AVATAR ARMY KPAH NINJA
Cập nhật: 31/07/2015 lúc 14:25.

Chúc đứng lên và đi sang ngồi cạnh. Với lịch sự tối thiểu trước mặt người lạ, tôi vẫn để yên, nhưng đến khi Chúc đưa tay quàng vào tay tôi như tình nhân thì tôi bắt đầy thấy ghê sợ em. Rút điện thoại ra và đánh lên màn hình, tôi hướng nó về phía Chúc cho em đọc. “Cô thôi đi không? Đừng để tôi bóc mẽ ra!” – Đáp lại, Chúc cầm tay tôi đặt lên đùi em, và dựa đầu vào vai, chẳng khác gì tình nhân. Tôi vô cảm, và chẳng phản ứng gì, để xem em còn diễn được đến đâu nữa? Mấy cái trò mà em nghĩ rằng nó trí tuệ, thực ra nó đầy rẫy những kẽ hở và em vẫn đang tự đắc rằng mọi người cứ diễn theo kịch bản em vẽ ra?! Thật trẻ con và ảo tưởng.

Ngồi trò chuyện qua lại. Một phần tôi muốn tìm hiểu về “đối thủ” của mình, xem hắn nói gì? Đã làm gì cho Phương mà dám nhận là bạn trai? Nhưng lí do quan trọng nhất níu kéo tôi ở lại đây là vì sẽ được gặp em! Một tuần vừa rồi đã là minh chứng cho con người tôi: nhớ lắm, nhưng lạnh lùng, vô cảm đến chai lì. Khi có công việc, tôi chú tâm vào nó và chẳng màng gì những cái bên cạnh, kể cả em – người tôi yêu. Có khi nào nó là thứ bản chất đáng ghê sợ về độ lạnh lùng? Hay em bước vào đời tôi nhẹ nhàng quá, nên có cũng được không có tôi cũng thấy không sao?

Phương đẩy cửa bước vào. Một tuần không gặp, nhìn em vẫn vậy, tươi tắn và xinh đẹp, chỉ có đôi mắt là thoáng buồn – điều tôi tin chỉ mình mình nhận ra. Phương tỏ ra bình thường như không – đây là cái mà tôi chờ đợi ở em – một người phụ nữ trưởng thành và ý thức trân trọng chính bản thân mình. Nếu như em vật vã, bỏ ăn bỏ uống và chỉ chờ đợi được dỗ dành thì có lẽ tôi sinh ra không phải dành em, mà dành cho các bé tuổi teen chốc chốc đòi tự tử vì thất tình ngoài kia.

Phương khẽ khựng lại khi nhìn thấy tôi và Chúc. Nhưng chỉ vài tích tắc, em nhoẻn miệng cười rồi đi vào. Tôi cũng chẳng buồn thanh minh, vì một chút nào đó tôi tin vào bản lĩnh và trí tuệ của em.

Phương tiến lại gần hơn. “Nếu em làm ầm ĩ lên cũng chẳng trách được, nhưng có lẽ 2 đứa sẽ mất nhiều hơn là được đấy Phương ạ!” – ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi. Nếu điều đó xảy ra có lẽ người sung sướng hả hê nhất vẫn là Chúc, còn con rối Huy thì sẽ được dịp xem kịch miễn phí, và biết đâu có cái để đưa đẩy với bố mẹ em? Thôi thì đành vậy, giờ tôi cho Phương quyết định.

Truyện Cô Bé Hà Nội
Truyện Ngỡ Quên Và Ngàn Ngày Nhớ
Truyện Tôi Là Cửu Vĩ
Truyện Đừng Đùa Với Teen
Truyện Tán Gái Ở Nhà
Thế Giới Game Mobile
© 2024 gamevn24h.net