AVATAR ARMY KPAH NINJA
Cập nhật: 31/07/2015 lúc 14:13.

tôi choàng tỉnh dậy khi vừa ngủ mê bị đâm xe vào cột điện. Hạ Anh giật mình nhìn tôi, tôi nhìn lại nó rồi liếc cái đồng hồ treo trên tường.
-quá trưa rồi sao! – tôi hét toáng lên – sao cậu không gọi tớ dậy
-thấy cậu ngủ ngon quá ai nỡ – nó đáp, mặt vẫn cắm vào quyển sách đọc dở.
tôi đứng lên, vươn vai. bất chợt cái bụng phản chủ nó kêu một tiếng “ọc ọc…”. im lặng kéo dài, sau đó thì Hạ Anh phá lên cười, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
-có gì mà cười chứ – tôi hất hàm về phía nó
-thôi được rồi, đi kiếm cái gì ăn đã. tớ ăn bánh mì đấy nhé – nó đáp, tay khều khều về phía tôi
-được rồi, ăn bánh mì kẹp kem – tôi cười.
trả lại đống sách, hai đứa lại lóc cóc đạp xe đi kiếm cái bỏ bụng. đến quán kem, khá vất vả để kiếm được bàn trống. vì là ngày nghỉ nên lúc nào cũng đông. đang nhanh chân thúc Hạ Anh đi nhanh đến cái bàn trống hiếm hoi thì bất chợt có tiếng gọi.
-Tùng!
tôi quay đầu lại, Ngân đang ngồi đó cùng với nhóm bạn của cô ấy, nét mặt biểu lộ trạng thái kì lạ mà tôi không thể nào xác định nổi. mấy đứa con gái bắt đầu há hốc mồm rồi chụm đầu lại với nhau. Ngân không nói gì, chỉ nhìn tôi trân trân. trống ngực tôi bắt đầu đập liên hoàn, các dây thần kinh co giật liên hồi, hơi thở cũng bắt đầu gấp gáp hơn.
lúc đó, chỉ có sáu mắt nhìn nhau.
**************
Chap 30
tôi tròn mắt nhìn Ngân, nàng thì hết nhìn tôi xong lại quay sang nhìn H.A, còn H.A chỉ chăm chăm nhìn từ phía sau lưng tôi, cả ba lặng thinh không nói câu nào. Thấy tình hình không ổn tôi cất lời
– Ngân nói hôm nay bận mà?
– mình đi học nhóm ở nhà bạn rồi mọi người rủ nhau qua đây ăn kem. – Ngân nói giọng thản nhiên
“ à rồi, thì ra là bận học nhóm, nãy mình còn tưởng nói dối mình vì không muốn đi chơi cùng mình nữa” tôi nghĩ trong đầu rồi thở phào nhẹ nhõm.
– Thế cùng ngồi luôn đi, tớ với H.A cũng đang định ngồi ăn kem này. Tiện thì ngồi luôn đây nhé. – tôi cười xuề xòa
– thôi Tùng ngồi bên kia đi, hai người đang đi chơi với nhau mà, ngồi chung với bọn tớ sao được, với lại bàn cũng hết chỗ rồi. – nàng quay lại đánh mắt về phía cái bàn mà bạn nàng đang ngồi, nói hơi lạc giọng
tôi bắt đầu bối rối, cố chữa cháy trong vô vọng
– kéo thêm ghế vào ngồi vẫn được mà, bàn còn rộng thế kia còn gì.
– phải đấy Ngân ơi, bàn còn rộng lắm cho Tùng ngồi chung đi lát còn trả tiền chứ. – một nhỏ trong nhóm chen vào, rồi mấy nhỏ khác cũng hùa theo. Tôi thầm cảm ơn mấy nhỏ đó, đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy có cảm tình với mấy nhỏ lớp C nhiều đến thế
– thôi cậu qua kia ngồi đi còn nói chuyện, thế nhé mình vào bàn đây, mai gặp. – Ngân nói nhanh rồi lạnh lung quay đi. Tôi thoáng chút đứng hình, chưa hiểu sao nàng lại phản ứng như thế? Thở dài một cái tôi quay lại cười một cái với H.A nãy giờ đứng sau tôi :
– đi về bàn kia ngồi đi. Nhanh không người ta ngồi mất.
– nhưng…. – H.A bối rối nhìn về phía Ngân đang ngồi quay lưng lại với tôi
– không sao đâu mà, người ta có bạn thì tôi cũng phải có bạn chứ, đi nào. – tôi đẩy nhẹ vai nhỏ tiến về cái bàn ở góc xa. Tiện đi qua gọi luôn 2 cốc kem rồi xà vào bàn ngồi.
H.A có vẻ bối rối, 2 tay nhỏ khẽ đan vào nhau, mắt hết liếc tôi lại quay sang chiếc bàn phía xa…
– ăn đi chứ, cậu nghĩ gì thế? – tôi giục nhỏ, nhìn vào cốc kem thấy vẫn còn nguyên
– nhưng mà… hay là mình ra giải thích với Ngân nhé, không cậu bị hiểu nhầm đấy. – nhỏ ngập ngừng
– hiểu nhầm chuyện gì? – tôi tròn mắt nhìn nhỏ
– thì chuyện cậu đi với tôi này, biết đâu người ta nghĩ khác. – nhỏ khẽ cúi đầu, thoáng chút đỏ mặt
– có gì đâu, bạn bè cùng lớp đi chơi với nhau có gì không được chứ, ăn đi hồi nãy đòi ăn ghê lắm mà, bây giờ không đói à?
– à ừ, bạn bè nhỉ!!! – H.A mỉm cười mắt nhìn xuống cốc kem. – thế ta không khách sáo nữa, hôm nay ăn cho nhà ngươi cháy túi. – nhỏ bỗng thay đổi giọng điệu làm tôi bất ngờ, trong đầu tôi thoáng có ý nghĩ “nó bị thần kinh à” nhưng nhớ lại ánh mắt hồi nãy khi mà nhỏ nói ra hai từ “bạn bè” lại dập tắt ý nghĩ đó của tôi…..
đầu tôi bắt đầu rồi rắm, hình ảnh Ngân bật dậy khi thấy tôi và H.A bước vào quán như bất ngờ, hốt hoảng. cái cách mà nàng đưa mắt nhìn sang H.A rồi lại quay về tôi làm tôi thấy có lỗi vô vàn. Rồi hình ảnh ánh mắt H.A sâu thẳm, gợn buồn khi nhắc lại từ “bạn bè” của tôi….
một người là người tôi yêu, tôi theo đuổi, một người thì chả biết từ bao giờ tôi đã coi trọng hơn cả một người bạn… tôi bỗng thấy mình khốn nạn vô cùng, tội lỗi vô cùng, vô dụng cũng vô cùng. Ngay lúc này tôi chẳng thể xác định được điều gì, tôi chả thể bỏ H.A ở lại mà chạy đến chỗ Ngân, cũng chẳng thể ngồi cạnh H.A mà thỉnh thoảng không liếc mắt qua phía bên kia được….
– nghĩ gì mà đăm chiêu thế? – H.A khẽ nói
– à có gì đâu, mình đang tính sau sẽ mở quán kem to như này để làm giàu. – tôi khẽ giật mình xong ngay lập tức vội lấp liếm
– mở quán kem á? Sao cậu muốn mở quán kem? Tôi nghĩ mục đích làm giàu chỉ là phụ thôi. – nhỏ nghiêng đầu
– trước mắt thì là thế đã, ý tưởng vừa lóe lên mà. – tôi ngượng ngạo
– thế sau phải gọi ông chủ Tùng rồi nhỉ. – nhỏ nháy mắt
tôi chả nói gì chỉ gãi đầu rồi cười, mà không biết rằng phía sau có ánh nhìn cùng nụ cười buồn thiu…
.
.
.
.
.
.
.
.
Phương tiếp tục ngồi im trong khi Hiền cứ ngồi trêu ghẹo nàng. tôi thì cứ ngồi im không biết nên nói gì cho khỏi ngượng, may mà có cái Bống nó đi cùng không thì mấy ngày nghỉ lễ chắc chả ai nói với ai câu nào mất đến nơi, mọi người đã tập trung gần đông đủ. mấy bà chị cả của phòng thì đang dỗ dành mấy đứa con ăn nốt cái bánh cho no bụng, còn mấy anh như thể vớ được cạ cứ đứng tám đủ thể loại chuyện trên trời dưới bể. tôi nhanh chân mở cửa xe rồi xách đống vali ra khỏi cốp xe. Phương nhanh chóng nhập hội với hội phụ nữ, nàng thuộc type người năng động và cởi mở, không khó để nói chuyện và chia sẻ, chả bù cho tôi rất khó hợp với người lạ.
tôi cứ đứng ngơ ngẩn nhìn nàng hồi lâu. nàng thì tíu tít vui đùa với bọn trẻ con, áp đôi bàn tay nhỏ xíu mẫm mạp của chúng vào má mình rồi cười tươi rói, bất chợt kéo thằng nhóc về phía mình rồi hôn chụt lên môi nó. tự dưng mặt tôi đỏ rần, cảm giác hai tai nóng bừng bừng. không hiểu cảm giác bối rối này là gì đây. thằng Quân đứng cạnh, bất chợt hắng giọng làm tôi giật nảy mình.
– chơi với mày lâu lắm rồi nhé, đây là lần đầu tao thấy nét mặt mày thay đổi nhiều màu như vậy – nó cười cợt, giọng vẫn đểu không thể lẫn vào đâu được.
tôi không đáp, vờ rút điện thoại ra bấm bấm loạn xạ
– tao biết mày đang nghĩ gì đấy. thích thì tấn công đi – nó tiếp lời.
– linh tinh, thích gì mà thích – tôi gạt đi – tao chưa nghĩ đến chuyện đấy.
– đợi mày nghĩ xong chắc người ta cũng được một đứa rồi – nó phẩy tay.
thật ra, tao không hiểu tao đang suy nghĩ những gì, và cô ấy suy nghĩ những gì. tao không chắc – tôi nói một hơi dài
– để xem nào, chuyện tình cảm thì nên tự thân vận động. nhưng có thể tao sẽ giúp được mày chút ít.
– gớm – tôi quay sang nhìn nó như quái vật – mày nói được những câu nghiêm túc như này làm tao rùng mình – tôi phá lên cười
– tao sắp lấy vợ rồi đấy. ai lông bông như mày đâu.
đúng lúc đó, quả bóng nhỏ của thằng nhóc lăn về gần phía tôi, Phương bế bổng nó trên tay rồi chạy lại. thằng Quân lại hắng giọng rồi lẩn ra chỗ khác. chỉ còn lại tôi – Phương – và thằng nhóc. thôi bỏ qua thằng nhóc đi
tôi cúi xuống nhặt quả bóng lên rồi đưa cho nó. thằng bé thích thú tập trung vào quả bóng nhỏ, miệng không ngừng nói những từ khó hiểu, theo khoa học nói đây là ngôn ngữ của trẻ con.
– anh thích trẻ con không? – Phương hỏi
– thích, anh đang nuôi trẻ con kia – tôi cười, tay chỉ về phía cái Bống đang mải chơi với mấy đứa bạn mà nó vừa làm quen, nhìn cũng sàn sàn tuổi nhau.
– em thích trẻ con bé như này này, được bế trên tay. trẻ con còn hay có mùi thơm nữa chứ – nàng thao thao bất tuyệt, tôi hầu như không nghe lọt câu nào. căn bản vì đang mải thả hồn trên mây.
– con thơm cô đi – Phương chìa chìa má ra phía thằng nhóc. thằng bé cố vươn người rồi hôn chụt lên môi – đấy là hôn rồi con biết không – Phương phá lên cười.
thằng này không biết theo gene bố hay mẹ nữa, nó còn khá hơn ông chú gần 30 tuổi đang đứng đây. tôi nghĩ thầm trong lòng, cố gắng để không cho suy nghĩ lọt ra ngoài.
– chú nữa – tôi cũng chìa mặt ra. thằng bé đáng yêu với tay quàng lấy cổ tôi rồi cũng hôn một cái vào môi.
nó còn nhỏ nên tay khá ngắn, khoảng cách giữa tôi và Phương bây giờ được tính bằng từng centimet. cái vừa nãy chẳng phải là hôn gián tiếp sao. tôi cảm nhận được sức nóng từ hơi thở đối phương phả ra, cái má mềm mại đang dần chuyển sang ửng đỏ. đâu đó thoang thoảng mùi thơm hoa oải hương quen thuộc. thằng bé con có vẻ thích thú nên càng ghì chặt tay hơn. tôi thì không thể vùng ra được vì chẳng may ngã cả hai cô cháu.
– mẹ…mẹ con gọi kìa – Phương ấp úng chỉ tay ra xa.
thằng bé hớn hở buông tay ra, rồi luôn mồm gọi mẹ. Phương không nói gì rồi bế thằng bé đi thẳng, để mình tôi lại ngẩn ngơ với nụ cười trong lòng.

Truyện Cô Bé Đáng Yêu
Truyện Nhật Ký Chăn Rau
Truyện Cô Bé Hà Nội
Truyện Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ
Truyện Yêu Nhỏ Bạn Thân
Thế Giới Game Mobile
© 2024 gamevn24h.net