– Dương đại hiệp đến rồi chúng mày ơiiiiii. – thằng Kiệt gào lên khi tôi vừa bước đến cửa lớp
sau đó là lố nhố vài cái đầu chạy ra vây quanh tôi thành vòng tròn. Ngửi thấy mùi nguy hiểm tôi cố lách ra nhưng không được, đành khép lép đứng đó cho chúng nó muốn “làm gì thì làm”
– Dương đại hiệp à! Hôm qua đi chơi với cô Long vui không? – thằng Lâm hỏi bằng giọng bỉ ổi
– Dương đại hiệp à, cô Long hôm qua có được vui không? – thằng Kiên hùa theo
– Dương cái con khỉ, chúng mày xem nhiều phim quá rồi đấy. – tôi cằn nhằn
– được ae phong cho cái chức Dương cụt mà không thích à? Thế nhường cô Long cho tao đi tao làm Dương Quá cho, hé hé hé. – thằng Lâm vẫn không ngừng nói bằng cái giọng khả ố đó
– hôm nay chúng mày bị sao thế? Lui ra tao còn vào lớp. – tôi hối
– muốn vào lớp cũng được, nhưng phải kể cho an hem nghe xem hôm qua làm những gì đã. – thằng Kiệt nói
– làm gì là làm gì? Tao đi xem noel thôi chứ làm gì. – tôi bắt đầu bối rối
– chỉ xem noel thôi à? Thế mà hôm qua có đứa nhìn thấy Dương huynh đệ năm tay cô Long đi về phía vườn táo cơ đấy. – thằng Lâm nói
– chúng mày dở à? Tao đi tham quan quanh nhà thờ thôi.
– chỉ đơn giản là đi tham quan thôi à? Tao nghi còn nội tình phức tạp nữa. – thằng Lâm vẫn nói bằng cái giọng sặc sụa phim kiếm hiệp của nó.
– chúng mày đừng có mà nói linh tinh. Tránh ra cho tao vào. – tôi bắt đầu bực mình, lấy tay gạt chúng nó ra bước vào lớp.
mới sáng ra đã bị mấy thằng ôn dịch làm đủ trò, đến ngu hết người với chúng nó mất. hqua tôi với Ngân đi dạo chắc đứa nào nhìn thấy lên ton hót với bọn ở lớp, mà cũng chả trách ai được nữa, dù gì thì nhà thờ cũng không phải của riêng tôi, tôi đến được thì chúng nó cũng đến được. thờ dài một cái quăng cái cặp sách xuống bàn, mắt tôi còn chẳng them để ý xem có ai đến chưa, chỉ bất chợt nghe tiếng khẽ “á” một cái, lúc ấy mới giật mình nhìn xuống thì thấy H.A đang ôm tay, cái cặp sách của tôi hôm nay nặng cả cân mà đè vào tay thì cũng đau lắm đấy chứ. Thấy nàng ngồi xuýt xoa, tôi vội cúi xuống rối rít
– cậu không sao chứ? mình xin lỗi mình không để ý.
– ……..
– đưa tay mình xem nào, xem có bị sưng lên không?
– ………
– sao cậu không nói gì thế? Cậu giận mình à?
– tôi sao phải giận cậu chứ, từ trước đến giờ cậu có bao giờ “ĐỂ Ý” đâu. Trong mắt cậu tôi có là gì đâu mà cậu phải để ý chứ. – H.A nghiến răng
– ơ sao cậu lại nói thế? Mình ….mình
tiếng trống báo vào học cắt ngang lời giải thích của tôi, như chỉ chờ nó thế, H.A đứng bật dậy hô to :
– cả lớp truy bài.
tôi chẳng hiểu sao H.A thay đổi thái độ với tôi như thế. Chẳng lẽ nàng giận chuyện vứt cặp sách vào tay lâu thế?
– cậu bỏ bài tập Sinh với Đía ra cho mình kiểm tra. – H.A đứng sững trước mặt tôi tự bao giờ, dõng dạc nói
– ơ ơ tôi tối sầm mặt, bài tập sinh với địa hôm qua tôi đã them đụng tay đâu, mà sao hôm nay nàng lại kiểm tra tôi chứ? mọi khi toàn bỏ qua tôi cơ mà
– thế nào? Vở đâu. – H.A nhìn chằm chằm vào tôi hỏi
– mình quên không làm rồi. – tôi gãi đầu.
H.A chẳng them nhìn tôi lần nữa, lạnh lùng buông một câu rồi bỏ đi để lại tôi mới một đống thắc mắc :
– bận quá mà làm gì có thời gian làm chứ. vào sổ.
*************
Chap 28
– anh Tùngggggggg
– gì thế? Mới sáng sớm đã hò hét ầm nhà lên rồi? – tôi mắt nhắm mắt mở bước từ trong phòng ra
– sáng sớm gì nữa, 10h rồi kìa. – con Bống chu mỏ
– ừ nhỉ! Hôm qua anh ngủ muộn quá. – tôi vừa nói vừa bước vào WC
– em không có đồ bơiiii
– đồ bơi làm gì? – tôi quệt kem đánh răng vào bàn chải
– ơ thế đi biển không bơi à?
– có chứ, hỏi thừa.
– thế em không có đồ bơi thì đi biển em nghịch cát trên bờ à? – Bống phụng phịu
– mày chọn tạm cái quần đùi của anh mà mặc, cứ cởi trần như ngày xưa ra biển tắm cũng được chứ có sao đâu. Ngày trước đi biển mày cũng mặc mỗi cái quần con với cởi trần còn gì. – tôi cợt nhả
Định bụng đùa nó chút cho vui thôi chứ chuyện đồ bơi cho nó thì tôi cũng định hôm nay sẽ cho nó đi mua vì ngày mai cũng đi biển rồi.
– này, đi chọn quần rồi à? Sao không nói gì hết vậy. – tôi vừa đánh răng vừa gọi với ra ngoài khi không thấy tiếng Bống nữa
Vẫn không có tiếng trả lời, chắc lại chạy đi đâu chơi rồi, đúng là đồ trẻ con nhưng chẳng phải thế, tôi đang lau mặt thì có tiếng mở cửa mạnh từ sau, giật mình quay lại thì thấy cái Bống đứng đó, mắt đỏ sọng nhìn tôi
– ĐẤY LÀ HỒI EM CÒN NHỎ NHÉ, ANH LÀ ĐỒ ĐÁNG GHÉT. – nó đứng trước cửa hét vào mặt tôi, hai hàng nước mắt chảy dài rồi đóng cửa cái rầm.
Tôi đứng hình giây lát, mắt tròn to nhìn về phía cánh cửa, tự hỏi sao phản ứng của con bé lại “dữ dội” thế vậy? tôi làm gì sai à? Chỉ đùa nó chút thôi mà tôi lắc đầu treo cái khăn mặt lên rồi mở cửa bước ra. Phòng khách.. không có. Nhà bếp….không có. Ban công…không có. Tôi đi về phía phòng ngủ của nó, đưa tay vặn cái nắm cửa nhưng không được, con bé khóa cửa rồi.
– Bống ơi, mở cửa cho anh nào.
– …..
– Bống ơi, a đùa thôi, mở cửa cho anh rồi an hem mình đi mua đồ bơi nào. – tôi ngọt ngào dỗ dành quý cô đỏng đảnh phía sau cánh cửa
– không cần, anh đi mà mua quần đùi ấy. – tiếng con Bống hét từ sau cánh cửa
– thôi anh đùa mà. Mở cửa cho anh đi.
……..
Sau đó tôi diễn cảnh ông anh gần ba chục tuổi đầu đứng ngồi không yên trước cửa phòng con em bé bỏng gọi, dỗ dành các kiểu nhưng không nhận được hồi âm từ sau cánh cửa.
– a đi nấu cơm, lát ăn xong mình đi siêu thị nhé.
Tôi hoàn toàn bó tay trước cái kiểu giận dỗi này, rảo bước vào bếp nấu ăn, phải nấu mấy món ngon nịnh cô công chúa kia mới được. nghĩ là làm tôi thay bộ thể thao đi siêu thị mua mấy thứ con bé thích. Tầm 20p sau tôi về nhà với túi đồ to tướng trên tay, bắt tay vào làm nhìn tôi bây giờ y như đầu bếp thực thụ. Tay phải luộc gà tay trái băm sườn, vật lộn với đống thức ăn gần hai tiếng đồng hồ cũng xong. Tôi bày hết thức ăn lên bàn rồi ton ton đi về phía cảnh cửa ngăn cách hai “chiến tuyến”
– Bống ơi, bống à. Ra ăn cơm nào a nấu xong hết rồi. – tôi nói vọng vào trong
– đã bảo em không phải là Bống. – con Bống gắt lên
– à ừ, Linh ơi ra ăn cơm nào, rồi mình còn đi mua đồ.
– không ăn.
– hôm nay a trổ tài đầu bếp nhé, toàn món e thích thôi
– không ăn.
– sườn băm này, gà này, chả bò này, rau muống xào nữa. – tôi đứng cửa liệt kê thành quả của tôi
– không ăn.
Con nhóc vẫn bướng bỉnh phía sau cánh cửa, chả nhẽ lại đạp cửa lao vào túm tóc nó lôi ra ăn tôi cáu tiết đứng ngoài nhìn bất lực về phía cánh cửa, con gái đúng là loài phức tạp, chẳng thể hiểu được và cũng chả cách nào hiểu được. tôi thở hắt ra một cái rồi đi vào bàn ăn đánh chén một mình, rõ mất ngon, bỏ bao nhiêu công ra nấu nướng cuối cùng vẫn không dỗ được con bé đang ngồi nhìn đống thức ăn được dọn trên bàn thì điện thoại trong túi tôi reo lên…. Là Phương gọi, tôi vội vàng bắt máy
– Phương à!
– Vâng, anh Tùng ăn cơm chưa?
– anh ăn rồi, em đã ăn uống gì chưa?
– em cũng vừa ăn rồi, em điện thoại hỏi anh xem mai đi lúc mấy giờ để em còn chuẩn bị
– anh đang tính để tối nay gặp em rồi anh nói, mai đi lúc 7h em cứ dậy sớm hơn 30 phút a qua đón rồi mình đến chỗ tập trung cùng mọi người.
– vậy sao được, ai lại phiền a qua đón chứ. sáng mai em sẽ đứng chờ a ở trước tòa C4.
– vậy cũng được, mai gặp em ở đó nhé.
– à mà chiều nay a cho Bống đi với em nhé, e định đi mua sắm ít quần áo để đi biển, chắc Bống cũng chưa mua sắm được gì phải không?
– haizzzz, a đang đau hết cả đầu lên với nó đây. – tôi thở dài
– có chuyện gì thế a?
– thì là thế này…
Tôi thuật lại toàn bộ câu chuyện cho Phương nghe không bỏ sót chi tiết nào, nghe xong nàng phì cười nói với tôi :
– hai anh em nhà anh cứ như trẻ con ấy.
– trẻ gì đâu, a chỉ đùa nó một tý mà nó giận anh không thèm ăn cơm luôn, gọi thế nào cũng không mở cửa.
– thì anh sai mà, nó giận anh thế là đúng. – Phương giọng bình thản
– thế làm cách nào để nó hết giận bây giờ – tôi hỏi nàng
– thôi để em sang dỗ cho chứ để anh ở với Bống chắc nó tuyệt thực luôn.
– ừ ừ, vậy em sang giúp anh giải quyết bà cô kia đi. – tôi hối nàng