AVATAR ARMY KPAH NINJA
Cập nhật: 17/01/2016 lúc 22:54.

Hơn 7 giờ tối, khi tôi đang rảo trên một con đường nhỏ, và phía trước là một dãy hai, ba quán café cách nhau không xa. Tôi nhận ra ngay chúng thuộc dạng nào, từ những đặc điểm dễ thấy nhất: Đèn mờ ảo, tối tăm, có ít nhất hai chậu kiểng to đặt trước cửa, che khuất tầm nhìn vào bên trong. Rõ ràng đây là khu café “ôm”, và tôi đã đi lạc.
Tôi thở dài, rồ ga, định vượt nhanh qua. Nhưng chính lúc đó, chẳng hiểu vì linh cảm hay sự tò mò nhất thời, tôi lại đưa mắt nhìn vào từng quán. Và dù khá tối, nhưng tôi đã nhìn thấy cái dáng quen thuộc đó, hình ảnh mà tôi cố tìm kiếm cả tuần nay. Một dáng người nhỏ nhắn, chẳng đặc biệt, nhưng tôi đã dõi theo biết bao nhiêu lần, và tôi tin là mình không thể nhầm lẫn, dù chỉ nhìn lướt qua vài giây.
Dù vậy, ý nghĩ đó cũng đủ khiến tôi sững sờ. Tôi vẫn luôn là vậy, nghĩ ra một điều và muốn tin vào điều đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nếu tôi đúng, và người trong đó thật sự là em… thì sẽ ra sao?!
Nhưng rồi tôi vẫn quyết định… phải vào xem thử. Vì trên hết, tôi vẫn muốn tìm thấy em.

Tôi vào quán, và được một cô gái ăn mặc hở hang dẫn đến chỗ ngồi. Không gian không lớn, nồng mùi thuốc lá và ồn ào vì tiếng nhạc được mở hơi to. Dù ánh sáng chập chờn và khá tối, tôi vẫn có thể nhận ra trong này đang có tầm sáu, bảy vị khách, mỗi người đang ôm một cô tiếp viên. Chỗ ngồi cũng chỉ là hai cái ghế dựa cạnh nhau theo từng hàng và bàn nhựa nhỏ dùng làm chỗ để ly nước. Mặt bàn xạm đen và không hề sạch sẽ, thậm chí phải nói còn tạo cảm giác khó chịu. Phía trước có một Tivi khá lớn, chiếu những bộ phim Mỹ cũ rích, dù rằng âm thanh đã hoàn toàn bị át đi bởi tiếng nhạc chát chúa.
Tôi ngồi xuống ghế, cố căng mắt quan sát xung quanh. Dù vậy, thật khó để thấy rõ mặt những người kia, và cũng không ai có dáng giống em cả. Tôi đành tự rút ra kết luận là mình đã lầm, và tự mỉm cười với bản thân. Em làm sao mà có ở chốn này được, tôi vì mệt quá mà bắt đầu tưởng tượng ngớ ngẩn thôi.
Nhưng nếu vậy, thì tôi vào đây làm gì?!
Trước khi tôi kịp trả lời câu hỏi đó, một cô gái tiếp viên của quán đã đến gần và hỏi nhỏ:
-Anh trai muốn uống gì nè?!
Tôi cố nén tiếng thở dài, và biết sẽ không tránh khỏi tốn kém.
-À… cho một chai Sting đi em!
-Rồi… có ngay anh trai!
Cô gái đi rất nhanh và trở lại cũng chỉ trong vài phút, rồi tự nhiên ngồi cạnh tôi cứ như đã quen vậy. Tôi có biết về những chuyện này, và nếu nói là “ngại” hay “mắc cỡ” thì chắc chắn là nói dối. Đàn ông con trai khi đối diện với phụ nữ thì chẳng có gì phải ngại hết. Điều duy nhất tôi nghĩ đến chỉ là với tình trạng này, tôi sẽ phải tốn một khoảng kha khá gọi là “tiền bo” cho cô tiếp viên, dù bản thân chẳng muốn làm gì. Nhưng dù sao tôi đã bước chân vào đây, và đó là việc không thể tránh khỏi nên đành tự xem như một khoảng “ngu phí” vậy.
Dĩ nhiên là một tiếp viên ở quán café , cô gái sẽ luôn miệng nói, tìm cách bắt chuyện với khách, dù họ có muốn hay không. Tôi hơi nản, nên chỉ đành trả lời một cách cầm chừng, dự định rằng uống xong ly nước sẽ trả tiền và ra về. Đúng lúc đó, tôi đã thấy điều mình nên thấy, nhưng cũng làm tôi sững sờ.
Là em. Tôi chắc chắn là em, với trang phục tiếp viên hở hang, đang mang theo một ly nước, bước từ phía trong ra và nhanh chóng đến ngồi cạnh một người đàn ông ở bàn chéo phía trước chỗ tôi. Tôi ngây người, suýt nữa là há hốc mồm ra, chỉ biết giương mắt nhìn theo em. Hoàn toàn bất ngờ, tôi không thể tin nổi sự thật đang diễn ra trước mặt mình, tưởng như đang gặp ác mộng vậy.
-Có chuyện gì vậy anh?! – Cô gái ngồi cạnh tôi ngạc nhiên.
-Cái… em đó… !
Cô gái này có vẻ phật ý, nhăn mặt:
-Anh muốn nói con H. chứ gì?! Đào mới đó, nhưng nó đang có khách quen rồi mà. Chả lẽ em không được sao?!
-Được chứ! Chỉ là… anh thấy hơi lạ thôi!
Cô gái ngạc nhiên:
-Lạ hả?! Bộ anh từng đến quán này rồi sao?!
-Chắc vậy!
Tôi gượng gạo cười rồi lại lén đưa mắt nhìn về phía em. Hoàn toàn chính xác, không thể sai đi đâu được, bóng hình mà tôi đã vất vả tìm kiếm. Em đang ngồi đó, thật gần mà như xa lắm, khiến tôi cũng không thể tin nổi. Tiếp viên của quán café này, bộ đồ hở hang đó, và đang bị gã bên cạnh choàng tay qua vai.
Vậy nghĩa là sao?! Em là ai?! Người học trò tôi đã dạy, hay cô gái nào đó chưa từng quen?
Nhìn cảnh em đang bên cạnh kẻ khác, trong lòng tôi bỗng trào lên một cảm giác thật giận dữ, vừa… ghen tức, lại cũng tiếc nuối công sức, tình cảm mình đã bỏ ra. Em đã lừa tôi, không có quán ăn nào hết, và có lẽ, cũng không có gia đình hay người bà đang bệnh tật nào. Tất cả là nói dối, là giả tạo thôi.
Nhưng… niềm đam mê vẽ và ước mơ của em cũng là giả sao?!
Tôi hoàn toàn không muốn tin điều đó.

Truyện Gặp Gái Trong Hoàn Cảnh Lãng Mạn
Truyện Tôi Là Cửu Vĩ
Truyện Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ
Truyện Đừng Đùa Với Gái Ngoan
Truyện 12A1
Thế Giới Game Mobile
© 2024 gamevn24h.net