AVATAR ARMY KPAH NINJA
Cập nhật: 31/07/2015 lúc 14:13.

mọi người cuối cùng cũng đông đủ, tất cả lục đục lên xe. tôi thì ngồi cạnh ông anh cùng phòng nhưng không hiểu sao ông ấy cứ lùa tôi đi chỗ khác. cuối cùng tôi và Phương ngồi cạnh nhau. con Bống cũng không hề lèo nhèo đòi đổi chỗ như tôi nghĩ, trái lại nó hớn hở ra mặt. chắc chắn đây là sự sắp đặt. chắc chắn là thế vì hồi nãy tôi thấy thằng Quân to nhỏ với cái Bống rồi đến thì thầm vào tai mấy người trong phòng tôi nữa.
tôi cũng không thể chạy ra chỗ khác được. thứ nhất Phương không quen biết ai. thứ hai nếu tôi đứng lên tìm chỗ ngồi khác thì có vẻ không hay cho lắm. không thể vì bị trêu, ngại ngùng mà để nàng ngồi một mình được. hơn nữa, tôi thừa nhận là tôi thích sự sắp đặt hơi phô trương này lắm!
xe bắt đầu khởi hành. mới 10 phút trước còn nhốn nháo mà giờ yên tĩnh thế. cũng phải, trời còn khá sớm nên chắc mọi người lại lăn ra ngủ hết. mắt tôi cũng bắt đầu nặng trĩu. liếc sang Phương thì thấy nàng đang áp mặt vào cửa kính, nhìn ra bên ngoài.
– em không buồn ngủ à? – tôi hỏi
– có chứ, nhưng em thích nhìn đường hơn – nàng cười đáp, giọng điệu như trẻ con.

nghe nàng nói tôi bất chợt nhớ đến một người cũng thích nhìn ngắm đường như nàng, thích chạy xe thật chậm thật chậm trên con đường quen thuộc, thích thả bộ trên con đường đầy lá bằng đôi chân trần nhỏ nhắn…. bất giác tôi mỉm cười “xa quá rồi, hoài niệm làm gì nữa hả Tùng”

– anh đăm chiêu gì thế? Nhìn em buồn cười lắm à? – Phương quay sang bắt quả tang nụ cười của tôi
– đâu có, tại a vui thôi. – tôi gãi đầu
– có gì làm anh vui à?
– a chưa nghĩ đến chuyện cùng em đi chơi bao giờ, lại còn đi biển nữa. – tôi ấp úng
nàng thoáng đỏ mặt, cúi đầu xuống. tôi tự thấy mình ngu ngốc vô cùng tự dưng làm không khí trở nên ngột ngạt, quay sang nàng thì thấy nàng hết đan tay vào nhau rồi lại nhìn ra cửa sổ. tôi chữa cháy :
– Phương thích biển không?
– em thích lắm, mỗi lần được đi biển a vui lắm, ở gần biển cảm giác như được giải phóng khỏi thể xác vậy. em thích mùi của biển nữa. – nàng nói
– mùi của biển? – tôi thắc mắc
– mùi mặn của muối này, mùi tanh của cá này, mùi của nắng nữa. hòa quyện với nhau thành mùi của biển. – nàng cười hiền – đấy là điều em nghĩ thế thôi, cảm nhận mà.
– thú vị thế cơ à? Lát đến nơi a phải cảm nhận xem mùi của biển như thế nào mới được
chúng tôi nói chuyện một hồi, chỉ dám ngồi thì thầm sợ ảnh hưởng người khác. bây giờ tôi mới để ý, Phương hôm nay mặc váy. cái váy màu kem cổ lục lăng, để lộ hõm cổ chỗ xương quai xanh mảnh mai. lát sau nàng ngủ thiếp đi mất, thấy vậy tôi cũng yên lặng ngả lưng rồi dần chìm vào giấc ngủ.
********
Chap 31
Sau lần đụng mặt không mong muốn với Ngân ở quán kem, tôi chưa hề gặp lại Ngân để giải thích rõ ràng. và tôi nhận ra, trong lòng mình cũng không muốn giải thích gì nhiều, bất giác điều này khiến tôi bận tâm. một phần cũng vì thời gian ngày thi loại cũng sắp đến rồi nên đứa nào đứa nấy cũng chỉ in một chữ HỌC trên trán.
tôi biết trong những lúc như thế này mà cứ đâm đầu cắm cổ vào đống sách vở sẽ chẳng có ích lợi gì mà chỉ tổ thêm nặng đầu và áp lực nên tôi nghĩ cuối tuần này nên nói chuyện với Ngân. chưa kịp để tôi đắn đo nên đi đâu và nên nói gì thì Ngân đã hẹn tôi trước-ngay trong giờ ra chơi của tiết đầu tiên. tôi hơi bất ngờ vì sự chủ động khác với vẻ rụt rè hàng ngày của Ngân nhưng tôi cũng nhanh chóng đồng ý với lời mời này. mặc dù vậy trong đầu tôi cũng băn khoăn vô cùng.
***
ngày hẹn đã đến, chúng tôi hẹn nhau ở trước cổng nhà thờ. vì mùa lễ đã qua nên cũng ít người qua lại chỗ này. chúng tôi đi song song cạnh nhau một hồi. thỉnh thoảng có hỏi nhau vài câu thường nhật sau đó lại thinh lặng. bỗng nhiên, Ngân đứng sững lại quay sang đối mặt với tôi. tôi hơi bối rối nhưng cũng đứng lại, cố gắng tìm xem điều gì đang hiện hữu sau đôi mắt kia. Ngân hít một hơi thật dài như thể tự tiếp thêm động lực cho bản thân, sau đó chậm rãi nói:
-Tùng này – cậu ấy khẽ gọi.
-à…ừ , có chuyện gì vậy – tôi lúng túng, nhưng cũng cố gắng trả lời rành mạch.
-chuyện hôm trước… – cậu ấy tiếp tục ngập ngừng. tôi như chợt hiểu ra vấn đề nên đáp lời ngay lập tức:
-chuyện đấy, à mình cũng định nói với cậu nhưng dạo này bận quá, nên…
-ý mình không phải là vậy – cậu ấy ngắt ngang lời tôi – lúc thấy cậu và Hạ Anh, mình chỉ ngạc nhiên vì không ngờ mình lại gặp nhau trong hoàn cảnh đó. mình cố tỏ ra lạnh lùng vô cảm, mình nghĩ như vậy là đúng. nhưng, sau đó mình nhận ra mình chẳng hề bận tâm việc cậu đi cạnh bất kì cô gái nào khác. Tùng này…-cậu ấy nói một hơi dài rồi ngập ngừng nhìn tôi – mình không hề cảm thấy ghen tức một chút nào hết, có phải đã sai ở đâu không?
tôi cảm thấy hơi…bàng hoàng một tẹo. phải nói làm sao đây, thật sự, thật sự trong lòng tôi cũng cảm thấy tương tự như thế. tôi đã cân nhắc điều này rất lâu và nhiều trước đó, nhưng tôi không dám tự thừa nhận để nói với chính bản thân mình là chính xác tình cảm tôi dành cho Ngân là “sự ngưỡng mộ”, ngưỡng mộ với một cô gái xinh xắn và giỏi giang cho dù ban đầu tôi có thấy cảm nắng nàng.
-mình đã từng thích cậu, mình cũng ngưỡng mộ cậu nữa – cậu ấy tiếp lời trong lúc tôi còn đang ngẩn người ra. – này – cậu ấy gọi, giọng bắt đầu lạc dần đi, mắt bắt đầu đỏ hoe – cậu nói gì đi chứ.
cậu ấy sắp khóc đến nơi còn tôi thì vẫn cứ im lặng không biết nên nói gì. tất nhiên là tôi không thể cứ thế thừa nhận “à ừ mình cũng giống hệt cậu vậy” được, chưa chắc nói thế có khiến cậu ấy nhẹ nhõm hơn hay suy sụp hơn nữa. tôi tiếp tục im lặng 10 giây, chắc đây là 10 giây dài nhất đời tôi mất, sau đó tôi chậm rãi nói:
-Ngân này – cậu ấy ngước lên nhìn tôi, một giọt nước mắt đã bắt đầu rơi khỏi mí mắt, lăn dài trên má và bất giác rơi vào nơi bàn tay đang cố gắng vặn vẹo của cậu ấy – không biết nói sao nữa nhưng mình cũng thích cậu, rất thích là đằng khác ấy. nhưng sau đó dần dần mình thấy “cái thích” này nó lạ lạ lắm…- tôi tiếp tục ngập ngừng để tìm lời lẽ phù hợp hơn
-Tùng…cũng cảm thấy giống Ngân, phải vậy không? – cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi một câu, câu hỏi mà tôi chỉ có thể trả lời “có” hoặc “không”. mọi sự giải thích kèm theo chỉ là ngụy biện hết.
-mình…ừ, mình cũng thấy thế.
bất chợt tôi nghe thấy tiếng thở phào của Ngân, rõ ràng bên tai.
-mình cứ nghĩ mình sẽ trở lên tồi tệ trong mắt cậu, rồi cậu sẽ ghét và không chơi với mình nữa cơ. – cậu ấy vẫn vặn vẹo các ngón tay – mình sợ nói chuyện này vào lúc này sẽ ảnh hưởng đến ngày thi của cậu, nhưng mình không thể để lâu được thêm nữa. cậu hiểu chứ?
-ừ, mình hiểu mà, mình cũng suy nghĩ đến chuyện này rồi nhưng không biết mình có đúng không, hoặc mình có nhầm ở đâu không. mình cũng không biết nên nói ra không nữa, chắc cậu ghét mình cả đời mất.
-cậu nghĩ mình là người xấu tính thế sao? – Ngân với tay véo một cái đau điếng vào tay tôi. tôi nhảy dựng lên vì đau còn cậu ấy thì lại cười lăn cười bò.
-bây giờ thế nào nhỉ – cậu ấy nói tiếp – mình làm bạn tốt nhé.
-mình luôn là bạn tốt của cậu – tôi chìa tay ra.
-mình luôn là BẠN GÁI tốt của cậu – cậu ấy nắm lấy tay tôi, nhấn mạnh vào hai chữ BẠN GÁI – tất nhiên bạn-là-con-gái nhé – cậu ấy bật cười.
-giờ thì cậu lau nước mắt đi không người khác tưởng mình bắt nạt cậu thì oan uổng quá – tôi bông đùa, kết quả nhận được một cái nhìn xéo cháy mặt của Ngân…
hai đứa cứ nắm tay nhau như bao đôi khác, đi bộ thong dong rất lâu trên những con người trải đá xung quanh nhà thờ. và tất nhiên chúng tôi chỉ là những người bạn, chính thức trở thành đôi bạn ngược dấu với nhau. có lẽ đây là cuộc chia tay vui vẻ và thoải mái nhất trong đời tôi, cho dù có thấy nước mắt của cô bạn ngốc xít đi chăng nữa. những ngày sau hẳn là những ngày hạnh phúc…

Truyện Ranh Giới
Truyện Nhật Ký Làm Bố
Truyện Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ
Truyện Những Chuyện Bựa Thời Sinh Viên
Truyện Đừng Đùa Với Teen
Thế Giới Game Mobile
© 2024 gamevn24h.net