AVATAR ARMY KPAH NINJA
Cập nhật: 31/07/2015 lúc 14:13.

về nhà trong một tâm trạng mệt mỏi hơn bao giờ hết, nhìn đồng hồ thì đã là 7 giờ tối,vất vả đi tìm khắp các hiệu sách mới thấy cuốn sách Toán cô yêu cầu. con nhỏ đáng ghét kia đúng là oan gia của tôi mà >_<. tôi cứ nghĩ cái quyết tâm "nhất định giành được sách" của tôi nó cao lắm cơ, cuối cùng bị vùi dập trước chiêu mỹ nhân kế của nó. mà kể ra nhìn nó mặc đồng phục "ngứa mắt" nhiều nên quen. không ngờ nó mặc váy nhìn nữ tính thế, nhưng cho đến khi nó mở mồm ra là đã muốn nhét cho cái dép vào mồm rồi lúc mà mặt tôi gần chạm vào mặt nó,tôi thấy má nó khẽ đỏ,nhìn như bị hút hồn. “không được,con nhỏ đó là kẻ thù mà đối với kẻ thù thì không được có tính cảm” tắm gội xong tôi mò xuống ăn cơm,đói chết đi được ấy,mệt mỏi cả ngày nay vì con nhỏ mắc dịch kia rồi…..trong khi đang ngơ ngác không thấy mẹ đâu thì tôi nghe thấy tiếng vọng từ phòng khách, là giọng mẹ đang nói chuyện điện thoại. “điện thoại,thôi chết rồi,không lành rồi” – tôi méo mặt tiếng cúp máy vang lên, mẹ bước vào với một thần khí phải gọi là nghi ngút khói. như thể cảm nhận được, tôi nhăn mặt ôm bụng giả đò bị ốm -á ui con bị đau bụng quá, bố mẹ ăn cơm đi chắc con không ăn đâu-tôi nói với cái giọng như thể bị đau bụng thật -Tùng! đứng lại -mẹ gọi giật lại khi tôi vừa bước chân lên cầu thang nghe giọng điệu này chắc chắn nếu tôi cố tình bước thêm bước nữa thì sẽ bị "đầu lìa khỏi cổ" ngay lập tức. tôi tiu ngỉu quay lại bàn ăn. ngay khi vừa an tọa xuống ghế, mẹ cất tiếng -mẹ cho con đi học hay cho con đi chơi?? thôi xong tôi rồi,đã xác nhận đc là cô vừa gọi điện cho mẹ rồi tôi cúi đầu im lặng -mẹ thấy không hiểu tại sao con lại như thế. mẹ đã dặn rất nhiều lần rồi dậy sớm hơn một chút rồi ăn sáng để đi học sao không bao giờ con nghe lời mẹ thế? Mới đi học có mấy ngày mà con bị ghi 2 lần vào sổ,con định đến trường với mục đích gì thế??? bài diễn văn dậy sớm của mẹ kéo dài suốt bữa cơm tối. cũng may chỉ là lỗi nhỏ không phải lỗi về đạo đức hay học tập nên mẹ cũng “không ghê gớm lắm” tôi mặc nhiên chỉ biết im lặng…. mà chung quy là tại cái con lớp trưởng lắm chuyện kia,nó làm tôi bị cô phạt,bị mẹ mắng. còn làm tôi vất vả chạy khắp các hiệu sách trong tỉnh. lòng thù hận của tôi đối với con nhỏ ngày cầng dâng cao,trong tôi bh không còn khái niệm “con trai chấp nhặt con gái làm gì” hay “nam nhi đại trượng phu chấp chi chuyện cỏn con này” tôi gạt phắt tất cả sang 1 bên,kể từ bây giờ nó với tôi là kẻ thù “không đội trời chung” . . . . sáng hôm sau,mẹ gọi tôi dậy từ 6h sáng. Mắt nhắm mắt mở dậy đi đánh răng,vào đến WC định tranh thủ đánh giấc nữa nhưng hình ảnh con nhỏ cầm quyển sổ màu đen của nó đưa qua đưa lại trước mặt tôi làm tôi giật mình tỉnh ngủ hnay tôi đi học sớm,tưởng như chắc chắn sẽ chẳng có cuốn sổ đen nào,chẳng có con nhỏ đáng ghét nào đến bắt lỗi tôi nữa :v tôi đoán đúng,hnay con nhỏ không có cớ gì hành hạ tôi được nhưng thằng Lâm thì có,vừa ngồi vào chỗ thì nó quay ngay xuống đạp bàn đánh bốp - hôm qua mày chơi tao à?? Bảo cho tao đi nhờ về mà thấy tao trước cổng lại phóng vụt qua,gọi thế nào cũng k được? thôi chết rồi,hqua mải vụ con nhỏ mà quên béng đi thằng bạn chí cốt,đúng là “vì gái bán thân” - tao xin lỗi,hôm qua tại tao quên mất,nhà lại có việc quan trọng nên t phải về sớm. chiều t mời m đi ăn chè coi như tạ lỗi nhé - tôi giở tuyệt chiêu của mình - m có biết hôm qua tao phải ngồi nhờ xe bà chị hàng xóm về k? vừa nhục vừa bực. tao đang tính nghỉ chơi với m,cái thằng bỏ bạn – nó nói cứng - tao biết lỗi rồi mà,t xin tự nguyện đèo m về hết tuần này,với cả chiều nay mời m đi ăn chè nữa. coi như không có gì đi bạn hiền - lần này thôi đấy nhé,chiều qua gọi tao – thằng Lâm cười tít mắt tôi đau khổ gục mặt xuống bàn,đoạn dùng con mắt chứa đầy căm hận nhìn sang bên cạnh,con nhỏ vẫn thản nhiên nói chuyện với nhỏ Yến bàn trên…… ****** Chap 7 tôi mang theo chút hụt hẫng trở lại bàn,Phương vẫn ngồi ấy,nàng ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn xe cộ đi qua đi lại ngoài kia. Hành động đó của nàng như có một sức hút vô hình vào nó khiến tôi thoáng chút ngơ ngẩn. đúng rồi “con nhỏ cũng hay chống cằm nhìn ra phía ngoài cửa sổ” những gã đàn ông quanh quán café thỉnh thoảng lại liếc mắt sang nhìn nàng. Kéo ghế ngồi xuống,Phương cũng chỉnh lại tư thế ngồi của mình,tôi mở miệng : - e thấy hợp đồng thế của công ty anh thế nào? Có cần phải điều chỉnh gì không? - em thấy nó khá ổn rồi,e sẽ mang cho chú Đại thông qua rồi sẽ liên lạc với anh sau nàng nói kèm theo 1 nụ cười nhẹ - đây là danh thiếp của a,có gì thắc mắc liên quan đén hợp đồng thì e cứ gọi cho a. – tôi đưa danh thiếp cho nàng rồi nói. - thế không phải chuyện hợp đồng thì không được liên lạc với anh ạ?? - e có thể gọi lúc e nhớ anh cũng được . – tôi bỡn cợt - e sẽ tìm lý do khác để làm phiền anh.. thôi e xin phép về công ty,sẽ liên lạc với a sau. nàng đứng dậy,bắt tay tôi chào rồi ra về,tay con gái có khác,cứ mềm mềm ấm ấm tôi ngồi thêm 1 lúc,quan sát chiếc bàn mà cô gái “hình như tôi có quen” vừa mới ngồi. rõ ràng cô ấy ở đó,thế mà chỉ thoáng chốc lại biến mất. hệt như cơn gió thổi qua rồi không bao giờ quay lại……. . . . . . . . . “con nhỏ đáng ghét, con nhỏ đáng ghét, con nhỏ đáng ghét…..” tôi rủa thầm,đưa ánh nhìn căm hận về phía nó. tôi nhìn chằm chằm vào nó như thể muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy,bất chợt con nhỏ quay sang,bắt gặp ánh nhìn của tôi nó thoáng chút ngạc nhiên nhưng rồi lại lấy ngay được vẻ kiêu căng hằng ngày : - nhìn gì? Chưa được nhìn thấy người xinh đẹp bao giờ à. – nó nói rồi quay sang cười với nhỏ Yến cái loại gì đây k biết đã thế biết tay ông mày : - k phải,người nhìn thấy nhiều rồi nhưng hiếm khi mới thấy khỉ đi học,lạ nên nhìn thôi - tôi không ngờ rằng răng mình trắng,mắt mình sáng đến mức độ có thể soi gương được như vậy đấy. – nói xong nó quay sang cười với nhỏ Yến. ôi cái định mệnh tính chơi nó mà bị nó chơi lại thế này. Tôi cứng họng phút chốc k nói được câu nào. - Tùng không soi gương nữa à. - con nhỏ tiếp tục đang định bật lại nó thì tiếng trống vang lên,con nhỏ đứng dậy hô to : - bắt đầu truy bài,mọi người về vị trí đi. đau đớn,tủi nhục… đời tôi chưa bao giờ chịu nhục nhiều như thế này. Từ khi nó xuất hiện,nó mang cho tôi biết bao rắc rối,hôm nay lại được thêm bữa nhục trước mặt nhỏ Yến,cứ kiểu này chắc nó sẽ làm tôi nhục nhã trước toàn cũng k chừng..... không được,nam nhi đại trượng phu k thể chịu nhục công khai thế này được,phải trả đũa nó. Nghĩ là làm,tôi đứng dậy vờ ôm bụng chạy ra ngoài. Trong lớp có vài tiếng cười khúc khích,chắc chúng nó tưởng tôi bị tào tháo đuổi đây mà tôi băng băng đi về phía nhà xe,trả đũa con lớp trưởng thì chỉ có cách phá xe của nó để cho nó vất vả dắt xe đi bơm thôi, coi như an ủi tinh thần nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy tháo hơi xe thì nhẹ quá,hay là đục thủng lốp xe. Không được chơi thế ác quá,nhỡ mà bị phát hiện thì khốn. thôi thì mình tháo hơi xe rồi lấy luôn bộ van xe vậy tôi tiến ra phía nhà xe,nhìn trước ngó sau xem có ai không,khi chắc rằng mình đã an toàn thì tôi bắt đầu hành động. lớp tôi để xe ngay phía ngoài nên hơi nguy hiểm,nếu tôi mà bị phát hiện thì chắc muối mặt trước lớp mất,nhưng mà thôi kệ,liều ăn nhiều vậy. tôi tiến vào ô để xe của lớp,bỗng : - aaaaaaaaaaaaaaa tôi giật mình quay lại thì ôi thôi có một con bé cưỡi con ngựa sắt đang băng băng lao về phía tôi,khoảng cách là 1m,không kịp tránh rồi,thôi nhắm mắt xuôi tay vậy con ngựa sắt lao thẳng về phía tôi làm tôi ngã lăn ra đất. Tôi đau điếng ôm đùi nằm ăn vạ luôn : - đi kiểu gì thế hả >_< không có mắt à,- tôi bực mình - mình xin lỗi,cậu có sao không?? tại mình đang muộn học vội quá đi nhanh cho kịp. – con bé chống xe chạy lại chỗ tôi vừa nói nó vừa lấy tay nắn nắn đùi tôi (cao thêm tý nữa cậu ơi) - cậu có sao không,có đứng dậy được không? - cậu đi nhanh thế tông người khác có khi chết luôn đấy >_< - tôi cường điệu hóa cái sự đau đơn của mình tôi ngồi dậy,tay vẫn ôm đùi,mặc dù đỡ đau hơn rồi nhưng vẫn phải ăn vạ - hay mình đưa cậu xuống phòng y tế nhé. – con bé lo lắng,mắt hơi ướt rồi nhìn vẻ mặt lo lắng của con bé mà tôi vừa bực vừa buồn cười,nó hết nhìn tôi xong lại nhìn xuống chỗ chân tôi đau,mắt rớm nước,có khi tôi ăn vạ thêm chút nữa nó khóc cũng nên - thôi không cần đâu,xuống phòng y tế phiền lắm,chắc mình cũng ksao đâu,về nhà đi bó bột cũng đc. – tôi nửa đùa nửa thật - hả? bó bột á. Cậu đau thế à,đi xuống phòng y tế đi - mình không đi được,cậu cõng mình nhé - mình,mình….-con bé ấp úng. Hay mình ra gọi bác bảo vệ nhé – nói rồi nó đứng ngay lên định chạy ra phòng bảo vệ thôi bỏ mẹ,con này nó lo lắng thái quá rồi,nó gọi bác bảo vệ ra đây thì tôi biết giải thích sao bây giờ - thôi thôi,mình đùa đấy,mình vẫn đi được mà,k cần đến phòng y tế đâu – tôi hốt hoảng gọi con bé lại - thật không? hay cứ xuống phòng y tế cho chắc cậu à - thôi mình bảo k sao mà,đứng dậy được đây này,mình vào lớp đây,sắp đến giờ học rồi – tôi lật đật đứng dậy,đùi vẫn còn đau nhưng mà phải cố @@ - chờ mình một chút,mình đưa cậu về lớp – con bé dắt xe chạy thật nhanh vào lán tôi thấy nó đẻ xe vào ô của lớp 10C (lớp văn),ồ thì ra là gái lớp văn à - đi nào,để mình dìu cậu – nó chạy sang phía bên phải,ôm lấy cánh tay tôi - thôi k cần đâu mình tự đi được mà. nói thế cho nó khách sáo chứ tôi thích bome ra ý chứ - không được,mình phải đưa cậu về lớp- con bé kiên quyết - ừ,vậy phiền cậu rồi - cậu học lớp nào? - mình học 10A - con trai lớp toán à,hèn gì - hèn gì sao? - thôi,không có gì,hihi con bé vừa cười,nó cười xinh thật,k như kiểu cười đáng ghét của con lớp trưởng. nhìn qua con bé lớp văn,tôi thấy nó cũng xinh xắn,tóc ngắn ngang vai,đeo kính,người thon,dáng cao thôi không tả nữa :v con bé dìu tôi về lớp,lớp tôi cuối dãy tức là phải đi qua lớp nó,lúc đi qua mấy đứa ngồi ngoài thấy nhỏ dìu tôi thì ồ lên : - chúng m ơi,ra xem con Ngân khoác tay zai tình cảm chưa kìa cả lớp nó nhao nhao ngó ra xem,nó đỏ mặt,tôi cũng ngại nữa. tôi bèn nói trong tiếc nuối : - thôi cậu về lớp đi,mình tự đi về được rồi - không được nó nói cụt lủn,mặt vẫn còn đỏ,xong cắm đầu đi. Nó đi nhanh hơn làm tôi bị kéo theo,chân tôi đang đau nên k bước theo kịp mất đã tôi loạng quạng,tay quờ quạng lung tung. Tôi lấy lại được thăng bằng,nhưng sao tay lại thấy mềm mềm nhỉ @@ nhìn theo thì ôi thôi,tay tôi bám ngay vào eo nó bọn trong lớp được thể lại ồ lên : - chúng nó ôm nhau kìa chúng m ơi - hôn đê hôn đê hôn đê tôi ngại tím mặt,con bé cũng thế,vội vàng buông tay khỏi eo nó ra tôi bối rối : - xin lỗi,mình không cố ý,cậu về lớp đi mình tự đi được - ừ - nói xong nó thả tay thôi ra chạy thẳng vào lớp tôi thoáng chút hụt hẫng,nhưng thôi té nhanh cho đỡ ngại. bám tay vào tường lấy điểm tựa tôi đi về lớp 1 cách khó khăn. về đến lớp,thấy tôi ôm đùi khập khiễng chúng nó trêu : - vừa thấy ôm đít chạy ra ngoài bây giờ lại thấy ôm đùi đi về,mày bị anh Tao Tháo đánh rồi hả Tùng cả lớp cười ồ lên,tôi lại thêm 1 lần chết nhục trước đám đông TẤT CẢ DO CON NHỎ LỚP TRƯỞNG MÀ RA,TẠI NÓ HẾT….. tôi như muốn nổ tung,đúng. Tất cả tại nó hết,tại nó mà tôi đen đủ đường thế này đây. Vừa nãy còn không ám toán được cái xe của nó nữa chứ,đúng là gậy ông đạp lưng ông mà….. tôi đau khổ gục mặt xuống bàn…… ******* Chap 8 mối thù của tôi với nhỏ lớp trưởng mỗi lúc một chồng chất,ban đầu chỉ là hơi khó chịu về tính cách của nó thôi nhưng sự khó chịu ấy cứ lớn dần lên, mà cũng tại sự xuất hiện của nó mà ra cả,cuộc sống của tôi đang bình yên bỗng nhiên bị xáo trộn,đen đủi ập đến mỗi lúc một nhiều không biết ở lâu với nó còn bị gì nữa không? “mẹ mắng” có rồi,”cô phạt” có rồi, “xe đụng” có rồi tôi ngồi liệt kê những gì tôi dính phải mấy ngày hôm nay @@ đùi vẫn còn hơi đau,con bé lớp văn đi nhanh thật,có khi nào nó là vận động viên đua xe đạp cũng nên con bé ấy tên Ngân 😡 có mái tóc ngắn thơm mùi bồ kết mẹ tôi ở nhà cũng hay nấu quả bồ kết để gội đầu lắm,mẹ còn nói gội dầu gội nó hay ngứa da đầu,tôi thấy gội dầu gội mát mà chắc Ngân cũng sợ ngứa da đầu đây mà :lockdown: nghĩ lại khoảnh khắc được Ngân dìu đi mà lòng tôi cứ xôn xao thế nào ấy,người như có luồng điện chạy qua vậy… tôi lại ngồi tưởng tượng hình ảnh ra hình ảnh của Ngân,người có mái tóc thơm mùi bồ kết…… ngồi mơ mộng 1 lúc thì cô dạy văn bước vào lớp,hôm nay có 2 tiết văn,lại khổ cái thân tôi rồi tôi không thích học văn cho lắm,tôi thấy môn văn nó nhàm chán thế nào ấy,cô giáo dạy văn thì vừa già vừa khó tính thế nên từ không thích chuyển thành ghét học môn văn đang ngồi nghĩ ngợi thì cô gọi lên chữa bài tập nói thật chứ bài tập văn về nhà chả bao giờ tôi làm cả,tất cả đều đi chép lại của bà chị họ tôi học trên tôi 2 lớp,lúc tôi vào trường tôi có từng xin hết tập vở văn của bà ấy về nhà để phục vụ cho việc chống đối môn văn (ngày xưa không có học tốt ngữ văn mà chép đâu các thím ạ ) thế nên vở bài tập của tôi lúc nào cũng đầy đủ….mặc dù tôi chả biết gì hết cô bắt đầu gọi tên,tôi và nhiều đứa khác bắt đầu “lặn” xuống =)))) - Hải Hồng,Anh Khoa,Hạ Anh…. 3 đứa rồi,chưa có tên tôi….tôi cúi xuống cầu trời - Mỹ Vân. tôi thở phào nhẹ nhõm,suýt chút nữa thì hét lên thành tiếng,may mà còn kìm lại được. đang vui mừng thì thấy có đứa nói : - Mỹ Vân ốm xin phép nghỉ học cô ơi.. - thế à? Vậy Hoàng Tùng lên bảng. – cô nói kia liếc qua sổ điểm 1 cái giọng cô nói như sét đánh ngang tai tôi vậy,làm tôi rụng rời hết chân tay @@ nhìn lên tấm bảng mà cô lấy phấn chia làm 4 tôi chỉ muốn khóc mà không được. nặng nề lê cái chân đau lên bảng,cầm viên phấn mà chẳng biết viết gì hết,tôi cứ đứng nhìn trân trân vào bảng. đề bài của tôi là “em hãy viết một cái kết khác cho truyền thuyết An Dương Vương và Mị Châu,Trọng Thủy” nhìn sang 2 bên thấy chúng nó viết sắp kín bảng rồi tôi mới giật mình. Thôi thì nhắm mắt viết bừa vậy cái kết khác à? Cái kết ntn đây @@ Mị Châu bị chém đầu,An Dương Vương mất nước rồi còn đâu. Mà đúng rồi thằng Trọng Thủy nó còn sống,cái thằng phản bội đấy phải để cho nó chết mới được nghĩ là làm,tôi cắm đầu vào viết….. khua tay được 1 lúc thì cũng xong,tôi cảm thấy tự hào về thành quả của mình liền phủi đít về chỗ. con nhỏ lớp trưởng là người về cuối cùng,công nhận bài nó viết dài thật,chẳng bù cho tôi được có vài dòng @@ cô giáo bắt đầu chữa bài,đầu tiên là bài của cái Hồng con bé này ảo tưởng sức mạnh,nó hồi sinh cả Mị Châu :v tiếp bài của thằng Khoa cũng k có gì đặc sắc lắm. sau bài thằng Khoa là bài con nhỏ lớp trưởng cô đọc bài của nhỏ lên,đoạn kết nó viết rất dài tóm tắt lại là Trọng Thủy thấy hối hận về việc làm của mình nhảy xuống biển tự tử xong hồn và xác của chàng đi tìm Mị Châu dưới long cung rồi rùa thần cho 2 ng họ cơ hội để đoàn tụ bên nhau…. Cô giáo khen bài văn giàu cảm xúc và rất có trí tưởng tượng. tôi nhìn sang thấy nó cười hớn hở thấy mà ghét đến lượt tôi cô cũng đọc lên : “Chàng đang tắm ở giếng thì thấy hình ảnh Mị Châu ở dưới đáy giếng. Tưởng đó là thật, chàng nhảy xuống, nhưng chàng nghĩ lại thì ra là ảo giác vì Mị Châu đã chết rồi. Vì thế chàng bèn leo lên lại. Ngờ đâu chàng đang leo giẫm phải cục xà bông nên đã té xuống giếng và chết đuối. Thật là xui xẻo cho Trọng Thủy” cô vừa đọc xong thì cả lớp cười ầm lên như như thể chưa bao giờ được cười vậy,tôi thấy thế cũng đần mặt. - Tùng ơi,sao m cho Trọng Thủy chết thảm thế? Đạp cả xà bong ngã xuống giếng cơ đấy =))) - Tùng ơi,sao Trọng Thủy là hoàng tử mà lại tắm ở giếng thế - Tùng ơi,đang kể lại truyền thuyết tắm giếng chết đuối hả m =))) bọn trong lớp cứ nhao nhao lên,trêu chọc tôi đủ kiểu. tôi thấy cái kết rất hợp lý mà,Trọng Thủy nó lừa 2 bố con nhà An Dương Vương thì phải cho nó chết chứ,chả nhẽ cứ để nó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật mãi được à - Tùng,e có trí tưởng tượng rất phong phú đấy. – cô nói như k nhịn nổi cười tôi thì cúi gằm mặt xuống bàn,chịu trận cười của cả lớp,trong lòng thì vẫn ấm ức. kết quả bài của tôi đc 5 điểm chiếu cố,bài nhỏ lớp trưởng đc 9 điểm. lại thêm 1 lần thất bại trước nhỏ @@ cả buổi học ngày hôm ấy,câu chuyện về Trọng Thủy của tôi được chúng nó lôi ra cười cả ngày,phải ngày thưởng thì chắc tôi cho mỗi đứa 1 cước rồi nhưng hnay chân tôi bị đau nên tạm tha cho bọn nó vậy. tiếng trống cuối cùng chịu vang lên để giải thoát cho tôi khỏi câu chuyện Trọng Thủy chết tiệt. xếp sách vở đi ra đến cửa thì thấy nhỏ Ngân đang đứng chờ ở đó. Thấy tôi nhỏ gọi : - Tùng,Tùng ra đây…. tôi ngạc nhiên k biết nhỏ qua tìm tôi làm gì,tiến lại gần thì nhỏ xòe tay ra đưa cho tôi 1 lọ dầu sao vàng (loại này ngày xưa hay dùng lắm các thím) nói : - hồi nãy mình xin dưới phòng y tế đấy,cậu cầm về thoa vào chân nhé. – nói xong nhỏ chạy mất hút tôi ngỡ ngàng nhìn nhỏ khuất sau đám đông,mùi bồ kết,cái mặt đỏ lên vì ngượng,mái tóc ngắn đang in sâu vào tâm thức tôi. - sao m quen nhỏ đó thế. – thằng Lâm hỏi tôi - tao có quen đâu - không quen thế sao nó đưa dầu cho m thoa chân? – nó chất vấn - vừa nãy nó đâm phải tao thế nên tao mới đau chân vậy nè - thế à,tao cứ tưởng m bị anh Tháo chém - chém m ấy – tôi lườm nó - mà bị đâm xe như mày thì tao tình nguyện bị đâm suốt cũng được :lockdown: xong có người đẹp mang dầu cho thoa,mà nhỏ đó cũng được đấy chứ. - được cái đầu m ấy,m lát ra ngoài đường đứng để tao tông m rồi tao mang dầu cho m thoa nhé >_< - ấy chớ,làm gì mà nóng thế,tao muốn hot girl mang dầu cho chứ đâu có muốn mày. Hố hố - nó cười khả ố tôi chỉ biết lắc đầu quay đi. Trong đầu tôi lại hiện ra hình ảnh của Ngân,chắc tôi say nắng mất rồi @@ - mà chiều nay nhớ qua đón tao đi ăn chè nhé – thằng Lâm nói phá tan suy nghĩ của tôi thằng này ác vãi,đang đau chân nó còn bắt đón nó đi ăn chè,bạn bè như shit trâu ấy. - tao đang bị đau chân,hay là hôm khác đi nhé. – tôi thương lượng - tao thích đi hnay hơn,mày hứa rồi đấy nhé,định bỏ tao leo cây như hôm qua à? - thôi được rồi,chiều 3h tao đến định mệnh,đúng là thằng ham ăn mà,chả nghĩ đến bạn bè gì cả. lại phải khổ sở với nó cả buổi chiều rồi. vất vả lắm tôi mới vác được xác về đến nhà,chân đau đạp được có nửa vòng,nhìn như thằng thọt đi xe đạp vậy >_< về đến nhà vào ngồi bẹo má con Bống 1 lúc xong đi ăn cơm,lúc ăn cơm mẹ cũng hỏi chân lsao nhưng tôi chỉ dám nói là bị chuột rút. ăn cơm xong lên nhà ngồi tôi mới bỏ lọ dầu sao vàng Ngân đưa ra thoa,vừa thoa vừa tưởng tượng lại cái cảnh em ấy nắn nắn đùi lại thấy kích thích,xém nữa thì thoa luôn vào cái “đùi” thứ 3 chẳng hiểu sao mà từ lúc gặp nhỏ tôi cứ nhớ đến nhỏ suốt,ăn cơm cũng nhìn thấy mái tóc của nhỏ,thoa dầu thì nhìn thấy nhỏ nắn đùi tôi @@ có khi tôi thích nhỏ rồi cũng nên. Nằm nghĩ ngợi 1 lúc tôi ngủ lúc nào không hay,thức dậy thì đá 2h40p chiều rồi. tôi uể oải đi vào nhà vệ sinh,cái chân của tôi cũng đỡ đau hơn nhiều rồi đúng là dầu gió sao vàng có khác =)))) bây giờ lại phải đến đón thằng Lâm đi ăn chè,tổ sư cái thằng tham ăn này chứ thích hành người khác thế sao?? lóc cóc đạp xe sang nhà nó,thấy nó đang nằm phườn bụng đọc đô rê mon trong nhà mà chỉ muốn cho nó phát đạp :lockdown: nó thấy tôi như con thấy mẹ đi chợ về vậy,chạy ù ra lao tót lên xe nhanh như ninja ấy. - mày k lên mà đèo tao,chân tao đau thế này đèo mày nữa chắc đột quỵ luôn quá . – tôi nhìn nó nói - ừ nhỉ quên mất,xuống mình đèo cho bạn hiền. được ăn có khác,ngoan như cún ấy =)))) - này ra quán chè mới mở ở xxx ăn đi,ngon lắm. – Lâm mời chào - ừ,đi thì đi. Mày ở đâu có cái gì ăn là chả bao giờ vắng mặt nhỉ - tao mà,kakaka đi một lúc thì cũng đến đường xxx nó vòng xe vào 1 cái hẻm đi thêm 1 đoạn thì thấy lố nhố xe cộ,quán đông quá,người ngồi 2 bên đường như họp chợ ấy tôi vào thằng Lâm dựng xe xong tìm 1 bàn trống để ngồi vừa mới đặt đít xuống thì : - hai cậu ăn gì?? tôi nghe cái giọng sao mà quen thế không biết,ngẩng đầu lên thì tôi há hốc mồm,con nhỏ lớp trưởng sao lại ở đây,nó theo ám tôi chắc thằng Lâm thì vẫn bình thản,nó như biết trước con nhỏ ở đây rồi vậy : - cậu cho mình 1 chè thập cẩm nhé,thằng kia m ăn gì?? – đoạn nói với nhỏ lớp trưởng xong quay sang hỏi tôi tôi thì vẫn chưa hết ngạc nhiên,nhưng vẫn mở miệng : - chè đỗ xanh con bé nghe xong nguẩy đít quay đi. Tôi quay sang hỏi thằng Lâm: - nó làm gì ở đây thế? Theo ám tao à? - quán chè này của bác Hạ Anh,nhỏ ấy phụ ở đây mỗi buổi chiều mà. Lần trước tao đi theo chị tao ra ăn cũng ngạc nhiên như mày vậy nè. – nó cười - sao tao đi đâu,làm gì cũng gặp nó thế trời. – tôi than vãn - sao m ác cảm với Hạ Anh thế? Tao thấy H.A vui vẻ hòa đồng mà,lại dễ thương nữa chứ - dễ cái đầu mày ấy,m cứ thử bị nó ám giống tao xem có thấy dễ thương không. vừa nói dứt lời thì nhỏ H.A bê 2 cốc chè đến đặt trước mặt chúng tôi. Thằng Lâm nhanh miệng : - cảm ơn nhé H.A,quán hnay đông khách quá - cậu ăn ngon miệng,mình ra phụ bác đây. – nhỏ nói xong quay đi tôi thoáng nhìn con nhỏ 1 cái,nó liếc mắt thấy tôi cũng gật đầu chào,con nhỏ lúc này đâu có đáng ghét như trên lớp nhỉ @@ thấy nó chạy đôn chạy đáo dọn bàn với rửa cốc mồ hôi nhễ nhại cũng thấy thương thương,tôi bắt đầu bớt đi phần nào ác cảm với nhỏ lớp trưởng,chỉ là giảm đi 1 phần thôi chứ vẫn chưa tiêu tan hết mà công nhận,ăn chè ở đây ngon thật… ****** Chap 9 sau khi rời quán café tôi trở về công ty làm việc đến giờ nghỉ trưa tôi xin sếp cho nghỉ buổi chiều để về thu dọn nốt đống hành lý. chả là hôm nay tôi chuyển nhà sang khu Chung cư cao cấp ở gần công ty để tiện cho việc đi lại, chỗ ở cũ thì xa quá vả lại không đủ tiện nghi cho lắm. khu trung cư này là do thằng Quân giới thiệu. nguyên văn lời nó nói "khu này vừa thoáng vừa mát, an ninh cực tốt, tiện nghi đầy đủ luôn". tôi thì nghĩ khác, có khi khu này là nhà em người yêu cũ nào của nó từng ở, xung quanh toàn thấy gái không à căn hộ tôi ở thuộc khu Chung cư phía Đông ngập nắng, công nhận là tiện nghi hơn rất nhiều thật,tiền nào của nấy mà. cũng may là khoảng thời gian đi làm tôi có tích góp được một số tiền kha khá mà theo lời các cụ hay nói là tiền để lấy vợ. tôi thì hiện tại chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình cũng có thể tôi chưa tìm thấy người thích hợp để gắn bó suốt đời. mẹ tôi thì lại không nghĩ thế,mỗi lần gọi điện về hỏi thăm thì bà cũng nhắc chuyện vợ con,còn tìm cách làm mối cho tôi nữa nhưng tôi gạt hết đi,có phải tôi ế đâu mà phải làm mối nhưng riết cũng thành quen,hình như trong lòng cũng đang dần nhiễm câu nói muôn thuở mỗi khi gọi về cho mẹ "bao giờ thì anh chịu lấy vợ?" chuyển đống đồ đạc mệt rã rời xong thì cũng đã 5 rưỡi chiều. gần khu chung cư có một công viên khá rộng và đẹp. ngày trước mỗi khi tan làm đi qua đây tôi đều thấy từng tốp người tụ tập ở trong công viên để tập thể dục hoặc tán gẫu với nhau. nơi này lúc nào cũng náo nhiệt như thế. tôi quyết định đi chạy bộ, tiện thể làm quen với một vài người nơi đây. dù sao mình là người mới đến cũng nên có lời, sau này còn được quý mến giúp đỡ. Lục tung đống đồ lên mới tìm thấy đôi giày thể thao,tôi mặc quần đùi,áo 3 lỗ,cắm tai nghe vào điện thoại rồi chạy xuống công viên…. chạy được một vòng quanh cái hồ nhỏ trong công viên, tôi thấm mệt,cũng phải thôi cả ngày khuân vác đồ đạc rồi lấy đâu ra sức nữa, ngồi nghỉ chút vậy đảo mắt một vòng quanh công viên. đột nhiên ánh mắt tôi bắt gặp một dáng người quen quen, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi. là một cô gái tóc màu hạt dẻ,buộc cao với đuôi tóc lượn sóng bồng bềnh, dáng người nhỏ nhắn cùng với bộ quần áo thể thao màu xanh tím làm tôn nước da tươi tắn. tôi lục tìm trong đầu xem hình dáng này là của ai….. đây rồi,cô gái uống “café đen” từ sau lần gặp hồi sáng, tôi đã ấn tượng rất sâu về Phương,một cô gái rất thú vị và bí ẩn. nàng bí ẩn qua cách nói chuyện,qua ánh nhìn,cách nói chuyện của nàng kết hợp với ánh mắt như muốn cuốn đối phương vào vậy,tạo cho người khác cảm giác muốn khám phá con người nàng một cách mãnh liệt vừa chân ướt chân ráo đến đây không ngờ gặp người quen tôi như mở cờ trong bụng. tôi toan đứng dậy chạy về phía nàng để bắt chuyện thì khựng lại, ngẫm nghĩ nên chào hỏi kiểu nào cho tự nhiên nhất chứ không quá vồ vập. vả lại tôi với Phương mới gặp nhau một lần mà lại là về chuyện làm ăn nên vồ vập quá dễ khiến người ra hiểu lầm (cho dù đẹp trai cũng k nên thế các thím ạ đàn ông cũng phải có cái phẩm hạnh của đàn ông ) ngồi nghĩ ngợi không biết nên tiếp cận nàng ntn thì đột nhiên từ đâu chạy đến một con chó con thuộc giống Husky lông màu xám nhảy xổ lên người tôi,hai chân nó đè vào vai tôi làm tôi mất thăng bằng ngã ra bãi cỏ. không hiểu sao trong lúc nghĩ ngợi tay tôi lại đang tung tẩy cái khăn mặt làm con chó chú ý mà chạy đến……. - Tun dừng lại,quay về đây. – giọng thiếu nữ cất lên,nghe trong vắt tôi hoàn hồn lồm cồm bò dậy,mẹ kiếp chó gì mà to như con gấu thế không biết tổ sư cái đứa nào thả chó chạy rông thế tôi rủa thầm trong bụng,tay thì phủi quần áo. Bất chợt có giọng nói cất lên ngay sau lưng tôi : - anh có sao không? em xin lỗi,con Tun nhà em nghịch quá. Tôi nhăn nhó quay mặt lại thì Phương đang ngay sau tôi thì ra con “gấu” kia là của nàng,tý nữa thì bị tôi bắt làm thịt rồi màn chào hỏi gặp gỡ tự nhiên hơn tôi tưởng,chắc phải cảm ơn con cờ hó nhà nàng mới được - ơ là em à?-tôi cố gắng tỏ ra ngạc nhiên ngỡ ngàng hết mức có thể để cho nàng thấy chúng tôi gặp nhau là do DUYÊN SỐ. - ôi anh Tùng, em lại tưởng là ai nữa chứ, may mà gặp người quen không khéo em bị mắng vì tội để cho thú cưng chạy loạn mất,mà a có sao không? - nàng nói, tay vén lại vài sợi tóc xõa xuống trước mặt lên. - à,a không sao đâu,nó chỉ đẩy a ngã xuống thôi - con Tun nhà e nghịch lắm,rời mắt ra một cái là nó chạy lung tung ngay. Mà nó chỉ đi trêu người khác ntn thôi chứ chả bao giờ cắn cả nó mà cắn thì a bắt làm thịt rồi tôi cười cười nhìn nàng,để ý thấy nàng đeo kính,lạ nhỉ hồi sáng có thấy đeo đâu : - bây giờ anh mới để ý là em đeo kính đấy, hình như hồi sáng không đeo thì phải? - à - nàng quay sang, cười - đi làm em thường đeo kính áp tròng cho tiện, còn ở nhà thì em đeo kính thường cho khỏi hại mắt. - thế à? em đeo kính như này trông đẹp mà - tôi buột miệng khen một câu. má nàng hơi ửng lên, tim tôi bắt đầu khua trống múa chiêng loạn xạ. - mà nhà anh cũng ở gần đây ạ? hình như hôm nay lần đầu em thấy anh. hoặc mọi hôm cũng thấy nhưng không biết - nàng đánh trống lảng khỏi câu nịnh nọt của tôi. - anh mới chuyển đến đây từ chiều thôi, định bụng đi tập thể dục rồi làm quen với vài người, không ngờ là gặp em ở đây đấy! đúng là có duyên thật :lockdown: - tôi vừa nói vừa quay sang nháy mắt với nàng,làm nàng ngượng ngùng quay đi chỗ khác. - thế anh ở khu nào thế? em ở khu phía Nam. - anh ở khu phía Đông. nàng gật gật đầu, mắt vẫn nhìn vào em cún đang lăn lê trên bãi cỏ cạnh mình. - con chó của em có vẻ nghịch quá nhỉ? Husky à? - tôi hỏi tiếp - vâng, nó mới được 6 tháng tuổi thôi - nàng mỉm cười 6 tháng tuổi mà to như con gấu thế k hiểu nuôi lâu thêm chắc nó bằng con ngựa mất - anh nghe nói nuôi Husky khó lắm, em bận rộn vậy mà vẫn chăm chút được à? - cũng không khó lắm đâu anh, chỉ cần yêu thích là được rồi. em nuôi nó từ bé nên nó ngoan lắm không dám đòi đi chơi nhiều đâu - nàng nhìn con chó tỏ vẻ hạnh phúc lắm. - hồi đầu mới nuôi em cũng sợ lắm chứ, giống Husky nếu nuôi mà không nuông chiều nó như trẻ con thì nó sẽ phá phách, hờn dỗi mình, có khi nó còn tự làm bản thân nó bị thương nữa. nhà em còn một em giống Husky nữa cho nó có bạn nhưng hôm nay em ấy phải đi bác sĩ mất rồi - nàng thở dài - em có vẻ thích nuôi động vật nhỉ? - em thích nuôi chó thôi, chứ mèo em sợ lắm lại bị dị ứng lông mèo nữa nên không dám nuôi. Mà a có nuôi chó hay mèo gì không? - anh có,anh nuôi con Thân mà còn nuôi không nổi nó đây này – tôi trêu nàng - con Thân là con gì thế anh, e chưa nghe nói bao giờ - nàng tròn mắt hỏi - con Thân đây này – tôi lấy tay vỗ vỗ vào ngực mình,nói tiếp : - thân anh còn nuôi chưa xong lấy gì mà nuôi chó với mèo nàng bị tôi chọc,cười ngặt ngẽo. tôi và nàng ngồi tám đến hơn 7h thì nàng xin về vì đến giờ cơm nhà nàng. - vậy hôm nào rảnh anh ghé qua nhà em chơi nhé-nàng nói - chắc vài hôm nữa nhà cửa ổn định a làm tân gia cùng mấy ae trong công ty, em cũng đến nhé,coi như a ra mắt “hàng xóm” luôn - tôi gợi ý nàng một cái hẹn - vâng, em sẽ tới xem nhà “anh hàng xóm” có được đẹp như nhà em không – nàng nói, nở một nụ cười đánh thức cả ông mặt trời đang ngái ngủ - được người đẹp chiếu cố đến nhà tại hạ đây lấy làm vui mừng lắm – tôi chọc nàng - hihi,thế thôi e về đây,không mẹ e lại chờ cơm. Tun đi nào nàng chào tôi ra về,tôi đứng thẫn người nhìn theo bóng người con gái đi cạnh con chó cho tới khi khuất hẳn….

Truyện Xin Lỗi Anh Yêu Em
Truyện Chuyện Tình Với Gấu Người Đài Loan
Truyện Yêu Thầm Em Gái Bạn Thân
Truyện Nhật Ký Chăn Rau
Truyện Chuyện Tình 5 Năm Trước
Thế Giới Game Mobile
© 2024 gamevn24h.net