Đang nằm nhà viết nhật kí hàng ngày thì thấy tin nhắn đến của Phương:
– Đến nơi rồi, ôi zai đẹp trai lắm nhá.
– Thích nhỉ? Biết thế mình cũng ra xem – mình reply.
Một lúc sau………… lại tin nhắn đến, phiền quá
– Anh ấy hỏi là sao ngồi nói chuyện mà nhìn điện thoại nhiều thế? Có nên bảo là bạn trai nhắn tin không nhỉ?
– Không nên. Bảo chồng em nhắn về cho con bú.
– =))) Nhắn với thằng bé đòi bú tí thì có.
– Bó tay với bà. Thôi ngồi nói chuyện tí đi, mất lịch sự quá.
Lần thứ 3……………..
– Hay là nhận lời nhỉ? Anh này đẹp trai quá tiếc lắm.
– ……..
– Này? Đâu rồi?
– Ngủ rồi.
– Ngủ gì? Tí còn đi đón tôi đấy.
Phương is calling…… mình tắt đi.
– Này? Đang làm gì đấy hả?
– Đang ngủ, phiền quá!
– Đừng hối hận!
Đúng là trẻ con. Được có vài phút đã cuống cả lên rồi.
Mình cố tình để thế để được đọc tin nhắn của Phương nhiều hơn thôi! Vừa đọc tin nhắn vừa tưởng tượng cái mặt Phương đang nghệt ra mà không nhịn được cười . Giả vờ làm cao thế chứ có lúc nào mình rời được cái điện thoại đâu!
Suy nghĩ mãi về chuyện có đón Phương không, cuối cùng mình bất chấp, đi đón. Của mình mình đón, chẳng mướn thằng nào hết! Khoác cái áo mưa giống kiểu mấy ông xe ôm, mình đứng nép sát vào gốc cây đứng chờ Phương.
3 người kia và Phương đang đi ra, 2 vợ chồng kia lên xe và chào đi trước còn lại em và ông kia. 2 người nói gì với nhau thì phải, chắc thằng cu kia muốn đưa Phương về đây mà, còn tay Phương thì cúi cúi bấm điện thoại – đang gọi mình, vì điện thoại rung nãy giờ.
Cũng định để nó đưa về cho trọn vẹn cuộc tình rồi đấy, nhưng tránh đêm dài lắm mộng nên thôi thì em xin lỗi anh!
Phóng xe ra chỗ Phương, vừa đi vừa ngắm lại cái hình dáng của mình: áo mưa bụi bụi, quần ngố, dép tổ ong, wave ghẻ – hoàn cảnh không thể tả nổi! Thế này có khi còn không bằng các bác xe ôm ý chứ, giờ các bác ấy có đồng phục hết rồi.
Từ từ tiến lại gần vẫn thấy thằng kia đang nài nỉ “tối thế này em đứng đây anh không yên tâm!” – cũng manly đấy chứ nhỉ.
– Xe ôm không cháu ơi?
– Không đi đâu ông ơi, có xe đây sao phải đi xe ôm! – giọng thằng kia.