Nhưng mọi điều trên thế gian này luôn có sự liên kết, cũng như vạn vật sinh ra không phải ngẫu nhiên mà đều có lí do riêng để xuất hiện trên cõi đời.
Nói cho thực tế nhất là chuyện mà thím nhà tôi. Bả đến để làm gì? Giúp tôi thoát ra khỏi cái cuộc sống hằng ngày lặp đi lặp lại, khiến cuộc sống của tôi có màu sắc hơn. Không như hồi cấp 2 chỉ biết có ăn với học, mà ngay đến cái việc học cũng không có mục đích. Chỉ là vì người ta muốn tôi thế nào thì ok, tôi sẽ thế đó.
Tôi vẫn luôn tâm niệm rằng dù mọi chuyện sau này có đổi dời, thì ngày hôm ấy, quyết định từ bỏ lý để thi toán của tôi luôn là một sự lựa chọn chuẩn xác. E hèm, dù hơi xót xa…
Quay lại với hiện thực cách đây 5 năm trước, tôi đang mắt nhắm mắt mở vì mới 6h đã bị dựng đầu dậy bắt ăn sáng rồi ngồi trên xe gục lên gục xuống cho mẹ chở đi. (Phải đến năm 12 ba tôi mới cho tập xe máy).
Ngồi ở trước cơ quan mẹ mà ngáp đến chị bác sĩ mới tới cũng phải che miệng cười, tôi quê quê bò vào phòng mẹ rồi làm bộ bận một việc gì đó. Nói đến chích ngừa cho mấy đứa nhóc 1 2 tuổi thì tôi quá quen rồi, từ nhỏ đến lớn là toàn đi giúp mẹ hay mấy dì trong cơ quan kiềm tay hay chân lũ nhỏ lại để dễ chích. Cứ mà đang chích tự dưng gãy kim thì ăn cho hết.
Và ngày hôm ấy, tôi đã được trả công xứng đáng sau 3 tiếng miệt mài, khi nhìn thấy một cái hộp giấy hình chữ nhật.
– Ủa mẹ, cái này là gì vậy mẹ??
– Que đè lưỡi.
– Cây nào cũng như vầy á? Thấy giống que kem ta.
– Ừ, mà que kem nhỏ hơn mà – Chị bác sĩ cười cười.
Chợt đầu óc tôi lại loé lên một chuyện, bay ngay vào phòng khám riêng của mẹ, tôi moi cuốn báo ra và dòm thật kĩ, so đo một hồi thì kết luận một câu: Báo điêu dân, rõ ràng làm cái nhà trong hình bằng que đè lưỡi thế mà dám giới thiệu là làm bằng que kem. Kệ, giờ thì ta đã phát hiện ra rồi.
– Ủa mẹ, bao nhiêu tiền một cây que này vậy mẹ??
– Cái này là do Tỉnh phát mà, ở nhà mình thiếu gì.
– Ớ, sao con không thấy???
– Mày thì có bao giờ để ý cái gì.
Lạy chúa, cái thứ mà mình điên đầu tìm kiếm hoá ra lại ở trong nhà mình bấy lâu nay.
Thế là chiều hôm ấy, sau khi được mẹ rước, tôi tót ngay ra Văn phòng phẩm cô Kim để mua vật liệu cần thiết. Đầu tiên là một cây dao rọc giấy loại tốt để ngồi mà cưa gỗ, tiếp theo là cây bút lông ghi chữ này, tấm thiệp mừng sinh nhật, còn chai keo dán sắt loại đắc nhất để có thể kết dính những miếng gỗ lại. Rồi sau đó tôi lượn mua kẽm và ổ khoá nhỏ. Cái ổ khoá nhỏ lúc đầu còn tính đặt, ai dè người ta bán luôn, nhìn nhìn chắc to bằng đầu ngón tay cái thôi.