Khanh gật đầu, thoáng nét e thẹn.
Bất chợt, đầu cô Hạnh lại bốc lửa phừng phừng:
– Grừ… càng nhắc càng điên mà! – Cô chìa cái váy cưới lên – Hai đứa coi đi, cô may xong một mẫu rất là mới, rất hợp với tuổi teen mấy con… thế mà thằng Rym… nó nhẫn tâm.
– Ôi trời!
Khanh tiếc nuối nhìn vào cái váy, rồi như chợt nhớ ra chuyện gì, nó lại cười:
– Mà anh Rym đâu rồi cô, lâu rồi chưa gặp anh ấy?
– Anh đây nè.
Rym miệng toe toét cười bước ra, anh ra nhưng còn cố tình lôi theo Nhi, nó đã nhìn thấy Khanh và Minh… và đã không muốn ra mặt, vậy mà anh lôi nó xoành xoạch ra, mặt nó lạnh tanh.
-Chị… Nhi? – Giọng Khanh hơi run run, bấu chặt lấy tay của Minh.
Nó vẫn đứng yên như một tảng đá, ra chiều không quen. Hoặc là đang giả câm giả điếc, không biết đối phương đang nói gì.
Minh vẫn không tin vào mắt mình.
Nhi… đang ở trước mặt hắn sao?
**************************************
Hai năm trước…
Vào đêm đó…
Khi trái tim con người vẫn đang buốt giá trong đêm mưa lạnh lẽo…
Nhi vô thức đặt đôi chân xuống dòng đường xe cộ qua lại tấp nập một lần nữa.
Một chiếc xe loạng choạng lao tới.
Một bàn tay giật mạnh nó lại đằng sau:
– Cậu định tự tự hả? – Phong quát lớn.
Nó giương con mắt vô hồn nhìn lên hắn, một cách từ từ.
– Đừng như thế nữa, xin cậu đấy!
Phong ôm ghì lấy nó, lòng hắn đau như cắt.
– Tại sao…? – Miệng nó mấp máy từ những chữ thật nhỏ, tưởng như không còn sức lực để thốt ra cho đến những chữ căm hờn càng lúc càng lớn dần – Tại sao cậu không giấu tôi luôn đi, nói ra để làm gì hả? – Và nó như chìm hẳn vào từng hàng nước mắt – Tôi ghét cậu, ghét lắm cậu biết không?
– Xin lỗi… xin lỗi cậu!
Phong chẳng biết làm gì bây giờ ngoài việc ôm lấy nó và an ủi, hắn có thật sự đã sai khi cho nó biết chuyện này?
Người nó lạnh ngắt…
Hắn đưa nó về nhà mình, rửa trôi dòng nước lạnh trên thân thể và khoác lên mình chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của hắn.
Nó buông mình theo gió ngoài ban công của phòng hắn, chẳng còn buồn nhiều, nó đang suy nghĩ về một cái gì đó, rất chăm chú.
Phong mở cửa phòng, đem vào một tô cháo:
– Vào đi, ngoài đó lạnh lắm!