của em làm mọi người chú ý đến ,kể cả em không lột xác thì em vẫn đc mọi người chú ý đến vì em có vẻ đẹp của một thiên thần còn bây giờ em khoác lên vẻ đẹp của sự ăn chơi , đú đởn…
Em xinh! Vâng , tôi k phủ nhận điều này nhưng xinh đồng nghĩa với việc học dốt .Từ lúc em thay đổi , việc học tập của em sa sút hẳn đi chắc em chỉ quan tâm đến việc chăm sóc sắc đẹp và những lời tán tỉnh của bọn con trai , tuy ngồi cách xa em nhưng tôi vẫn thầm quan sát em .Những lúc em bị gọi lên trả lời câu hỏi của thầy cô giáo mặc dù câu hỏi rất dễ nhưng em không trả lời đc ,em quay sang cầu cứu bọn con gái trong hội ăn chơi nhưng không ai giúp đỡ em vì đơn giản bọn nó có khác gì em đâu ,nhìn bộ dạng em lúc đó tôi thấy thương quá tôi ước gì tôi ngồi gần em nhắc câu trả lời cho em .
Trước cửa lớp tôi bây giờ đã có mặt bọn con trai của lớp khác đến tán tỉnh em ,hầu như giờ ra chơi nào cũng có mặt bọn đó những lần như vậy em đều ra ngoài cười cưới nói nói với chúng nó cũng có khi bọn nó vào hẳn bàn em ngồi để nói chuyện với em .Những lúc như vậy tôi đều cắm mặt vào chiếc điện thoại di động để chơi game mong sao 5’ ra chơi qua đi thật nhanh để không phải nhìn thấy cảnh tượng này.
. . . .
…Giờ thể dục…
“ Thầy Vinh hôm nay nghỉ ốm và mấy thầy cô khác bị trùng lịch nên không dạy lớp mình đc , cô Hiệu Phó bảo lớp mình vẫn ra sân tập bình thường nhưng phải giữ trật tự tránh làm ồn để các lớp khác còn học” – tiếng lớp trưởng thông báo cho cả lớp
Lớp trưởng vừa dứt lời thì cả lớp đứa nào đứa đấy mặt hớn hở hết cả lên , cũng phải thôi đi học mà đc nghỉ thì ai mà chả thích cơ chứ .Lớp trưởng cho lớp nhai đi nhai lại mấy động tác khởi động cũ rích , mấy thằng con trai chúng tôi k chịu đc đành phá ra sân đá bóng còn bọn con gái thấy chúng tôi phá cũng k thèm tập nữa mà túm 5 tụm 3 dưới gốc cây ngồi tán phét với nhau.Lớp tôi một nửa con trai ra đã bóng , một ít thì tản ra đá cầu , một ít nữa thì cũng ngồi gốc cây tán phét nhưng quan trong hơn là ngồi ngắm mấy em lớp dưới tập thế dục , xem có em xinh tươi nào lúc nhảy xà , nhảy xa , chạy … do sơ ý hay cố tình để lộ mảng thịt nào hay không ? Và tất nhiên tôi chọn nhóm này vì k phải mất sức mà mắt vẫn đc tập thể dục..hehe..
Bọn con gái khôn dữ lúc chạy hay nhảy bọn nó toàn dùng tay để giữ áo làm bọn tôi chán trường đành quay về ngắm gái nhà vậy .Tôi nhìn quanh bọn con gái lớp tôi và dừng lại ở cái ghế của giáo viên .Em! đúng là em rồi , em đang ngồi khóc ngon lành.
_Bọn mày nhìn kìa! Sao Ngọc Hiếu lại khóc nhỉ – tôi lấy tay chỉ về phía em.
_Chắc là bị thằng nào nó đá đít nên ngồi khóc chứ sao!
_Phải đấy! Bọn con gái hay khóc vì mấy chuyện này lắm!
Nếu mà tôi không biết sự thật về em thì bọn nó nói em khóc vì bị bồ đá thì tôi không bao giờ tin lời bọn nó nói ! còn bây giờ bọn nó nói gì tôi đều tin hết vì đơn giản em đã đánh mất niềm tin của tôi về em .Nhưng nhìn em khóc tôi có một cảm giác khó tả ở lồng ngực và cho dù nước mắt của em làm hỏng mác-ca-re trông em vẫn xinh .
45 phút của tiết thể dục đã qua đồng nghĩa với việc bọn tôi phải đối mặt với một tiết học khó nhằn vì dụ môn Văn chẳng hạn. Vào lớp đã đc 10 phút rồi mà tôi thấy chỗ ngồi của em vắng mất chủ nhân của nó .
_Vân này ! mày biết Ngọc Hiếu đi đâu không?
_À! Ngọc Hiếu thấy mệt nên đi lên phòng y tế nằm rồi ! sao hôm nay lại quan tâm đến người đẹp thế?
_Lắm chuyện! Cô giáo để ý kìa! Học đi!
Hai tiết học nữa trôi đi , vẫn không thấy em trở về lớp học tôi bắt đầu thấy lo cho em .Tôi định xuống phòng y tế để thăm em nhưng nghĩ lại tôi chả là gì của em cả và ý trí của tôi lớn quá trong thâm tâm tôi , tôi vẫn khinh rẻ em là một con đàn bà không trong sạch không hơn không kém .
Tùng…Tùng…Tùng – tiếng trống báo hiệu kết thúc một ngày học mệt mỏi ,tan học rồi mà vẫn không thấy em lên lớp có lẽ là em mệt quá nên gọi người nhà đến đón rồi cũng nên .Tôi vội vã thu dọn sách vở để ra về thì một trong những đứa ở nhóm ăn chơi đến nói chuyện với tôi.
_Sơn này! Ngọc Hiếu bảo là cậu đợi bạn ấy ở cổng trường để nai bạn ấy về ! hôm nay bạn ấy không đi xe.
_Ừ! Tớ biết rồi!
Nếu lúc trước khi nghe đc lời nói này chắc tôi nhảy cẫng lên vì vui sướng mất còn bây giờ tôi cảm thấy bình thường như cân đường hộp sữa . Lững thững dắt xe trong nhà gửi xe ra sân trường trong đầu tôi có vài suy nghĩ vẫn vơ là tại sao em lại nhờ tôi nai về trong khi bạn em đứa có xe đạp đứa có cả xe máy em chỉ cần lên tiếng là bọn nó nai em về ngay.Nhưng suy nghĩ ấy vội vụt tắt khi tôi thấy em đang khó chịu đứng đợi tôi ở cổng trường.
_Sao Sơn lấy xe lâu vậy! – em trách móc tôi
_Tại nhà gửi xe đông quá! Cậu lên xe đi để tớ chở về kẻo nắng!
Chỉ chờ đợi câu nói ấy của tôi em nhanh nhẹn như con thỏ con ngồi phóc lên yên xe tôi .
_Sơn ơi! Đừng về mà đi đến một nơi này với tớ đc không?
_Nhưng muộn rồi mà ! tớ thì đi đc nhưng tớ chỉ sợ cậu bị mắng thôi!
_Không sợ đâu! Đi một tí thôi mà!
_Vậy đi đâu đây Ngọc Hiếu?
_Vào “Lựng Xanh” đi lâu rồi tớ không vào đấy!
Quả thật là lâu rồi tôi không vào đấy. Lựng Xanh cách trường tôi khoảng 3 đến 4 cây số nó nằm sâu trong núi và có những thác nước chảy róc rách suốt ngày đêm và có rất nhiều cây không khí rất trong lành.Tôi và em dừng lại ở một cái thác nhỏ bên cạnh thác là một thảm cỏ xanh rờn ..đây đúng là một nơi thật tuyệt để hẹn hò.Vừa dừng xe em đã cởi bỏ đôi guốc cao 10 phân của mình ra và đến gần bờ suối tha hồ nghịc nước( các bạn đọc đến đây có vẻ thấy điêu điều vì là giờ thể dục thì làm sao đeo guốc đc đúng k? Tôi sẽ trả lời ngay là bọn con gái đến h thể dục thì mới đeo giày , thể dục xong là cởi ra cho vào túi cầm về) .Tôi đứng trên bờ nhìn em và thầm nghĩ đây mới chính là Ngọc Hiếu của mấy năm trước hồn nhiên và trong sáng.
_Sơn ơi! Xuống đây với tớ , mát lắm !
_Tớ đeo giày sao mà xuống đc!
_Thì cởi giày ra chứ sao?
_Thôi tớ ngại lắm! Cậu cứ nghịc tiếp đi!
_Chán cậu thật đấy! Thôi để tớ lên bờ chơi với cậu!
Tôi và em ngồi lên thảm cỏ xanh rờn , chả ai nói câu gì có lẽ cả tôi và em đều có suy nghĩ riêng của mình ở nơi này.
_Chỗ này thật đẹp Sơn nhỉ?
_Ừ! Đẹp thật ! không khí thật trong lành,lâu rồi tớ k vào đây!
_Tớ cũng vậy vì thế tớ mới rủ cậu vào!
_À! Sáng nay giờ thể dục tớ thấy cậu khóc!
_Thế à! Tớ khóc nhìn trông có xấu không ?
_Không xấu …không xấu!
_Cậu lại nịnh đầm tớ rồi!
_Mà sao cậu khóc vậy!
Tôi vừa dứt lời em đã lao đến ôm tôi và khóc làm tôi bối rối kinh khủng .tay tôi vẫn không dám ôm em nó vẫn đc giữ trên không trung.
_Huhu.cậu đừng nhắc đến nữa tớ buồn lắm ! Sơn ơi! Cậu có thể ôm tớ chặt hơn đc không ?
Nghe em nói vậy đôi tay của tôi lơ lửng trong không trung mỏi nhừ bây giờ mới giám đặt thật nhẹ trên lưng em.Đc đà em rúc đầu vào ngực tôi như chú cún con làm tôi càng thêm bối rối .Tôi chưa gặp hoàn cảnh này bây giờ nói cách khác là tôi chưa ôm người con gái nào ngoài mẹ tôi.Em đã thôi khóc nhìn em như con mèo mắc mưa nhìn thương quá .bất chợt em ngẩng đầu lên và nói với tôi:
_Sơn! Cậu hôn tớ đi !
Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này , người tôi yêu đơn phương 4 năm đang mời mọc tôi hôn cô ấy , câu truyện xảy ra như trong mơ mà bây giờ đã thành sự thật đối với tôi , tôi phải làm gì đây khi mà tình yêu của tôi dành cho em đã bị tàn phai do tôi biết đc sự thật về em .Còn em thì vẫn k tha cho tôi , cái miệng xinh xắn kia vẫn phát ra những âm thanh làm tôi phải lúng túng.
_Hôn tớ đi! nhanh lên!
Hai từ : “nhanh lên” phát ra thông báo cho tôi biết là nên tôi k hôn em thì tôi sẽ tuột mất cơ hội trời cho này .Không để em phải chờ lâu bàn tay tôi di chuyển từ tay em lên đầu em và đẩy đầu em về phía đầu tôi .Tôi chưa hôn ai bao giờ nên kinh nghiệm hôn còn kém tôi mặc dù xem nhiều phim có cảnh hôn nhau nhưng đến lúc thực hành thì lại quên béng mất ! Tôi chẳng nghiêng đầu mà dùng lực của đôi bàn tay đẩy đầu em về phía đầu tôi do khá lúng túng và run tôi đã dùng nhiều sức quá đến nỗi đầu của bọn tôi đập vào nhau phát ra tiếng “ cộp” đáng ghét , và kết quả tôi k có đc nụ hôn của em mà cả 2 đứa trán còn bị sưng nữa .
_Sơn chưa hôn ai bao giờ sao.hi!
_Tớ..tớ..chưa! – mặt tôi đỏ bừng
_Á..tớ xin lỗi nha! Tí nữa thì tớ cướp đi nụ hôn đầu đời của cậu!thế sơn chưa có người yêu à!
_Tớ chưa…!
_Cậu là hơi bị kiêu đó nha! ở trường bọn lớp dưới với bọn cùng khối nhiều đứa thích cậu mà cậu k thèm để ý tới ai!
_Thực ra tớ..
_A..a.. muộn rồi ! nhanh về thôi kẻo mẹ tớ mắng chít!
Tôi chưa kịp thổ lộ với em thì em đã vội kêu tôi về.Trên đường nai em về em đã ôm eo tôi nói thật là tôi có máu buồn tôi phải kìm nén cảm xúc k thì tôi và em cũng ngã xe mất , và em áp má vào lưng tôi .Tôi có cảm giác lưng mình ướt ướt , hóa ra là em vẫn khóc …Tôi ngước lên bầu trời trong xanh và thầm nói:
“ Tôi Yêu Em Như Em Vẫn Vậy”