Vừa nhét điện thoại vào túi thì lại thấy điện thoại “tittit”, mình mở ra thấy tin nhắn của Phương “Phuuuuuuu, <3 bé Cường” – mãi về sau mình mới biết cái kí hiệu <3 nghĩa là trái tim, “âm lịch” hết biết. Nhưng mà chẳng sao! cứ có tin nhắn là vui rồi, vì mình với Phương rất ít khi nhắn tin. Cả 2 đều có thói quen gọi điện, ghét nhắn tin vì nó mất thời gian, nhưng cũng không thể phủ nhận tin nhắn có cái sức mạnh không lời của nó, nhiều khi chỉ là một icon thôi, hoặc một chữ “vâng” của ai đó cũng có thể làm mình vui cả ngày. Tâm hồn phơi phới, mình thong thả dạo bước lên lớp, giờ nhìn gì cũng thấy đẹp, cái khuôn viên cũ gỉ cũng thấy đẹp, mấy cô giáo U50 cũng thấy đẹp, mấy thằng bé SV nhìn cũng thấy đẹp. Tâm hồn phơi phới, các em SV sẽ được một buổi vui tưng bừng đây, bao nhiêu đứa lên muộn cả 1 tiết cũng sẽ được đặc xá hết! Và cũng vẫn tâm hồn phơi phới, gặp ngay cô T ở trước cửa lớp! Nụ cười cô hàng sén tắt ngay trong vòng 1/10 s - Vui nhỉ? - Đâu ạ - mình gãi đầu - Vào đi, chúng nó như cái chợ làm bảo vệ giảng đường lên tận Khoa gọi đấy - Thế ạ! Để em vào ạ .............. Buổi trưa qua đón Phương đi ăn, vẫn gặp mấy ánh mắt soi mói của các anh giai trong công ty, nhưng mà mình kệ. Sau này lấy về rồi kiểu gì mình cũng bắt bỏ việc ở đây thôi, để mỡ treo miệng mèo thế này suốt không yên tâm được! À, mà cũng chưa chắc, cứ thử cho mấy anh ấy yêu 1 2 tuần xem, có khi chạy mất cả dép với độ kìm kẹp của bà chằn này ý chứ, trông bên ngoài nhu mì, liễu yếu thế thôi chứ bên trong là 1 con chằn tinh, nghĩ đến đã thấy tởn. Nhưng tởn thì tởn, yêu vẫn cứ yêu! - Dạo này mình nghĩ đến cái chữ “yêu” hơi thường xuyên thì phải? Chắc do giờ đây tâm trạng đang rất phởn phơ, cuối cùng cũng yên ổn mà không cần dùng đến cái movie mà anh D đưa cho nữa. - Ăn gì đây? - Ông ăn gì tôi ăn nấy - Uống bia đi. - Chiều ông không phải dạy hả? À, uhm, đúng rồi, dạy chiều thứ 3 với 6. - Bà biết à? - Gì tôi chẳng biết! - Mà bỏ tay ra đi? Dạo này quen tay rồi nhớ! Cho mượn để thị uy với mấy anh công ty thôi chứ. - Ông có muốn không mà cứ ra oai thế? Bỏ ra nhá! - Không, để im – nhục mặt chưa - Đúng là đồ giáo quèn, sĩ diện! Hiiii Đúng là mình cũng thuộc loại sĩ diện hão, thích bỏ bu ra nhưng cứ ra vẻ cao sang, chắc được người ta thích trước nên bao giờ cũng có cái cảm giác kênh kiệu tí, trò đời mà. Nhưng từ giờ sẽ chẳng bao giờ có chuyện kêu ca về cầm tay hay ôm eo nữa, chỉ cần Phương thấy thoải mái là được, cả mình và em đã chờ đợi để được công khai thế này lâu lắm rồi – công khai với chính mình, với chính cái định kiến mà 2 đứa tự đặt ra để xua đi nhưng thèm muốn trong con người, cho dù đó chỉ là những cử chỉ như bao đôi tình nhân khác vẫn làm. Mình cầm tay Phương, quay ra đằng sau thì thầm: - Chiều nghỉ nhé, giờ đi uống bia. - Vâng....